Đề bài: Phản ánh về khổ thứ 2 và 3 bài thơ Viếng lăng Bác
Cảm nhận về hai khổ thứ 2 và 3 trong tác phẩm Viếng lăng Bác
I. Sắp xếp ý kiến về hai khổ thứ 2 và 3 trong bài thơ Viếng lăng Bác (Chính thức)
1. Khởi đầu:
- Năm 1976, nhà thơ Viễn Phương đã đến thăm lăng Bác.
- Tận hưởng chuyến đi này, ông đã ghi lại trên tác phẩm 'Viếng lăng Bác' với tình cảm chân thành và sâu sắc.
- Khổ thứ 2 và thứ 3 của bài thơ đã hé lộ cảm xúc của nhà thơ khi hòa mình vào dòng người đến thăm lăng Bác.
2. Phần chính:
a. Thứ 2: Cảm nhận của tác giả khi đắm chìm trong đám đông đến thăm lăng Bác:
* 'Hàng ngày, ánh nắng mặt trời chiếu qua lăng/ Khiến cho bức tranh mặt trời trong lăng rực rỡ':
- 'Ánh nắng mặt trời' của tự nhiên hàng ngày hiển hiện qua lăng Bác, tạo nên bức tranh mặt trời rực rỡ, ấm áp và tràn đầy sức sống cho mọi sinh linh.
- Hình ảnh ẩn dụ về 'mặt trời bên trong lăng':
+ Bác Hồ - mặt trời: Người đã dẫn lối, giúp dân tộc ta thoát khỏi ách nô lệ, mang đến cuộc sống tự do, độc lập.
+ Thể hiện lòng biết ơn trước công lao to lớn của Bác Hồ đối với dân tộc.
- Từ ngữ 'Hàng ngày' ở đầu câu thể hiện sự liên tục, nhấn mạnh sự nhớ mãi của dân tộc Việt Nam đối với Bác Hồ.
- Hình ảnh ẩn dụ dòng người tạo thành 'tràng hoa': thể hiện tình cảm yêu quý, kính trọng với Bác.
- Hình ảnh hoán dụ về 'bảy mươi chín mùa xuân':
+ Đánh dấu số tuổi của Bác Hồ. Ông đã hiến dâng cả cuộc đời để phục vụ dân tộc.
+ Thể hiện lòng biết ơn, sự kính trọng sâu sắc đối với Bác Hồ.
b. Tâm trạng của tác giả khi bước vào lăng:
* 'Bác nằm giữa giấc ngủ thanh bình/ Dưới ánh trăng nhẹ nhàng sáng tỏ'
- Sử dụng lối diễn đạt nhẹ nhàng, tránh điều 'Bác nằm giữa giấc ngủ thanh bình':
+ Tượng như Bác Hồ đang yên bình giấc ngủ.
+ Ánh đèn xung quanh tạo nên bức tranh nhẹ nhàng dưới ánh trăng.
=> Giảm nhẹ nỗi đau, sự mất mát khi Bác Hồ ra đi.
* 'Vẫn biết trời xanh vô tận/ Nhưng lòng như cảm giác đau đớn bên trong'
- Tượng trưng về 'bầu trời xanh':
+ Khẳng định vĩ đại của Bác Hồ.
+ Chứng nhận sự tồn tại vĩnh cửu của Người.
=> Phản ánh tâm huyết, lòng kính trọng của tác giả: sùng bái, trân trọng Bác.
- Sáng tạo cấu trúc 'vẫn biết ... nhưng tại sao...'
+ Thể hiện sự nghịch lý, đối ngẫu trong tâm trạng và suy nghĩ của tác giả.
+ Hiển thị sự nuối tiếc, đau đớn, và cảm xúc sâu sắc.
- Tâm trạng của tác giả: 'đau nhói trong tim'
+ Động từ 'đau nhói': cảm xúc sâu sắc trước sự ra đi của Bác.
+ Thể hiện tình cảm chân thành, sâu sắc của bất kỳ ai đến thăm lăng của Người.
3. Kết thúc:
Hai khổ thơ đã hé lộ niềm xúc động và lòng kính trọng không biên giới của người con miền Nam khi viếng thăm Bác.
II. Mẫu văn Cảm nhận khổ 2 và 3 bài thơ Viếng lăng Bác (Chuẩn)
Trong tâm hồn chứa đựng những cảm xúc thiêng liêng và lòng kính trọng vô bờ, nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam xa xôi đã hành hương đến lăng Bác vào tháng 4 năm 1976. Từ chuyến đi ấy, tác phẩm 'Viếng lăng Bác' ra đời, thể hiện lòng thành kính và niềm xúc động không nguôi khi nhà thơ đặt chân đến lăng Bác Hồ. Hai khổ thơ 2 và 3 của bài thơ đã tường thuật những cảm xúc chân thành của nhà thơ khi hòa mình vào dòng người trước lăng Bác.
Nếu khổ thơ đầu tiên là những cảm xúc khi Viễn Phương lần đầu chứng kiến lăng Bác, lần đầu trước mắt những hàng tre thẳng đứng gần lăng Người, thì ở khổ thơ thứ hai, dòng cảm xúc của nhà thơ trào dâng mạnh mẽ khi ông hòa mình vào dòng người đứng trước lăng, chuẩn bị bước vào thăm viếng Bác. Đó là cảm xúc của sự tiếc thương và xúc động vô tận:
'Hàng ngày mặt trời nô độ qua lăng
Thấy mặt trời bên trong rực đỏ.'
