Dù những đớn đau đã trở nên xa xưa, mờ nhạt và không ai muốn nhắc lại nữa, và những giọt nước mắt đã ngừng tuôn rơi. Thay vào đó, có lẽ bây giờ chỉ còn lại những nụ cười nhỏ nhất, nhưng tình yêu mà họ đã trải qua vẫn còn sâu đậm trong lòng.
Tôi thích đôi mắt của Xoan nhất, chúng có hình tròn và rất dễ thu hút ánh nhìn của đối diện. Nhưng lại không ưa mái tóc của cô ấy, dù nó đã được công nhận là đẹp nhất, bởi vì quá dài đến mức Xoan phải thường xuyên cất vào túi áo.
Nhưng cô ấy lại thích vậy, trong khi đó tôi nghĩ mỗi lần gội đầu chắc cô ấy phải rất mệt vì tóc dài xuống đến gối.
Tôi và Xoan không quen biết thân thiết, chỉ là bạn cùng trường và khoa học.
Với vẻ đẹp của mình, Xoan đã có một người yêu sớm, tôi nghe nói bạn trai của cô ấy rất điển trai và làm việc trong quân đội. Tôi chỉ nghe người khác nói qua và chưa từng gặp, nhưng tôi biết cô ấy rất hạnh phúc.
Khi tôi bước vào năm cuối cùng của quãng thời gian học, thì sự bận rộn và áp lực đang đạt đến đỉnh điểm, tôi biết rằng cô ấy đã chia tay với người kia. Tôi chỉ nghe về điều đó từ người khác, không phải trực tiếp từ cô ấy, và sau đó, việc học đã cuốn tôi đi, mỗi người đi theo con đường riêng không ai gặp lại ai.
Tôi nghe về câu chuyện của cô ấy sau mười mấy năm, khi tình cờ gặp lại một người bạn cũ. Người đó kể chi tiết về cô ấy và rút ra một kết luận mà tôi vẫn nhớ mãi:
“Con người khóc để giảm đi sự yếu đuối của họ, và vì thế, nước mắt rơi trên thế gian này nhiều lắm, đến mức có thể làm cho nhiều con thuyền chìm, và cuốn trôi đi những nỗi đau.”
Người bạn kể rằng cô ấy gần như chìm sâu vào nỗi buồn sau khi chia tay, vì họ yêu nhau rất nhiều, nhưng ba mẹ người kia không đồng ý. Cô ấy thường đi lang thang bằng xe đạp, vì cảm thấy không thể nào chịu đựng được ở nhà, mọi thứ đều khiến cô ấy cảm thấy bất an. Người bạn nói cô ấy buồn đến nỗi đã sử dụng rượu.
Mẹ của cô ấy luôn ở bên cạnh cô ấy, và còn có một người bạn thân khác, may mắn là cô ấy đã vượt qua kỳ thi quan trọng cuối cùng.
Người bạn của tôi kể về những ngày tháng đau khổ của Xoan vì cô ấy quá yêu, và sự chia tay diễn ra quá bất ngờ khiến cô ấy shock. Mọi người đều lo lắng vì lo sợ rằng cô ấy không thể tập trung vào việc ôn tập cho kỳ thi, cô ấy thậm chí còn bỏ bữa, chỉ ngồi một mình và khóc.
Bạn của tôi nói nếu không có sự hỗ trợ từ mẹ và người bạn thân, có lẽ cô ấy đã không thể vượt qua. Ngay cả sau khi quãng thời gian đau khổ ấy đã trôi qua, đôi mắt của cô ấy vẫn mang nỗi buồn.
- Cô ấy đã kết hôn chưa?
- Rồi, nhưng đã khá muộn, con của cô ấy chỉ mới lên lớp chín.
Bạn tôi nói không biết liệu cô ấy có hạnh phúc không, nhưng mái tóc mà cô ấy từng tự hào thì bây giờ chỉ còn ngắn ngang vai, và nếu gặp cô ấy, người ta sẽ thấy đôi mắt buồn trên gương mặt cô.
Tôi đã hiểu, tình yêu của quá khứ vẫn nặng nề trong lòng cô ấy, có thể là mãi mãi. Vậy thì lời nói của bạn tôi chưa đúng, vì nước mắt không thể làm tan biến đi nỗi đau, chỉ có thể khiến cô ấy hiểu thêm về sự đau khổ của tình yêu. Tình yêu làm cho con tim co lại, sau đó lại nổi lên trong cơn đau đớn, mà chỉ có cô ấy là hiểu được điều đó.