Ai đã từng say mê trăng như Hàn Mạc Tử? Trong thơ ông, có cả một thế giới trăng:
Trăng nằm soi bóng trên cành liễu
Chờ gió đông về để lả lơi...'
(Nhẹ nhàng)
“Đêm nay trước cửa, bóng trăng quỳ xuống
Vẻ mặt uốn cong theo dáng của cây liễu”
(Hãy đưa trái tim em)
“Bóng trăng leo trèo sờ sẫm trên gối
Gió thu thổi qua cửa, nhè nhẹ xoa đôi chiếc chăn”.
(Đêm không ngủ)
Thi sĩ còn nhắc đến hình ảnh thuyền trăng, sông trăng, hòa quyện trong một thế giới trăng tuyệt vời, huyền ảo. Thơ của Hàn Mạc Tử mang đậm ánh trăng, thể hiện tình yêu cuộc đời đầy tha thiết, vừa thực vừa mộng. Ông là một trong những nhà thơ tiêu biểu của Phong trào Thơ mới (1932-1941). Trong 28 năm đời (1912-1940), ông để lại cho văn nghệ dân tộc hàng trăm bài thơ và một số vở kịch thơ đặc sắc. Thơ của ông như phun trào từ máu và nước mắt, có không ít hình tượng rùng rợn. Chưa ai cũng không biết nhiều về mùa xuân và về những cô gái trẻ (“Mùa xuân chín”), về vẻ đẹp của Huế và bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mạc Tử.
“Đây thôn Vĩ Dạ” được thu từ “Tập thơ Điên” xuất bản năm 1940, sau khi nhà thơ qua đời. Bài thơ mô tả đẹp về Huế, về thiên nhiên hữu tình, về con người xứ Huế, đặc biệt là những cô gái duyên dáng, tinh nghịch và đáng yêu. Hàn Mạc Tử đã viết về một tình yêu - tình yêu đơn phương thơ mộng đắm say, lấp lánh từ trong sáng đến huyền ảo. Bài thơ thể hiện nỗi niềm bâng khuâng, khát khao hạnh phúc của thi sĩ đa tình, có nhiều duyên nợ với cảnh vật và con người Vĩ Dạ.
Câu đầu của khổ thơ đầu tiên rất ngọt ngào như lời mời gọi vui mừng hội ngộ, nhẹ nhàng trách nhau về những nỗi nhớ thương, mong chờ. Giọng thơ nhẹ nhàng, êm đềm và đậm tình cảm: “Tại sao anh không về chơi vùng quê Vĩ?”. Không phải quá xa xôi. Cảnh xưa người cũ hiện lên trong những câu thơ đẹp mang nhiều kỷ niệm. Bao kỷ niệm sống dậy trong một tâm hồn thơ. Nó gắn liền với vẻ đẹp của vườn hoa và con người Huế mơ màng:
“Nhìn ánh nắng sớm chiếu xuống hàng cây cau
Vườn nào lại xanh mướt như ngọc
Lá trúc che phủ như màng trời?”
Một sáng bình minh tuyệt đẹp ở thôn Vĩ được miêu tả. Từ xa, thi nhân hâm mộ nhìn thấy những cành cau, tàu cau sáng rực dưới ánh nắng mới bắt đầu lên. Hàng cây cau cao vút là hình ảnh gắn liền với thôn Vĩ Dạ từ xa xưa. Cây cau như đang chào đón, kêu gọi.
Không thể quên được sắc xanh của cây lá ở đây. Nhà thơ ngạc nhiên thốt lên khi đứng trước một khung cảnh xanh mướt của vườn tược Vĩ Dạ: 'Vườn nào lại xanh mướt như ngọc'. Sương đêm ướt đẫm cây cỏ, hoa lá. Màu xanh tươi sáng, non tơ lấp lánh dưới ánh sáng mai rực rỡ trông “xanh mướt như ngọc”. Đất đai màu mỡ, khí hậu thuận lợi, người dân chăm sóc cẩn thận mới có được màu xanh như ngọc ấy. Thiên nhiên rực rỡ, trẻ trung và đầy sức sống. Câu thơ thứ tư mô tả một thiếu nữ đứng giữa rặng trúc: “Lá trúc che phủ như màng trời”. Khuôn mặt tròn, làn da nhạt, khuôn mặt của cô gái Huế có vẻ đẹp tinh tế, dịu dàng, kín đáo và đáng yêu. Lá trúc như một mái che mát mẻ, là nét đẹp tuyệt vời của cô gái duyên dáng, tình cảm và đáng yêu. Hàn Mạc Tử nhiều lần nhắc đến trúc và thiếu nữ. Khóm trúc như tỏa ánh xanh mát che chở cho mối tình đẹp đang nảy nở:
“Lặng lẽ với ai ngồi dưới bóng trúc
Nghe được ý vị và hương thơ ngọt ngào”
(Mùa xuân tươi)
Câu 3, 4 trong khổ thơ đầu tả về cây cau, ánh nắng, vườn xanh, trúc và một cô gái với màu sắc nhẹ nhàng, thoáng chốc, huyền ảo. Cảnh vật và nhân vật ở Vĩ Dạ thật thân quen, đáng yêu.
