Nếu Hollywood muốn làm lại “Peninsula”, có lẽ họ phải mời Vin Diesel và Keanu Reeves vào vai chính.
Bài viết tiết lộ một phần nội dung phim, xin cân nhắc trước khi đọc!
Năm 2016, Train to Busan đã gây tiếng vang với ý tưởng mới lạ và cách làm phim độc đáo. Tác phẩm này đã đưa dòng phim xác sống nói riêng và điện ảnh Hàn Quốc nói chung lên một tầm cao mới trên toàn thế giới. Tiếc thay, phần hậu truyện Peninsula (tựa Việt: Bán Đảo) lại trở thành một sự kết hợp nhạt nhòa giữa Fast and Furious, Mad Max: Fury Road và Resident Evil.
Bán Đảo lấy bối cảnh 4 năm sau đại dịch xác sống trong Train to Busan. Hàn Quốc nay đã bị cách ly hoàn toàn và những người sống sót được đưa đến các quốc gia lân cận để tị nạn. Jung Seok (Kang Dong Won) và anh rể Chul Min (Kim Do Yoon) vốn là cựu lính thủy đánh bộ sống ở Hong Kong. Khi đại dịch bùng phát, họ phải chứng kiến vợ và con của Chul Min, cũng là chị ruột và cháu trai của Jung Seok, trở thành xác sống.
Hai anh em nhận nhiệm vụ từ một băng đảng quay trở lại Hàn Quốc để tìm chiếc xe chở 20 triệu USD đã mất tích trước đó. Nhiệm vụ có vẻ dễ dàng khi bầy xác sống trở nên vô hại trong bóng tối. Nhưng họ lại bị bắt bởi Băng 631, gồm toàn cựu binh sống sót. Chul Min bị bắt và buộc phải tham gia “đấu trường zombie” của chúng. Trong khi đó, Jung Seok được Min Jung (Lee Jung Hyun) và hai cô con gái Yu Jin (Lee Ye Won) và Joon (Lee Re) cứu sống. Họ lên kế hoạch cướp lại xe tải chở tiền để thoát khỏi “vùng đất thây ma” này.
Trong thế giới hậu tận thế, không có khái niệm đúng sai, chỉ có người mạnh và người yếu
Với bối cảnh 4 năm sau sự kiện trong Train to Busan, Hàn Quốc trong Bán Đảo giờ đã trở thành một đất nước hoang tàn, nơi xác sống xuất hiện ở khắp mọi nơi. Dù vậy, chúng trở nên mù lòa trong bóng tối, giúp cho những người sống sót ít ỏi vẫn có thể tồn tại khi màn đêm buông xuống. Bộ phim đã thành công trong việc tái hiện một thế giới hậu tận thế không còn luật pháp, nơi sức mạnh là quyết định giữa thắng và thua.
Băng 631 là nhóm tội phạm chuyên cướp phá thực phẩm và bắt những người sống sót khác phải chiến đấu với xác sống chỉ để giải trí. Những bản tính xấu xa của con người hiện lên rõ ràng khi có những kẻ sẵn lòng hy sinh người khác chỉ để tồn tại, trong khi những người khác lại tỏ ra kì thị, khinh miệt và sợ hãi khi gặp người đến từ vùng dịch. Điều đau lòng là việc giúp đỡ trong lúc khó khăn lại bị coi là dấu hiệu yếu đuối và sai lầm, trong khi sự tàn nhẫn lại được coi là “sự lựa chọn đúng đắn”.
Mọi nhân vật đều như siêu anh hùng, đua xe như Dom Toretto, và bắn súng không kém John Wick
Tiếc thay, phần hậu tận thế lại là điểm sáng nhất của bộ phim. Bán Đảo thua kém rất nhiều so với phần trước trong việc xây dựng nhân vật. Đạo diễn Yeon Sang Ho đã biến dàn diễn viên chính trở thành những siêu nhân giữa đám xác sống. Min Jung có khả năng bắn súng và chiến đấu với zombie không khác gì John Wick.
