Đề bài: Hãy viết một bài phân tích về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của nhà thơ Thanh Hải.
1. Cấu trúc ý
2. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
Mô hình bài văn Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
I. Cấu trúc Phân tích chi tiết bài thơ Mùa xuân nho nhỏ (Tiêu chuẩn)
1. Khởi đầu
- Trình bày về bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của nhà thơ Thanh Hải.
2. Phần chính
a. Ý nghĩa của tiêu đề:
- Mùa đầu năm, hân hoan tràn ngập sức sống của tự nhiên
- Tượng trưng cho vẻ đẹp tinh khôi của tuổi trẻ, hoặc là biểu tượng cho phần tốt đẹp nhất trong tâm hồn con người. Sự kết hợp giữa “mùa xuân” và “nho nhỏ” thể hiện tinh thần khiêm tốn và chân thành của nhà thơ.
b. Khổ thơ đầu: Mùa xuân trong thiên nhiên
- Hình ảnh thiên nhiên mùa xuân rực rỡ, tươi mới với gam màu hài hòa, âm thanh rộn rã là dấu hiệu của một mùa xuân sống động, trẻ trung...(Tiếp theo)
>> Xem cấu trúc Phân tích chi tiết bài thơ Mùa xuân nho nhỏ tại đây.
II. Bài mẫu Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ
1. Bài mẫu Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, mẫu số 1 (Tiêu chuẩn):
2. Bài mẫu Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, mẫu số 2 (Tiêu chuẩn):
Mùa xuân, với sức sống của tự nhiên, luôn là nguồn cảm hứng cho thi ca. Trong kho tàng thơ ca Việt Nam, chúng ta đã nghe đến “Vội vàng” của Xuân Diệu, “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử, “Mùa xuân xanh” của Nguyễn Bính… Trong đó, không thể không kể đến tác phẩm xuất sắc “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải.
Bài thơ được sáng tác vào năm 1980, trong những giây phút khó khăn của tác giả, đối mặt với sự sống. Mùa xuân là thời điểm mà tự nhiên đất trời chuyển mình, chào đón sự hồi sinh. Tuy nhiên, nhà thơ phải đối diện với đau đớn và bệnh tật. Điều này gợi nhớ đến “Đây thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mặc Tử, cũng sáng tác trong những ngày cuối cùng của cuộc đời. Thanh Hải cũng chia sẻ cùng số phận. Dường như ông dành hết từng khoảnh khắc để hiến dâng, để sống với văn chương.
Bài thơ mở đầu với bức tranh mùa xuân ở xứ Huế, với gam màu tươi sáng, âm thanh trong trẻo, đầy sức sống.
“Nở giữa dòng sông biếc,
Một bông hoa tím thắm”.
Động từ “nở” xuất hiện ngay ở đầu câu khiến người đọc trải qua cảm xúc gần gũi, hứng khởi, và thích thú. Câu thơ vẽ nên hình ảnh tươi mới của thiên nhiên, sự sống động, sức sống của đất trời. Bằng cách sử dụng chấm phá, tác giả tạo điểm nhấn cho bức tranh. Bông hoa, dù hiện diện đơn lẻ, nhưng không hề cô đơn, nó có màu sắc, sự sống, và thu hút ánh nhìn, hoàn toàn khác biệt so với “Củi một cành trôi lạc mấy dòng” (Tràng giang – Huy Cận). Màu sắc kèm theo âm thanh. Tiếng chim chiền chiện hót vang trời mang lại sự phấn khích, tươi mới cho không gian. Tiếng chim vang lên, đưa theo mùa xuân. Không khí tươi vui của mùa xuân đất trời làm nhà thơ bồi hồi, xúc động, tạo ra những vần thơ tràn đầy hứng khởi:
“Những giọt nước long lanh rơi
Tay tôi nâng lên, hứng
Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, văn mẫu tinh hoa
Hình ảnh thơ nhẹ nhàng, tình tự lãng mạn. Hành động “nâng tay”, “hứng” tỏ ra sự trân trọng, yêu thương. Tác giả chọn “từng giọt long lanh rơi” như một biểu tượng của những khoảnh khắc quý giá. Ông hứng lấy chúng không chút do dự, thể hiện tình yêu và biết ơn đối với những khoảnh khắc đẹp này. Bức tranh nhẹ nhàng bắt đầu với dòng sông xanh, bông hoa tím, tiếng chim hót, toàn bộ tình cảm mà tác giả dành cho nơi này, cho những ngày cuối cùng của mình.
