Phản ánh: Phản ánh ý kiến về bài thơ Khúc hát ru những đứa trẻ lớn trên vai mẹ
Cảm nhận về bài thơ Khúc hát ru những đứa trẻ lớn trên lưng mẹ
Bài viết:
Với đề tài về lòng mẫu tử thiêng liêng, nhà thơ Chế Lan Viên đã sáng tác bài thơ Con cò, nơi âm nhạc của lời ru và hình ảnh cò đượm bản sắc dân dụ, thể hiện cảm xúc nhẹ nhàng, sâu lắng. Nguyễn Khoa Điềm, trong tác phẩm Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ, cũng mang lại góc nhìn mới về tình mẫu tử với âm điệu của lời ru. Tuy nhiên, hình ảnh của người mẹ Tà-ôi được miêu tả một cách chân thực, mộc mạc, không giấu diếm hay tưởng tượng, qua đó làm nổi bật sự mạnh mẽ của những người phụ nữ bản lĩnh trong những năm tháng đầy gian khổ, là những người mẹ anh hùng, vừa chiến đấu, vừa chăm sóc tận tình cho con cái.
Mở đầu của mỗi đoạn thơ trong bài ta thấy hai câu thơ ngọt ngào và êm đềm: 'Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi/Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ'. Là lời ru đầy tình cảm, chăm sóc cho đứa con nhỏ, mong muốn con có giấc ngủ yên bình, nhưng đồng thời là biểu tượng cho sự hi sinh, vất vả của người mẹ khi phải mang theo con trong những công việc khó nhọc. Hình ảnh mẹ Tà-ôi, với đôi vai gầy đựng đứa con chưa lớn, đôi tay chai sần, phải cật lực làm việc vất vả để giữ cho gia đình có đủ gạo, được thể hiện qua từng câu thơ. Mỗi giọt mồ hôi trên đôi má nóng bỏng của con là kết quả của những nỗ lực, đau đáu của người mẹ. Hình ảnh ngủ trên lưng mẹ không chỉ là giấc ngủ chưa hoàn hảo, mà còn là sự kết nối, đồng hành của con với nhịp chày, là niềm tin vào bàn tay mẹ, là sự yên bình trong cuộc sống khó khăn.
Người mẹ Tà-ôi thật vất vả cực nhọc, đôi vai gầy địu đứa con thơ đang say ngủ, đôi tay chai sần phải vùng từng nhịp chày, giã từng hạt lúa, sao cho ra hạt gạo thơm trắng ngần. Gạo mẹ giã chẳng những để nuôi con, nuôi mẹ, nuôi cả gia đình mà gạo ấy còn là gạp để nuôi những chú bộ đội đang ngày đêm chiến đấu với thằng Mỹ ngoài kia. Cho mẹ con mình được êm đềm, mẹ ở góc sân nhỏ giã gạo cùng con, mẹ sẽ là hậu phương vững chắc, để một mai đây cách mạng thành công, đất nước sạch bóng quân thù, con được cuộc sống thanh bình yên ả. Nỗi vất vả của người mẹ được Nguyễn Khoa Điềm miêu tả trong câu thơ: 'Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi'. Phải vậy, để làm ra được hạt gạo người mẹ Tà-ôi đã phải dùng biết bao nhiêu công sức, đó là nước mắt, là mồ hôi mặn chát, nóng hổi, có lẽ mẹ phải đổ nhiều mồ hôi lắm, nên những giọt mồ hôi ấy mới có thể rơi vào đôi má hồng của em, cho em cũng cảm nhận được cái 'nóng hổi' nhọc nhằn của mẹ. Giấc ngủ của em cu Tai không phải là một giấc ngủ cân bằng, nhưng lại rất đỗi êm đềm, bởi 'Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng', em nghiêng theo nhịp chày của mẹ. Nhưng tất cả tình yêu của mẹ đã gửi vào 'đôi vai gầy nhấp nhô làm gối', 'lưng đưa nôi và tim hát thành lời', đã cho em một giấc ngủ an tâm, em chẳng sợ gì vì đã có mẹ kề bên, tiếng chày khua cũng là những lời ru thật nhịp nhàng, bình yên của mẹ.
