...Mẹ ơi, có ai gọi con trên mây kìa...
...Con nghe thấy tiếng gọi trong sóng biển...
Lắng nghe giọng thơ ngọt ngào như tiếng hát của Ta-go, nhà thơ vĩ đại của Ấn Độ. Ông nhận giải Nobel Văn học năm 1913 với tập Thơ Dâng. Thơ của ông là 'khúc ca về tình yêu thương nhân loại', là 'khao khát về tự do và hạnh phúc'. Thế giới thơ của Ta-go dành cho 'tuổi thơ' một vị trí đặc biệt ấm áp, chân thực và sâu sắc.
Bài thơ Mây và Sóng thể hiện tình yêu mẹ và ước mơ kỳ diệu của tuổi thơ. Đây là tác phẩm xuất sắc nằm trong tập Trăng non (1915) của thi sĩ tài danh. Bài thơ mang đậm nét trữ tình như một khúc đồng dao diễn tả sự giao hòa thần tiên giữa tâm hồn trẻ thơ với mây và sóng, với thiên nhiên tuyệt vời.
Em bé ngước nhìn trời xanh, lắng nghe tiếng gọi của mây trên cao. Mây mời em bé cùng phiêu lưu với 'bình minh vàng', và chơi đùa 'với vầng trăng bạc' suốt từ sáng sớm đến lúc trăng lên. Mây được nhân hóa với gương mặt, nụ cười và lời nói thủ thỉ:
'Bọn tớ chơi từ sáng cho đến tối. Chúng tôi chơi với bình minh vàng và trăng bạc'
Cuộc trò chuyện giữa mây và em bé thể hiện tâm hồn bay bổng và hồn nhiên của tuổi thơ, đồng thời tôn vinh tình yêu mẹ của tuổi thơ, rất đẹp và mãnh liệt:
'Mẹ con đang chờ ở nhà' - em bé nói - 'Sao có thể rời mẹ để đi được?'
Tình yêu mẹ hiền và ngôi nhà ấm cúng là những cảm xúc thuần khiết, sâu lắng của em bé. Còn gì hạnh phúc hơn khi được sống cạnh mẹ yêu dấu:
Con là mây, còn mẹ sẽ là vầng trăng
Con ôm lấy mẹ trong đôi bàn tay, mái nhà chúng ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.
Trí tưởng tượng kỳ diệu và tình yêu trẻ thơ đậm đà của Ta-go đã tạo nên những vần thơ đẹp về hạnh phúc tuổi thơ. Tình mẫu tử ở đây được nâng lên ngang tầm với vũ trụ!
Ngắm nhìn mây bay, em bé nghe tiếng sóng hát. Sóng là sứ giả của biển cả xa xôi đến với em. Sóng rì rầm mời gọi em bé. Tuổi thơ nào mà không mơ ước, khao khát? Sóng trò chuyện với em về một hành trình xa xôi: 'Bọn tớ ca hát từ sáng đến tối mịt. Chúng tôi đi khắp nơi mà chẳng biết đã đến những đâu.' Sóng cuốn em đến các bờ cát, chân trời xa lạ... Dù muốn đi xa, em bé lại phân vân: 'Mẹ luôn muốn mình ở nhà vào buổi chiều, làm sao rời mẹ mà đi?' Sóng rút ra xa rồi lại vỗ vào bờ. Em bé bâng khuâng nhìn theo con sóng ra xa trên đại dương:
...sao con có thể rời xa mẹ?
Thế là họ mỉm cười, nhảy múa và trôi qua.
Dù ước mơ đi xa, em bé lại ngập ngừng, lưỡng lự. Em không thể cùng mây bay cao hay theo sóng đi xa. Với em, chỉ có mẹ là nguồn hạnh phúc thiêng liêng. Em khao khát khám phá thế giới, nhưng không muốn mẹ buồn, mẹ nhớ. Trong khoảnh khắc này, em không thể 'rời mẹ'. Niềm vui từ mẹ luôn tỏa sáng trong tâm hồn em:
Con là sóng còn mẹ là bến bờ lạ kỳ,
Con lăn mãi, rồi nụ cười sẽ vỡ òa vào lòng mẹ.
Và không ai trên thế gian biết mẹ con ta ở đâu.
Câu thơ 'Con là sóng và mẹ là bến bờ lạ kỳ' mang ý nghĩa sâu sắc và tính triết lý. Con là sóng tự do giữa đại dương, nhưng dù đi đâu thì cuối cùng vẫn trở về với mẹ. Khi con cười vang và hòa vào lòng mẹ, đó là niềm hạnh phúc của mẹ. Nhà thơ sử dụng hình ảnh sóng và biển để truyền tải nhiều điều đến tuổi thơ xa gần.
Sự độc đáo của bài thơ nằm ở hai đoạn hội thoại giữa em bé với mây và sóng, đan xen với lời tâm tình của con dành cho mẹ. Một tác phẩm trong sáng và ấm áp của Ta-go về tuổi thơ. Tình yêu thiên nhiên, tính cách hồn nhiên thích phiêu lưu, trí tưởng tượng phong phú, lòng hiếu thảo, tất cả đều là tinh thần và tâm hồn của tuổi thơ. Em bé trong Mây và Sóng là một em bé rất yêu thương mẹ.
Mây và Sóng là một tác phẩm hay về niềm hạnh phúc tuổi thơ. Hình ảnh sóng, mây và mẹ thấm đượm vẻ đẹp nhân văn của chủ đề này.
Mytour