Khổ thơ thứ hai vẫn là bức tranh thiên nhiên mùa xuân, tác giả truyền đạt niềm tin vào một tương lai mở rộng và sự vững chãi của đất nước:
“Mùa xuân, người nắm súng,
Lộc nảy đầy khắp lưng.
Mùa xuân, người ra đồng,
Lộc trải dài nương mạ”.
Đọc bốn câu thơ, ta cảm nhận mùa xuân như mùa của sản xuất, của chiến đấu. “Lộc” đại diện cho mầm non, là biểu tượng của sức sống và sự phát triển. Người lính với cành lá ngụy trang hay sứ mệnh độc lập và tự do. Dù hiểu theo cách nào, ý nghĩa của câu thơ vẫn truyền đạt vẻ đẹp của nó. Bên cạnh sự gian khổ của chiến sĩ, nông dân cũng đóng góp bằng mồ hôi và lao động để làm đẹp quê hương bằng màu vàng của nương mạ. Máu và mồ hôi hòa quyện, cùng nhau làm việc, chiến đấu, bảo vệ quê hương và đất nước. Mọi người bước vào mùa xuân với tinh thần phấn khởi, hứng khởi, tràn đầy năng lượng:
“Tất cả hối hả bước,
Tất cả xôn xao như mơ”
Hai từ “hối hả”, “xôn xao” tạo ra cảm giác khẩn trương và sôi động. Câu thơ như một khúc ca mùa xuân, tràn ngập niềm vui và sự hứng khởi.
Từ bầu không khí đó, nhà thơ bày tỏ tâm niệm đầy nhiệt huyết và triết lý nhân sinh. Ông muốn hóa thân thành “chú chim hót” để mang đến âm thanh tươi vui, trong trẻo. Rồi ông muốn trở thành “một cành hoa” để làm đẹp thêm cho cuộc sống. Cuối cùng, ông khao khát trở thành “một nốt trầm”, hòa mình vào “bản hòa ca” tươi vui của đất nước. Ba ước nguyện của nhà thơ đều chứa đựng sự bình dị, nhưng bên trong là khao khát sống mãnh liệt.
“Mùa xuân nho nhỏ,
Lặng lẽ dâng đời,
Dù tuổi hai mươi,
Dù tóc bạc rồi.”
“Nho nhỏ” và “lặng lẽ” ở đây là biểu hiện của khiêm tốn, chân thành. Tố Hữu từng viết “Sống là cho đi, không chỉ nhận riêng mình” và “dâng cho đời” ở đây là lời sống cao quý. Nhà thơ hiến dâng cho Tổ quốc từ khi còn trẻ đến những ngày cuối cùng trên giường bệnh. Bài thơ là lời tâm sự, sâu sắc của nhà thơ dành cho bản thân.
Trong khúc ca ca ngợi Tổ quốc, tình yêu thiên nhiên được nhà thơ tôn vinh:
“Xuân về tôi hát
Khúc Nam ai, Nam bình
Non sông bao la vững bền
Tình xứ sâu nặng quê mình
Nhịp phách tiền đất Huế”
“Nam ai”, “Nam bình” là bản hát quen thuộc của người dân Huế, còn “phách tiền” là một công cụ âm nhạc truyền thống dùng để đệm nhạc cho bản hát này. Thanh Hải tinh tế sử dụng yếu tố dân gian để tạo nên những câu thơ nhẹ nhàng, tràn đầy tình cảm. Đoạn thơ mô tả tình cảm sâu sắc của nhà thơ với quê hương xứ Huế.
