Nguyễn Duy là một trong những nhà thơ nổi tiếng của thế hệ đấu tranh chống Mỹ. Bài thơ “Ánh trăng” của ông mang đậm tình cảm và sự mới lạ, đã thu hút nhiều người đọc.
Trong bài thơ, tác giả thể hiện sự gắn bó mạnh mẽ của mình với trăng, biểu hiện qua những hồi ức và suy tư về quá khứ. Trăng được tượng trưng là người bạn đồng hành trong cuộc sống và những khó khăn.
Trăng được miêu tả như một biểu tượng của vẻ đẹp tự nhiên và sự gần gũi với con người. Tác giả nhấn mạnh tình cảm cao quý của mình đối với trăng, thể hiện sự nhớ nhung và tri ân.
Con người thật mạnh mẽ. Vì vậy, mọi người thường nhắc nhau: “Khi đắng cay hãy nhớ lúc ngọt ngào – Khi ra sông hãy nhớ suối, có ngày nhớ đêm.” Khổ thơ này mang sự đối lập giữa “ánh điện, cửa gương” rực rỡ và “ánh trăng” dịu dàng. Nguyễn Duy muốn qua hình ảnh này tỏ lòng chân thành và nghiêm túc của mình.
Hình ảnh “vầng trăng” được nhìn nhận là đẹp đẽ và toàn vẹn. Ánh sáng tròn trịa của trăng thể hiện sự bao dung và thủy chung mặc cho sự thay đổi của người khác. Tác giả tạo ra sự xúc động và nhận thức về bản thân qua việc tập trung vào ánh sáng trăng.