Đề bài
Phản ánh về phần văn: 'Không ai chôn cất tiếng đàn ...đáy giếng' - lấy từ Đàn ghita của Lorca
Lời giải chi tiết
Kể từ năm 1975, Thanh Thảo, một nhà thơ trẻ đầy nhiệt huyết đã nỗ lực cách tân thơ một cách táo bạo và sâu sắc; với trái tim đam mê tự do, không khuất phục, và yêu nghệ thuật sáng tạo, Thanh Thảo đã thành công với bài thơ “Đàn ghi ta của Lorca”, một tác phẩm ca ngợi về tài năng của nhà văn thiên tài người Tây Ban Nha, một chiến binh không mệt mỏi trong cuộc chiến vì dân chủ và sự cách mạng nghệ thuật.
Nếu nói về Tây Ban Nha và con người của họ, không thể không nhắc đến cây đàn ghi ta. Đối với người Tây Ban Nha, cây đàn ghi ta không chỉ là một nhạc cụ, mà còn là biểu tượng của bản sắc và tinh thần dân tộc. Lorca, một nhà thơ nổi tiếng của Tây Ban Nha, đã gắn bó mật thiết với quê hương của cây đàn ghi ta. Những giai điệu của cây đàn ghi ta trong đêm tĩnh lặng đã truyền cảm hứng cho Thanh Thảo sáng tác một bài thơ với những dòng thơ tự do đậm chất âm nhạc. Câu đề từ của bài thơ, “Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn”, thể hiện sâu sắc mong muốn của Lorca, muốn được tiếp tục sống trong âm nhạc dân tộc, trong tâm hồn dân tộc, và trong niềm tự hào là người Tây Ban Nha, đồng thời khích lệ người đời tiếp tục cách mạng nghệ thuật của quốc gia.
Bài thơ 'Không ai chôn cất tiếng đàn ...đáy giếng' mang đầy những hình ảnh tượng trưng và siêu thực, với hình ảnh biểu hiện “không ai chôn cất tiếng đàn”, và so sánh “tiếng đàn như mọc cỏ hoang” thể hiện sự thương cảm đối với cái chết đau đớn của nhà thơ. Đặc biệt, hình ảnh “giọt nước mắt vầng trăng” mang tính siêu thực, đa nghĩa, được lấy cảm hứng từ thực tế: kẻ thù bắn nhà thơ và vứt xác ông xuống giếng để giấu diếm. Giọt nước mắt vầng trăng cũng là biểu tượng của tình thương, sự trong sáng và tỏa sáng. Đối với Thanh Thảo, đó là những giọt nước mắt tinh khiết và vĩnh cửu như vầng trăng, là những giọt nước mắt của anh hùng như trong bài thơ của Nguyễn Đình Chiểu (nước mắt anh hùng không bao giờ khô) và vầng trăng được coi là sự thăng hoa, biểu tượng của tâm hồn anh hùng trong 'Khoảng trời bị bom đánh' của Lâm Thị Mỹ Dạ:
'Khi đêm buông xuống, tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao lung linh sáng chói.'
Hình ảnh này vừa khơi gợi sự đau thương về cái chết bi thảm của nhà thơ - chiến sĩ dưới bàn tay tàn bạo của bọn phát xít, trong khi đất nước vẫn đang chìm trong bi kịch và hỗn loạn; vừa đề cập đến nỗi tiếc nuối về hành trình cách mạng dang dở, trong một nền văn hóa nghệ thuật thiếu vắng người lãnh đạo. Hình ảnh “giọt nước mắt vầng trăng; lấp lánh ở đáy giếng” được viết theo phong cách “dứt khoát” của nghệ thuật siêu thực, tượng trưng cho một tình huống tuyệt vời. Hình ảnh đó mang đầy đa chiều, kết hợp giữa nỗi đau và vẻ đẹp, là biểu tượng của sự cao quý và bền vững. Ở đây, nước mắt như vầng trăng, nỗi đau đã đóng cứng và chiếu sáng, hoặc nước mắt trở thành vầng trăng “nước mắt anh hùng không bao giờ khô” chiếu sáng và đẹp mãi mãi trong tâm hồn của người đọc Tây Ban Nha và của mọi người trên thế giới luôn yêu mến và nhớ thương phẩm cách mạng, tinh thần trong sáng của vầng trăng thơ ca Lorca?
Tiếng đàn đã trở thành một nhân vật sống động - Đó là chiến thắng, là sự bất tử của anh hùng.
Ở đây, Lorca không còn hiện hữu nhưng chỉ có sự hiện diện của tiếng đàn. Đó đã trở thành biểu tượng của tâm hồn Lorca, trái tim của Lorca. Cuộc sống của ông tồn tại tự do, thanh thản, trong suốt như giọt nước mắt vầng trăng lấp lánh ở đáy giếng. Lorca đã ra đi (về thể xác) nhưng hồi âm của cuộc đời ông vẫn vang mãi mãi.