Có thể nói, qua “Mùa xuân nho nhỏ”, Thanh Hải đã góp phần quan trọng vào sự phồn thịnh của thơ ca dân tộc. Bài thơ không chỉ thể hiện sự tinh tế và chiêm nghiệm sâu sắc của tác giả mà còn truyền đạt tình yêu sâu sắc đối với quê hương, đất nước.
3. Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, mẫu số 3:
Đề tài về mùa xuân có vẻ như là đề tài không bao giờ lỗi mốt mà mọi nhà thơ đều từng viết về. Mỗi nhà thơ, khi chạm vào đề tài này, đều mang theo những tư duy và ý nghĩ riêng biệt. Nhiều nhà thơ đã để lại dấu ấn sâu sắc với những bài thơ về mùa xuân như “Vội vàng” của Xuân Diệu, “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử, “Mùa xuân xanh” của Nguyễn Bính, ... Tuy nhiên, có lẽ bài thơ để lại ấn tượng mạnh mẽ nhất trong lòng độc giả về mùa xuân chính là “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải. Được sáng tác trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, bài thơ chứa đựng tình yêu cuộc sống, tình yêu đất nước và khao khát hiến dâng của tác giả.
“Mùa xuân nho nhỏ” thực sự là một tác phẩm đặc biệt trên trường thi ca Việt Nam. Toàn bộ bài thơ là một tâm sự của tác giả, là biểu hiện của tình yêu sâu sắc đối với cuộc sống, tình yêu thương đất nước và mong ước hiến dâng cho cuộc sống và Tổ quốc.
Bắt đầu bài thơ, độc giả như bước chân vào một quê hương quen thuộc:
“Trên dòng sông xanh mọc
Một bông hoa tím nồng
Chim chiền chiện ơi hót
Âm thanh xao xuyến trời
Những giọt sương long lanh
Tay tôi kìa, vụt hứng.”
Một không gian quen thuộc của miền quê Việt Nam hiện lên trước mắt người đọc chỉ qua vài nét chấm phá. Dòng sông xanh mát, bông hoa tím biếc, vài chú chim nhỏ, chỉ với vài nét đơn sơ ấy đã đủ làm nên không gian yên bình của miền quê. Không gian thân thuộc ấy, chúng ta có thể gặp ở bất cứ nơi đâu trên quê hương Việt Nam. Tác giả vẽ lên một dòng sông xanh mát đang chảy êm đềm. Và giữa dòng sông đó, một nét chấm phá nổi bật “một bông hoa tím biếc”.
Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ để thấy được bức tranh thiên nhiên xứ Huế tươi đẹp
Động từ “mọc” được nhà thơ sử dụng ở ngay đầu câu thơ gây nên ấn tượng mạnh, khiến người đọc cảm nhận bông hoa như đột ngột nảy mầm từ dòng nước xanh. Màu tím, một màu sắc phổ biến ở xứ Huế, được chọn để tô điểm mùa xuân của quê hương. Thanh Hải không chọn màu tím nhạt, đậm hay hồng, mà lại chọn “tím biếc”. Đọc câu thơ, người đọc như nhận ra màu sắc ấy như đóa hoa lục bình đang nổi bật giữa dòng nước mênh mông. Ánh tím biếc của đóa hoa làm tăng sáng mặt sông xanh, làm nổi bật hơn. Trong bức tranh quê hương thôn dã, không thể thiếu những chú chim líu lo hót mừng.