Vĩ Dạ là một làng quê nằm ven sông Hương Giang, thuộc vùng ngoại ô của cố đô Huế. Vĩ Dạ đẹp với những chiếc thuyền lững lờ trên sông, những mảnh vườn xanh tươi quanh năm, tràn ngập hoa lá. Những ngôi nhà nhỏ xinh xắn rải rác sau hàng cây cau, khóm trúc, nơi đây thường vang lên những giai điệu Nam ai, Nam bình qua âm nhạc truyền thống đàn tranh, đàn tam thập lục. Thôn Vĩ Dạ là nơi đẹp như trong tranh vẽ. Hàn Mạc Tử đã dành tình cảm chân thành nhất cho Vĩ Dạ qua những câu thơ đẹp nhất của mình. Dù cách xa Huế và Vĩ Dạ đã lâu, nhưng cảnh vật và con người ở thôn Vĩ vẫn luôn trong tâm trí nhà thơ, trở nên lung linh hơn, thể hiện lòng mong mỏi sâu sắc được trở lại cố đô thăm những cảnh đẹp xưa. Bức tranh tâm cảnh về thôn Vĩ đã được thể hiện tài hoa, tạo nên một không gian thơ mộng và đậm chất nghệ thuật.
Khổ thơ thứ hai miêu tả cảnh mây trời và dòng sông. Một không gian nghệ thuật rộng lớn, mơ hồ và xa xăm. Hai câu 5, 6 là bức tranh tả gió, mây, dòng sông và hoa bắp. Giọng thơ nhẹ nhàng, thoáng buồn. Nghệ thuật tạo nên một bức tranh tự nhiên hài hòa, cân xứng và sống động. Gió mây trôi theo hướng khác nhau như mối tình của nhà thơ, xa gần tưởng chừng gần như xa vời. Dòng Hương Giang êm đềm trôi, trong tâm tư thi nhân trở nên “buồn thiu”, nhiều bâng khuâng man mác. Hoa bắp lay nhè nhẹ trong gió thoáng. Nhịp điệu dịu dàng, thơ mộng của miền sông Hương núi Ngự được diễn tả rất tinh tế! Các lời nhắn nhủ lưu luyến gợi nên nhiều ảo mộng. Bên ngoài, cảnh vật xa xôi như là nỗi lòng, như là tâm trạng của thi nhân;
“Gió theo đường gió, mây đi theo mây
Dòng nước êm đềm, hoa bắp rung rinh”.
Hai câu tiếp theo, nhà thơ hỏi “ai' hay tự hỏi khi nhìn thấy, hay nhớ lại hình ảnh con đò nằm bên bến sông trong ánh trăng. Sông Hương quê em trở thành “sông trăng”. Hàn Mạc Tử với tình yêu dành cho Vĩ Dạ đã sáng tạo ra những câu thơ tuyệt vời về dòng sông Hương với những con đò dưới ánh trăng. Nguyễn Công Trứ đã từng viết: 'Gió trăng chứa một thuyền đầy”. Hàn Mạc Tử cũng đóng góp cho nền thơ Việt Nam hiện đại một bài thơ về trăng đầy ấn tượng:
Thuyền nào cập bến dưới ánh trăng kia
Có thể đưa trăng về kịp trong đêm nay không?
