Chủ Nhật Trước Đó, Tôi Đưa Em Tôi Đến Dự Một Sự Kiện Trao Đổi Sách
Buổi Sáng Đầu Tiên, Sự Kiện Đón Nhận Sự Tham Gia Nhiều
Gần Kết Thúc, Sự Tham Gia Bắt Đầu Ít Dần
Sự Kiện Đổi Sách Gặp Trục Trặc Gần Cuối
Không Gian Hội Sách Gây Áp Lực Cho Chị
Sự Thận Trọng Của Chị Trước Khi Đổi Sách
Sự Bực Tức của Người Mẹ Khi Không Tìm Thấy Sách
Khó Khăn Trong Việc Tìm Sách Mới
Khuyên Bảo Tận Tình Của Ban Tổ Chức
Tính Kiên Nhẫn của Tình Nguyện Viên
Đóng Góp Của Gia Đình Với Túi Sách Lớn
Anh Chị Muốn Ủng Hộ Hội Sách
Phản Ứng Không Đúng Đắn Của Người Mẹ
Tổ Chức Lên Tiếng Trong Việc Quản Lý Sách
Chị ta thấy tôi quyết tâm như vậy liền cáu kỉnh, tỏ vẻ không hài lòng. 'Các em làm việc kiểu gì thế này? Hội sách thế này mà cũng dám tổ chức à?' Nói rồi, chị ta kéo đứa con gái ra xe bỏ về, lẩm bẩm sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Ban tổ chức chúng tôi cũng bó tay. Một vài người, trong đó có em tôi, rất bực tức. Nó bảo thái độ của hai mẹ con kia thật không thể chấp nhận được. Đến muộn gần cuối hội sách rồi còn đòi hỏi quá đáng, không chịu hợp tác lại còn hách dịch. Trong khi đó cả ngày chúng tôi tổ chức, mọi người đều rất cởi mở, vui vẻ và thông cảm cho ban tổ chức.
Tôi nhìn cái mặt nhăn nhúm của em tôi vì hai vị khách kia mà bật cười. Tôi để nó xả hết bực tức, rồi bảo 'Thực ra, ngoài xã hội có rất nhiều người như thế. Sau này em sẽ gặp không ít đâu. Em phải làm quen dần với điều đó.'
Tôi giải thích với nó rằng không có gì phải bực mình cả. Người mẹ kia vốn đã mang theo sự khó chịu ngay từ lúc bước xuống xe rồi. Rất có thể đó là trạng thái mặc định của chị ta trong cuộc sống hàng ngày. Dù chị ta có đi đâu, làm gì hay gặp ai đi nữa, chị ta vẫn luôn bực dọc và khó chịu như vậy.
Kiểu thái độ đó làm tôi nhớ đến câu mọi người hay nói 'nếu đã đeo kính râm thì đi đâu cũng thấy trời tối'. Và cả nhân vật bà mẹ của Draco Malfoy trong truyện Harry Potter, một mệnh phụ được mô tả 'trông lúc nào cũng như có cục phân dính dưới mũi'. Haha, nghĩ tới đó tôi chỉ thấy buồn cười.
Việc người mẹ đó luôn mang tâm trạng tiêu cực là lựa chọn của chị ta, không liên quan đến người khác. Dù chúng tôi có làm gì, cố gắng hỗ trợ hay giải thích thế nào, chị ta vẫn sẽ khó chịu như vậy. Chuyện này không cần thiết phải gây ra sự tức giận quá mức. Nếu là người khác, họ hoàn toàn có thể chọn cách thấu hiểu, cảm thông và vui vẻ bỏ qua.
Tôi nhắc nhở em tôi rằng với những người như chị này, nhất định không được để sự tiêu cực của họ ảnh hưởng tới mình. Giống như người khác cầm rất nhiều rác bẩn, muốn vứt sang mình, thay vì nhận lấy, ta nên nói 'Không, cảm ơn!'. Hãy để họ tự ôm lấy đống rác đó. Ta luôn có lựa chọn không nhận rác từ họ.
Không
Theo tôi, nội tâm của một người trưởng thành là ở chỗ biết kiểm soát được mình sẽ tiếp nhận hay không tiếp nhận điều gì. Quan trọng nhất là giữ được sự bình thản, an lạc và năng lượng tích cực trong mình, tránh để bản thân bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài không đáng có.
Điều duy nhất tôi thấy tiếc trong câu chuyện này là đứa con gái của chị ta phải lớn lên với một người mẹ như vậy. Những gì cô bé học được từ mẹ mình đều là thái độ tiêu cực và cách cư xử bất lịch sự, thiếu đồng cảm với người xung quanh. Thật đáng tiếc nếu cô bé lớn lên trở thành một phiên bản khác của mẹ mình, luôn bực mình vì những điều nhỏ nhặt và sống một cuộc sống chỉ toàn màu xám.
Cuối cùng, tôi bảo em tôi 'Quên chị ta đi, mỉm cười và tiếp tục công việc thôi. Hôm nay vốn dĩ là một ngày tuyệt vời, không thể để chị ta làm hỏng được, đúng không?' :)