Đề bài: Hãy thực hiện Phân Tích Bài Thơ 'Nói Với Con' của nhà thơ Y Phương
1. Cấu Trúc Ý
2. Mẫu Số 1
3. Mẫu Số 2
4. Mẫu Số 3
Phân Tích Bài Thơ 'Nói Với Con'
I. Cấu Trúc Ý Phân Tích Bài Thơ 'Nói Với Con' (Tiêu Chuẩn)
1. Khởi Đầu
- Tổng quan về tác giả và cách thức sáng tác.
- Giới thiệu tác phẩm một cách tổng quan.
2. Phần Chính:
a. Khu vực Tình Cảm:
* Kết nối với tình cảm ân cần, bảo vệ và yêu thương từ gia đình, cộng đồng dân tộc, và quê hương đối với mỗi cá nhân.
- Trong gia đình 'Chân phải...tiếng cười':
+ Tả quá trình lớn lên của đứa con trong bàn tay yêu thương của gia đình, mở ra hình ảnh một tổ ấm hạnh phúc, với những niềm hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng quý báu.
+ Người cha muốn truyền đạt về công lao của cha mẹ trong việc nuôi dưỡng con cái, xem đó như món quà vô giá tạo hóa đã ban tặng, là niềm tin và hy vọng để cha mẹ vươn lên trong cuộc sống.
* Trong không gian làng, quê hương: 'Người đồng mình...cho tấm lòng':
- Mô tả vẻ đẹp của 'người đồng mình' trong cuộc sống lao động, với sự khéo léo và tài năng; trong văn hóa là sự yêu đời, yêu cuộc sống, chân phương giản dị. Tạo ra bức tranh sống động trong không gian làng quê... (tiếp tục)
>> Xem chi tiết Dàn ý Phân Tích Bài Thơ Nói Với Con tại đây.
II. Mẫu Văn Phân Tích Bài Thơ Nói Với Con
1. Phân Tích Bài Thơ Nói Với Con, Mẫu Số 1 (Chuẩn):
2. Phân Tích Bài Thơ Nói Với Con, Mẫu Số 2 (Chuẩn):
Chắc chắn, trong trái tim của mỗi con người đều tồn tại hình ảnh thiêng liêng về quê hương. Quê hương không chỉ là nơi chúng ta sinh sống, mà còn là phần không thể tách rời của tâm hồn. Trong bài thơ 'Nói Với Con', nhà thơ Y Phương đã chia sẻ những cảm xúc sâu sắc về quê hương thông qua những dòng lời tình cảm dành cho con.
Y Phương, con cháu của dân tộc Tày, ra đời tại vùng đất Cao Bằng. Bài thơ 'Nói Với Con' của ông được viết vào năm 1980, thời điểm mà cuộc sống tinh thần và vật chất của nhân dân Việt Nam, đặc biệt là những dân tộc thiểu số ở vùng núi, đối diện với nhiều khó khăn và thiếu thốn. Trong bối cảnh đất nước mới thoát khỏi cuộc chiến tranh chống Mỹ khó khăn và đau khổ, thực tế xã hội đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống con người. Đa phần nhân dân vẫn kiên trì vượt qua khó khăn, duy trì cuộc sống bằng sức mạnh tinh thần từ truyền thống văn hóa của ông cha để lại... Bài thơ được viết nhằm chia sẻ tâm trạng, động viên bản thân và đồng thời nhắc nhở thế hệ sau về những điều quý giá' (Y Phương).
Nhà thơ đã tạo ra hình ảnh hạnh phúc, ấm cúng trong gia đình, với sự hiện diện của bố mẹ và tiếng cười đùa của trẻ con:
'Chân phải bước đến bên cha
Chân trái bước đến bên mẹ
Một bước chạm nhẹ tiếng nói
Hai bước chạm nhẹ tiếng cười'
Phân tích bài thơ 'Nói Với Con' để hiểu thêm về tình yêu và hy vọng mà người cha dành cho đứa con của mình
Một tổ ấm ấm áp, tràn ngập tình yêu thương, là nơi mà gia đình trở nên tươi sáng, hạnh phúc hơn khi có sự xuất hiện của đứa trẻ. Con là hòa quyện của tình yêu giữa cha và mẹ, và sự lớn lên của con luôn là niềm hạnh phúc lớn lao của những bậc phụ huynh. Đứa con là nguồn tự hào của cha mẹ, là minh chứng cho tình yêu mạnh mẽ của họ.
Bốn câu thơ đầu tiếp cận với hình ảnh đáng yêu của đứa trẻ bước chân đầu tiên trên hành trình cuộc sống. Cha mẹ, chứng kiến cảnh tượng đáng yêu này, vui mừng nhưng cũng xúc động. Họ vui mừng vì con có thể tự đi trên con đường của mình, nhưng cũng lo lắng và xót xa khi thấy con vấp ngã, trầy xước trên con đường gập ghềnh của cuộc sống. 'Tiếng nói', 'tiếng cười' trở thành nguồn động viên, sự cổ vũ nồng nhiệt của cha mẹ dành cho con.