Tâm hồn của nhà thơ xao xuyến khi nhìn thấy sông trăng và con thuyền. Con thuyền làm anh ta liên tưởng đến “thuyền của ai”, vừa quen vừa xa lạ. Tinh thần mơ mộng của 'Đây thôn Vĩ Dạ' hiện lên trong những câu thơ ấy. Câu thơ tạo ra một tâm trạng rung động trước vẻ đẹp mộng mơ của xứ Huế miền Trung, thể hiện tình yêu kín đáo, dịu dàng, mơ màng và buồn bã. Bức tranh tâm cảnh đầy ánh trăng, tràn ngập nỗi buồn cô đơn của một người đàn ông đa tình.
Khổ thơ thứ ba mô tả về một cô gái Huế và tâm trạng của thi nhân. Cùng thời điểm, nhà thơ Nguyễn Bính đã viết về các cô gái sông Hương: “Những cô gái sông
Hương - Da thơm như phấn, má hồng như son...'. Vĩ Dạ thường mưa nhiều, có nhiều sương sớm và chiều tà. “Sương sớm” trong Đường thi thường liên quan đến nỗi lòng nhớ nhung, ở đây sương sớm làm nhòa đi, làm mờ đi chiếc áo trắng của em, khiến anh nhìn mãi vẫn không nhận ra hình dạng của em (nhân ảnh). Cô gái Huế thoáng hiện lên, trắng trẻo, kín đáo và duyên dáng. Gần mà xa. Thực mà mơ. Câu thơ gợi lên sự chập chờn, trắng trẻo, kín đáo và duyên dáng. Gần mà xa. Thực mà mơ. Câu thơ bừng tỉnh, lãng mạn. Chắc chắn nhà thơ đã có một mối tình đơn phương với một cô gái Huế có tên là một loài hoa xinh đẹp. Liệu đây có phải là mối tình đó mà nhà thơ nói đến không?
'Mơ về người khách xa, người khách xa
Áo em quá trắng, không thể nhận ra được
Ở đây, sương khói làm mờ đi nhân ảnh
Liệu tình yêu của ai có đậm đà?”
“Mơ về người khách xa, người khách xa... liệu ai biết... liệu ai có...” những từ ngữ đầy luyến láy này tạo ra âm nhạc sâu lắng, buồn thương, mơ hồ. Sự chia xa và nỗi buồn vô hình vơi dài qua không gian và thời gian. Người đọc càng cảm thấy xót xa cho nhà thơ tài hoa, đa tình nhưng lại bị số phận bạc bẽo, từng trải một tình yêu đơn phương và sống trong cô đơn và bệnh tật.
Cũng cần nói thêm về từ “ai” trong bài thơ này. Cả bốn lần xuất hiện, “ai” luôn là một khái niệm mơ hồ, ám ảnh: 'Vườn của ai mà xanh tươi như ngọc?” - “Thuyền của ai đậu bên bến sông trăng?” - “Liệu tình yêu của ai có sâu sắc không?”. Con người mà nhà thơ đề cập luôn ẩn hiện trong hoài niệm, bâng khuâng. Nhà thơ luôn cảm thấy mình như bị bỏ rơi, lạc lõng trước mối tình đơn phương trong mơ ảo. Một chút hy vọng mong manh nhưng lại dần phai nhạt và mờ nhạt như sương khói?
Hàn Mạc Tử để lại cho chúng ta một bài thơ tình đầy cảm xúc và đậm nghĩa. Cảnh vật và con người, ảo mộng và hiện thực, say đắm và bâng khuâng... tất cả hội tụ trong ba khổ thơ thất ngôn đầy ý nghĩa. “Đây thôn Vĩ Dạ” là một tác phẩm tuyệt vời về tình yêu. Màu xanh của vườn ai, chiếc thuyền nằm bên bến sông trăng, và chiếc áo trắng của em như làm hồn ta đi về miền sương khói của Vĩ Dạ thôn xa xưa, tìm lại bóng dáng của người con gái duyên dáng, nhớ về nhà thơ tài hoa, đa tình nhưng số phận không may. Bức tranh tâm cảnh trong “Đây thôn Vĩ Dạ” luôn đọng lại trong lòng ta. Nhà thơ Thu Bồn đã diễn tả hộ tâm trạng của ta.
“Xin chào Huế một lần anh đến
Để ngàn lần anh nhớ trong mơ
Em rất thực mà nắng thì mơ ảo
Xin đừng lầm em với cố đô”.