Y Phương, một người Tày, đã viết bài thơ Nói với con. Bài thơ gồm 28 câu tự do, từ hai chữ đến mười chữ. Thơ tập trung vào tình cảm cha con và tình yêu với quê hương. Câu thơ như 'Người đồng mình yêu lắm con ơi' gợi lên hình ảnh một gia đình hạnh phúc. Thơ cũng đề cập đến những địa danh quê hương như sông Hương và Cao Bằng, đồng thời nhấn mạnh tình cảm và niềm tự hào với quê hương.
Lối đi từ biển lên núi xuống,
Con đường tình nghĩa trong lòng ai còn giữ gìn?
(Dân ca)
Với Y Phương, con đường quê hương là hình ảnh gắn liền với cuộc sống. Đó là con đường đưa vào rừng, suối và sông, con đường đi học và làm ăn. Là nơi dẫn dắt chúng ta khám phá đất nước. Y Phương diễn đạt về con đường ấy một cách chân thực và đơn giản:
Đó là con đường đến với những tấm lòng hạnh phúc, ôm con vào lòng, nhìn con lớn lên, suy ngẫm về tình quê hương.
Cha mẹ vẫn nhớ ngày cưới,
Ngày đẹp nhất trong cuộc đời. “Người đồng mình” không chỉ là người siêng năng và tài năng, mà còn có những phẩm chất tốt đẹp và thấu hiểu cuộc sống. Trong những khó khăn và niềm vui, người dân đã rèn luyện và nuôi dưỡng tâm hồn.
Y Phương đã sử dụng ngôn ngữ cụ thể để miêu tả dân tộc Tày như: “da thịt thô sơ”, “tự đục đá kê cao quê hương”, để tôn vinh tinh thần chăm chỉ và giản dị, không bao giờ nhỏ bé trước mọi thách thức.
Người đồng mình đầy lòng dạ.
Đường đá đầy gập ghềnh,
Đường thung đầy khó khăn,
Đường sông đầy dòng chảy,
Không sợ gian khó...
Y Phương đã sử dụng những ẩn dụ và thành ngữ dân gian trong thơ. “Sống” được nhắc lại ba lần, nhấn mạnh một tâm thế và một tinh thần.
Con không được sống nhỏ bé,
Cha luôn mong con lớn lên.
Một tâm hồn cha mở rộng và bao la.
Y Phương là người cha yêu thương con, trung thành với quê hương. Thơ của anh là tình cảm và sâu lắng.
Y Phương là bạn của Kim Đồng, người có quê hương tại hang Pắc Bó, nơi Bác Hồ đã sống và làm việc trước đây.
Không ai nhỏ bé cả,
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương.
Quê hương là nơi dạy bảo,
Cha “nói với con” để con biết đạo lý sống.
Sau chiến tranh, quê hương vẫn còn nghèo nàn, nhưng con phải gắn bó với nó: “Không chê... không chê... không lo...'. Trước khó khăn, con không thể sống tầm thường, sống hèn mọn.
Cha mong muốn con sống vững chắc trên đá,
Sống trong thung không sợ khó khăn,
Sống như dòng sông,
Trên thác, xuống ghềnh,
Không sợ vất vả...
Y Phương đã sử dụng ẩn dụ và thành ngữ dân gian trong lời thơ.
Cha nhắc con sống giản dị, mộc mạc, không bao giờ sống nhỏ bé.
Con ơi, dù thô sơ nhưng đừng bao giờ nhỏ bé,
Cha luôn mong nghe con.
Một cảnh tượng đầy xúc cảm giữa cha và con.
Y Phương là một người cha yêu thương con, trung thành với quê hương. Thơ của anh rất sâu lắng và tình cảm.
Y Phương là bạn của Kim Đồng, người có quê hương tại hang Pắc Bó, nơi Bác Hồ đã sống và làm việc trước đây.
Bạn đọc quý mến có biết dân ca này không?
Nàng đi về giã gạo ba giăng
Anh gánh nước Cao Bằng về đầm
Nước Cao Bằng giã trắng gạo...
Theo ý kiến của tôi, bài thơ “Nói với con” của Y Phương như một dòng nước trong lòng Cao Bằng, có thể làm mát lòng mỗi chúng ta. Hãy cùng thưởng thức.
Mytour