Bằng một giọng nói tha thiết, nhà thơ gọi những chú chim đó là “Ơi con chim chiền chiện”. Không phải là sơn ca hay chim yến, mà lại là loài chiền chiện, loài chim thân thuộc của nông thôn Việt Nam. Nhà thơ đã cất tiếng gọi “ơi” như là dành cho con người. Tiếng hót của chúng như báo hiệu mùa xuân đã đến. Nghe tiếng hót, dù đang trên giường bệnh, Thanh Hải cũng vui mừng, và ông cất tiếng trách yêu “Hót chi mà vang trời”. Giọng nói ngọt ngào, giọng trách hờn dỗi của người con xứ Huế tạo nên bức tranh nhẹ nhàng, đáng yêu. Tiếng hót vang lên cao xa như giọt sương rơi xuống thế gian.
“Từng giọt long lanh rơi” như những giọt mưa xuân, hay chúng là tiếng hót của những chú chim, là những giọt mật của mùa xuân rơi chào đón. Thanh Hải chuyển đổi cảm giác, không chỉ qua thính giác mà còn thông qua xúc giác. Mùa xuân thức tỉnh mọi giác quan, từ cơ thể đến tâm hồn. Nhà thơ không chỉ cảm nhận mùa xuân mà còn muốn chạm tới nó, hứng lấy từng giọt xuân để thưởng thức, không muốn chiếm hữu xuân, chỉ muốn hòa mình vào vẻ đẹp xuân.
Nếu ở Xuân Diệu, sự ngông cuồng khi muốn cắn, ôm mùa xuân vào lòng để thưởng thức, thì ở Thanh Hải, người ta cảm nhận sự ngọt ngào, dịu dàng như nét riêng của người Huế. Nhà thơ chỉ muốn cảm nhận, muốn tận tay chạm vào xuân, hứng lấy từng giọt mùa xuân đang trôi chảy để tận hưởng, không muốn chiếm đoạt xuân, chỉ muốn hòa mình vào vẻ đẹp xuân. Toàn bộ khổ thơ là bức tranh quê hương thôn dã, rộn ràng chào đón xuân. Bức tranh chào xuân, với vài nét chấm phá, Thanh Hải vẽ lên một cách chân thực nhất về làng quê Việt Nam.
Chuyển sang khổ thơ thứ hai, bức tranh xuân không chỉ có thiên nhiên mà còn xen kẽ hình ảnh con người:
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt trên lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả hối hả
Tất cả xôn xao”
Hình ảnh người tham gia công cuộc xây dựng đất nước hiện lên, với người lính cầm súng, lá ngụy trang. Mùa xuân của họ là những cành lộc che mắt quân thù. “Lộc” là những mầm cây trên ruộng đồng, nương rẫy. Mỗi người có một mùa xuân khác nhau nhưng đều góp phần xây dựng mùa xuân của đất nước. Cả nước đang hối hả bước đi trong công cuộc xây dựng Tổ quốc mới mơ ước, hạnh phúc hơn. Tác giả khẳng định rằng cả nước, cả dân tộc đang hồi hộp, tươi vui, phấn khích trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
Nhịp thơ năm chữ thường nhanh, giàu cảm xúc và dồn dập. Tuy nhiên, khổ thơ thứ ba lại chuyển sang nhịp thơ trầm lắng:
“Đất nước bốn ngàn năm
Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Nhịp thơ chậm và trầm lắng hơn, tác giả suy ngẫm về bốn ngàn năm lịch sử của dân tộc. Trải qua những khó khăn, gian khổ, chiến tranh, dân tộc đã vượt lên trên mọi thách thức, đạt được những chiến thắng lớn. Dân tộc ta như một vì sao rực sáng, tiến lên phía trước, chiếu rạng đường lối của văn minh và hạnh phúc.
