Điểm đặc biệt trong nghệ thuật kể chuyện của 12 Angry men khi câu chuyện chỉ tập trung vào bàn đàm phán?
Bộ phim 12 Angry Men (12 người đàn ông giận dữ) sản xuất năm 1957 do đạo diễn Sidney Lumet thực hiện, được xem là một tác phẩm có sức ảnh hưởng sâu rộng trong việc tổ chức cảnh và kể chuyện qua hình ảnh. Bộ phim đặc biệt ở chỗ toàn bộ diễn biến gần như diễn ra trong phòng họp bồi thẩm, với chỉ 3 phút khác bối cảnh.

Sự xuất sắc trong nghệ thuật tổ chức cảnh và quay phim chủ yếu đến từ cách di chuyển của camera và sắp xếp, định vị của các diễn viên. Mỗi khung hình được tận dụng để thể hiện tối đa ý nghĩa và cảm xúc của bộ phim.

Đạo diễn Sidney Lumet cho phép diễn viên di chuyển tự nhiên trong không gian hẹp của căn phòng, tạo cảm giác sống động, thoải mái và thực tế. Không chỉ giới hạn sự chú ý vào nhân vật chính ở giữa, mà còn cho mỗi phần của khung hình có đủ không gian để phát triển. Các hoạt động diễn ra đồng thời và rộng khắp trên khung hình.

Cách quay dựng độc đáo của đạo diễn tài ba người Mỹ này là đã sắp xếp cuộc trò chuyện diễn ra giữa các nhân vật, chiếm đồng thời những không gian khác nhau trong cùng một cảnh mà không cần nhiều cảnh. Điều này giúp câu chuyện diễn ra một cách tự nhiên, chân thực mà không cần phải làm quá nhiều, thông qua sự hài hòa giữa hành động và chuyển động của máy quay.

Để thực hiện tối đa hiệu quả của việc sử dụng camera để kể chuyện, việc áp dụng các cỡ cảnh khác nhau trong cùng một bối cảnh là một thách thức lớn đối với đạo diễn Sidney Lumet, nhưng lại tạo ra một đoạn phim thú vị, sống động và mang lại kết quả cao. Đạo diễn Lumet đã tạo ra khái niệm 'mật độ' trong cảnh, giúp cho việc kể chuyện bằng cách di chuyển của máy quay trở nên mạch lạc và mượt mà hơn mà không cần phải can thiệp vào việc cắt ghép. Điều này làm cho bộ phim có độ dài hơn 95 phút vẫn giữ được sự căng thẳng và áp lực từ không gian hẹp trong căn phòng một cách tốt nhất.