Dưới bóng cây cổ thụ nhỏ bên sân, mẹ tôi thường xuyên giã gạo, và tôi thường theo bước mẹ lên núi K'Lưi để tỉa bắp. Nguyễn Khoa Điềm đã tinh tế khi chọn những hình ảnh sóng đôi, tạo nên bức tranh đẹp đẽ. 'Lưng núi to, nhưng lưng mẹ nhỏ', đúng vậy, nhưng lưng mẹ cũng nặng trĩu như lưng núi, chịu gánh nặng của cuộc sống. 'Mặt trời của bắp trên đồi/Mặt trời của mẹ trên lưng', như bắp cần mặt trời, mẹ cần tôi, là nguồn sống, động lực cho mẹ lao động, chiến đấu vì một tương lai bình yên.
Những năm cuối cuộc kháng chiến, mẹ tôi từ bỏ góc sân giã gạo, rời đồi tỉa bắp. Người mẹ dũng cảm của tôi trực tiếp tham gia chiến trận, tin tưởng rằng 'Mẹ địu em đi để giành trận cuối'. Công việc của mẹ càng khó khăn, là người mẹ địu đứa con chưa biết gì, đi qua lán, qua rừng, mẹ phải kiên cường, mạnh mẽ. Mẹ là lính chiến đặc biệt, vừa ở phía sau, vừa ở tiền tuyến. Tôi theo mẹ chiến đấu, gắn bó với mẹ, chia sẻ khó khăn. Điều đó chứng minh tình mẫu tử thiêng liêng 'Từ trên lưng mẹ đến chiến trường/Từ trong đói khổ tôi vào Trường Sơn'.
Trong bài thơ, những khúc hát ru của mẹ xen kẽ, chứa đựng tình cảm yêu thương, đầu tiên là yêu thương tôi, sau đó là yêu thương láng giềng, quân đội, yêu thương quê hương đất nước sâu sắc. Mẹ truyền đạt mong ước cho tôi khỏe mạnh 'vung chày lún sân', mơ về Bác Hồ, và mong tôi trở thành 'người Tự Do'.
Nhờ những câu thơ giản dị, với giai điệu của hát ru từ mẹ Tà-ôi, hình ảnh phụ nữ Việt Nam trong cuộc chiến chống Mỹ hiện lên sâu sắc. Họ có trái tim yêu thương con sâu sắc, sẵn sàng hy sinh vì con, vượt qua mọi khó khăn. Tình mẫu tử đó khiến họ yêu quê, yêu quân đội, yêu tự do, và mong đất nước độc lập. Họ tham gia chiến đấu, làm những công việc vất vả nhất, chứng minh sức mạnh của phụ nữ Việt Nam. Thật vĩ đại những người mẹ Tà-ôi.
""""---KẾT THÚC"""""-
Bài hát ru về những đứa trẻ lớn trên bờ vai của mẹ là một kiệt tác của Nguyễn Khoa Điềm. Bên cạnh đó, có bài văn đánh giá về tác phẩm mang tựa đề Phân tích bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ. Cũng có cảm nghĩ về bài hát ru những đứa trẻ lớn trên vai mẹ, Đánh giá đoạn thơ thứ hai trong bài hát ru những đứa trẻ lớn trên lưng mẹ, và cảm nhận về đoạn thơ sau trong Khúc hát ru những đứa trẻ lớn trên lưng mẹ: 'Em Cu Tai... nằm gọn trên vai'. Đồng thời, có thêm những phần Soạn bài Khúc hát ru những đứa trẻ lớn trên lưng mẹ.