Toàn bộ cuộc đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh đã hiến dâng cho sự nghiệp cứu nước, là nguồn sáng soi đường cho dân tộc Việt Nam. Chắc chắn vì lẽ đó, khi nhớ đến Bác, nhà thơ Viễn Phương đã so sánh Người như 'mặt trời' thứ hai. Nếu 'mặt trời' tự nhiên 'hàng ngày' đi qua và chiếu sáng theo vũ trụ, tạo nên ban ngày và đêm, thì 'mặt trời' thứ hai trong lăng cũng rất 'đỏ', rực rỡ, chiếu rọi khắp Việt Nam, là 'mặt trời' mà dân tộc Việt Nam tôn kính. Hình ảnh so sánh ẩn dụ của Viễn Phương độc đáo và tinh tế. Không chỉ Viễn Phương, Tố Hữu cũng đã mô tả trong bài thơ Sáng tháng năm:
'Người tỏa sáng như mặt trời cách mạng
Còn đế quốc giống loài dơi hốt hoảng'.
Bác Hồ - Người là vầng 'mặt trời' sáng chói dẫn dắt dân tộc ta thoát khỏi bóng tối nô lệ. Người mang đến ánh sáng, hơi thở sống cho dân tộc Việt Nam.
Và bây giờ, khi nhớ về Người, những con người từ khắp mọi miền đất nước quay về để thăm cha đáng kính của họ. Dòng người ấy sắp xếp thành hàng dài, im lặng bước vào lăng với niềm tiếc thương không tận. Viễn Phương đã chủ động đặt hai chữ 'ngày ngày' ở đầu câu thơ, thể hiện sự lặp lại như một điều luật của dòng người đến viếng Bác. Dân tộc Việt Nam không bao giờ ngừng nhớ về Người. Hình ảnh dòng người trước lăng Bác giống như một 'tràng hoa' lớn, tụ lại và dâng lên Người. Đây có thể xem là hình ảnh đẹp nhất trong bài thơ, là một ẩn dụ sáng tạo của Viễn Phương:
'Hàng ngày dòng người đi trong kí ức
Xây dựng tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân...'
Toàn bộ cuộc đời Bác đã hy sinh cho dân tộc Việt Nam, và nhờ có Người, cuộc sống của nhân dân ta trở nên tươi sáng, ấm áp hơn. Dòng người kia đều là những con người từ mọi miền của đất nước, là những tấm lòng kính trọng, tin yêu, hội tụ lại để trở thành 'tràng hoa' dâng lên Người. Hình ảnh hoán dụ về 'bảy mươi chín mùa xuân' là biểu tượng của tuổi thọ của Người. Toàn bộ cuộc đời Người đã dành cho sự giải phóng dân tộc Việt Nam. Qua đó, chúng ta có thể cảm nhận sâu sắc lòng biết ơn, tôn trọng trước tình yêu thương hy sinh của Người cho dân tộc.
Bác Hồ rời bỏ chúng ta từ năm 1969, nhưng đến năm 1976, nhà thơ Viễn Phương mới có dịp đến viếng Người. Vì vậy, khi được thăm Người, chứng kiến Người nằm yên trong giấc ngủ trường thọ, Viễn Phương đã không giữ nổi xúc động:
'Bác nằm giữa giấc ngủ yên bình
Dưới ánh trăng nhẹ nhàng sáng tỏ'
Bác đã đi xa, nhưng đối với nhà thơ, Bác chỉ đang trong 'giấc ngủ thanh bình' sau những năm tháng đầy công lo vì dân tộc Việt Nam. Thời gian và không gian dường như đều ngừng lại vào khoảnh khắc đó. Những ngọn đèn tỏa sáng ấm áp như ánh trăng 'nhẹ nhàng sáng tỏ' bao phủ quanh Người. Viễn Phương đã có liên tưởng thú vị vì cuộc đời của Bác, vầng trăng luôn là người bạn trung thành, từ thời tù đày ở Trung Quốc đến khi quay trở lại chiến khu Việt Bắc:
'Người ngắm trăng soi qua cửa sổ
Trăng nhìn khe cửa tìm nhà thơ'
(Hồi ức về ánh trăng)
Tuyệt vời:
'Âm thanh suối hò như làn gió xa
Trăng treo cao lồng cổ cây hoa'
(Khung cảnh đêm)
Im lặng quan sát Bác trong giấc ngủ, trong trái tim Viễn Phương, một cảm xúc mạnh mẽ bất ngờ trỗi dậy:
Bài thơ Viếng lăng Bác của nhà thơ Viễn Phương thực sự là một tác phẩm tuyệt vời, toát lên niềm cảm xúc chân thành và lòng kính trọng sâu sắc của nhà thơ dành cho Bác. Các bài viết: Phân tích chi tiết bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương, Phân tích khổ cuối bài thơ Viếng lăng Bác, Phân tích khổ cuối bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương, Phân tích khổ đầu bài thơ Viếng lăng Bác sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về điều này!