Yu Jin, dù vẫn còn trẻ nhưng lại có kỹ năng lái xe tài ba, khiến Dom Toretto cũng phải ngưỡng mộ. Cô bé biết drift, xoay xe 360 độ không khác gì một “thủ lĩnh đường phố” đã có chục năm kinh nghiệm. Còn Jung Seok, anh cũng có kỹ năng chiến đấu và sinh tồn không kém chốn vắng vẻ. Bầy xác sống chỉ còn là phụ kiện cho họ thể hiện. Tính kinh dị của chúng không còn là vấn đề lớn.
Thay vì tập trung vào yếu tố kinh tởm của xác sống, hậu truyện Train to Busan này chú trọng vào hành động. Bán Đảo chứa đựng nhiều cảnh bắn súng, cháy nổ và đua xe hoành tráng. Thật đáng tiếc, kỹ xảo của phim vẫn còn khá tệ dù đã bước sang năm 2020. Những pha đấu súng, rượt đuổi đôi khi kéo dài và hơi phi lý, giống như loạt phim Fast and Furious vậy. Chúng thể hiện sự lặp lại với các bom tấn Hollywood khác, với nhịp độ bình thường, không có cao trào hay sự hấp dẫn nào.
Nội dung nghèo nàn, tình tiết dễ đoán và cảm xúc thiếu sâu sắc
Dù phim về xác sống thường là hư cấu nhưng sự phong phú của Peninsula là quá khó chấp nhận. Đầu tiên, băng nhóm thuê Jung Seok, Chul Min và hai người khác quay trở lại vùng đất xác sống để tìm 20 triệu USD. Nhưng công việc nguy hiểm đó lại được giao cho một nhóm không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn nào ngoài Jung Seok. Với số tiền đó, ngay cả Jason Statham hay Dwayne Johnson cũng phải xung phong đi chứ đùa gì.
Sau khi Jung Seok và Chul Min bị tách ra, phim trở thành hai câu chuyện diễn ra song song. Thật đáng tiếc khi cả hai tuyến truyện đều chứa đầy lỗ hổng với vô số tình tiết dễ đoán. Trong Train to Busan, khán giả được làm quen với đủ mọi loại người trên chuyến tàu, từ học sinh, bà bầu cho đến doanh nhân, cụ già. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng giúp kết nối với khán giả, khi họ chết, cảm xúc được đẩy lên cao trào.
Peninsula thì ngược lại hoàn toàn. Phim có những mô típ nhân vật quá đặc trưng khiến ai cũng biết họ sẽ “tạch” ở một thời điểm nào đó. Cách đạo diễn Yeon Sang Ho cài đặt tỏ ra quá sức lộ liễu và không còn bất ngờ như phần phim trước. Phim cũng không còn làm cho khán giả cảm thấy kịch tính hay hồi hộp nữa.
Không chỉ thế, tác phẩm còn thua kém rất nhiều so với phần trước trong việc xây dựng cảm xúc. Mối liên kết giữa Jung Seok và những người khác quá lỏng lẻo. Có lẽ chỉ là do anh từng không dám dừng xe cho họ đi nhờ 4 năm trước. Ngay cả giữa Jung Min, Sư đoàn trưởng Kim (Kwon Hae Hyo) và các con gái cũng không có quá nhiều cảnh chung.
Kết quả là cảm xúc trong phim trở nên nhạt nhẽo. Tuy nhiên, đạo diễn Yeon Sang Ho vẫn cố gắng tạo ra những cảnh gây cảm động nhưng lại quá lạc thái, khiến người xem cảm thấy mệt mỏi. Cả Gang Dong Won và Lee Jung Hyun đều không có nhiều cơ hội để thể hiện tài năng của mình. Ngoài việc diệt xác sống, họ không để lại dấu ấn nào đáng chú ý khác.
Peninsula có thể không bằng Train to Busan nhưng vẫn đáng xem
Khi kết thúc Peninsula, một số người sẽ cảm thấy thất vọng và nhớ về Train to Busan. Tuy nhiên, có những người sẽ thích thú với yếu tố hành động mới mẻ trong phim. Dù sao, đây vẫn là một tác phẩm giải trí trong thời gian gần đây dù có nhược điểm.
Phim Peninsula sẽ ra rạp vào ngày 24/07 trên toàn quốc.