Đất nước đã trải qua những ngày khó khăn để bước vào những ngày tháng tươi sáng hơn. Hãy cùng nhau đóng góp một phần nhỏ sức lực để xây dựng một mùa xuân tươi đẹp hơn cho đất nước. Dù sức khỏe đang yếu dần, nhưng Thanh Hải vẫn cất lên lời nguyện ước của mình:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”
Không muốn trở thành điều gì to lớn, ước nguyện của Thanh Hải làm một chú chim nhỏ, một nhành hoa thắm, một nốt trầm trong bản hòa ca bất tận. Chỉ mong muốn trở thành một chú chim hát vui cho cuộc sống hay một đóa hoa thắm để mang sắc hương cho cuộc đời, hay chỉ là một nốt trầm lắng trong bản nhạc của thời gian, của cuộc sống và của đất nước. Tất cả những ước vọng này chỉ là những điều nhỏ bé, nhưng ông tha thiết mong ước được thực hiện. Điều này được thể hiện qua điệp từ “ta làm” được lặp lại như một lời khẳng định.
Cuối cùng, nhà thơ chỉ muốn trở thành “một mùa xuân nho nhỏ”. Mùa xuân đó sẽ được dâng hiến cho cuộc sống, cho đất nước, cho đời dù ở hoàn cảnh nào, độ tuổi nào cũng sẵn lòng dâng tặng hết mình. Điệp từ “dù là” lặp lại như một lời khẳng định sự chắc chắn rằng bất cứ khi nào, lúc nào tác giả cũng sẽ sẵn sàng để dâng hiến cả cuộc đời mình.
Tóm lại, Thanh Hải, người con của xứ Huế, tràn đầy mơ mộng, bắt đầu tiếng hát:
“Mùa xuân tôi muốn hát
Câu Nam ai, Nam bình
Quê hương xa ngàn dặm
Quê hương gần ngàn tình
Nhịp phách tiền đất Huế…”
Trở về với vùng đất thân thương, Thanh Hải hòa mình trong giai điệu trữ tình của Huế: Nam ai, Nam bình. Đó là những giai điệu chỉ có ở xứ Huế, nơi mà những người con của Huế mới có thể truyền đạt. Lời hát ấy là sự dâng tặng cho mùa xuân, đất nước, quê hương, và con người Việt Nam. Nhịp nhàng của tiền đệm đưa âm nhạc lên cao, âm vang khắp xứ Huế như tâm hồn của Thanh Hải chứa đựng biết bao nỗi lòng.
“Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải là một tác phẩm văn thơ đậm chất cảm xúc, trữ tình đúng với tâm trạng dịu dàng và sâu sắc của người con xứ Huế. Sử dụng nhịp thơ năm chữ, tác giả đã truyền đạt nỗi lòng của mình một cách dồn dập, nhẹ nhàng, đậm chất đặc trưng. Đó là tình yêu cuộc sống chân thành, lòng yêu đời mãnh liệt ngay cả khi nằm trên giường bệnh, tình yêu quê hương và khát vọng cống hiến cho Tổ quốc dù chỉ là một chút nhỏ bé.
Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” đặc biệt trong văn học Việt Nam, sáng tác khi đất nước vào giai đoạn xây dựng chủ nghĩa, tác giả thậm chí nằm trên giường bệnh. Tuy nhiên, nó chứa đựng cảm xúc, tình yêu, và nỗi lòng của một nhà thơ cống hiến cho đất nước. Bài thơ trở thành tượng đài, vẫn giữ giá trị vô tận.
""""---HẾT"""""
Mùa xuân nho nhỏ thể hiện tình yêu mãnh liệt của nhà thơ Thanh Hải đối với thiên nhiên và cuộc sống tươi đẹp. Sau khi tìm hiểu về bài thơ, bạn có thể tham khảo Hoàn cảnh sáng tác Mùa xuân nho nhỏ, Khát vọng dâng hiến cho đời của nhà thơ Thanh Hải trong khổ 4, 5 bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, Cảm nhận khổ đầu bài Mùa xuân nho nhỏ, Cảm nhận khổ đầu bài Mùa xuân nho nhỏ, Bình giảng khổ thơ đầu bài Mùa xuân nho nhỏ.