Đứa con không chỉ được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, mà còn được nuôi dưỡng bởi tình yêu của 'người đồng mình':
'Người đồng mình yêu thương con nhiều
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát'
'Người bản địa' là cách nói dân dụ, đơn giản của những người con dân tộc. Thuật ngữ này để chỉ những người cùng mảnh đất, mở rộng ra là những người cùng quê hương, đồng bào cùng quốc gia. Đứa trẻ không chỉ lớn lên trong sự thương yêu và giáo dục của bố mẹ, gia đình mà còn trải qua sự quan tâm, tình cảm của những người xung quanh, những người hàng xóm tốt bụng. Họ sống như một gia đình lớn, 'tối lửa tắt đèn' cùng nhau, luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cần thiết. Cuộc sống của họ liên quan chặt chẽ với núi rừng, với thiên nhiên. Họ làm việc chăm chỉ, đan nan tre để làm dụng cụ bắt cá, sử dụng tấm ván, gỗ chất lượng để xây dựng những căn nhà vững chãi. Các công việc như 'đan', 'cài', 'ken' đã giúp bạn hiểu rõ hơn về sự tỉ mỉ và khéo léo. 'Người bản địa' may mắn với công việc, nhưng cuộc sống của họ không bao giờ nhàm chán; ngược lại, họ yêu cuộc sống, yêu lao động bởi họ biết cách sử dụng âm nhạc để thức tỉnh tinh thần lạc quan.
Dù sinh ra ở bất kỳ đâu, mỗi người chúng ta đều không được quên quê hương. Y Phương đã truyền đạt điều đó đến đứa con thân yêu qua những dòng thơ giản dị:
'Rừng đốt hương
Đường đi là nơi trái tim hòa mình'
Ngoài việc cung cấp gỗ và thực phẩm cho cuộc sống hàng ngày, núi rừng thơ mộng của quê hương còn 'đốt hương'. 'Hương' là biểu tượng của vẻ đẹp trong tự nhiên và sự sáng tạo. Những bông hoa nở rộ trên núi mang đến sắc thái độc đáo vì chúng được hình thành từ đất đá giàu chất khoáng. Con đường quê hương có thể khó khăn, không phẳng nhưng đậm chất tình thương và lòng nhân ái của người đồng bào. Đó là con đường dẫn về làng, đến trường, xuống suối, lên rẫy,... Tất cả những con đường ấy đều chứa đựng bước chân, giọng nói và tình đoàn kết của 'người bản địa'. Quê hương không chỉ đẹp về thiên nhiên mà còn về tâm hồn của con người. Chính vì vậy nhà thơ nói với con rằng: 'Người bản địa yêu thương con nhiều'. Quê hương là nơi bao bọc, là điểm tựa vững chắc để đứa trẻ bước vào cuộc sống.
Niềm hạnh phúc của cha mẹ khi con chào đời không có giới hạn:
'Ngày đầu gặp nhau, lòng chúng ta hồi hộp
Ngày cưới, hạnh phúc tràn ngập khắp nơi'.
Ngày cưới là sự kiện trọng đại đối với mỗi người, và nó trở nên ý nghĩa hơn khi tình yêu bắt nguồn từ tình yêu quê hương. Người con được sinh ra và lớn lên dưới bóng tình yêu của bố mẹ và lòng nghĩa tình của mảnh đất quê hương.
Quê hương được tạo nên từ những con người đầy ý chí và lòng nhiệt huyết:
'Người bản xứ yêu thương con nhiều lắm','Con ơi
Vượt qua mọi khó khăn, chẳng sợ gập ghềnh
Sống giữa nghèo đói nhưng đừng bao giờ nhụt chí
Con hãy sống mạnh mẽ như dòng sông, như suối nhỏ
Đừng sợ cực nhọc, hãy đối mặt với mọi thử thách'
'Người bản địa' mang đến những phẩm chất đáng quý. Dù cuộc sống của họ cực kỳ khó khăn, nhưng họ luôn giữ vững tinh thần không bao giờ từ bỏ. Họ sống mạnh mẽ, trung thành với quê hương dù quê hương có đau khổ. Sự so sánh giữa 'cao đo'-'xa nuôi', 'nỗi buồn'-'chí lớn' thể hiện sức mạnh kiên cường của con người nơi đây. Tác giả sử dụng những từ ngữ như 'độ cao', 'độ xa' từ những trải nghiệm và nỗi buồn để thể hiện độ chịu đựng và lòng chí lớn. Sống trong nghèo đói, giữa thác ghềnh, họ không chấp nhận hoàn cảnh, mà ngược lại, họ đối mặt với những khó khăn đó với tất cả sức mạnh, 'không sợ cực nhọc' để vượt qua mọi thách thức. Những phẩm chất đó cũng là những phẩm chất mà người cha muốn con mình học hỏi trong cuộc sống. 'Đá gập ghềnh', 'thung nghèo đói', 'lên thác xuống ghềnh' là những biểu tượng cho sự vất vả, nhọc nhằn được kết hợp với từ ngữ 'không chê', thể hiện tinh thần chấp nhận và sự kiên trì mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn của nhân dân nơi đây. So sánh 'sống như sông như suối' tạo ra hình ảnh sức sống mãnh liệt của họ.
Lời nhắn nhủ của cha dành cho con ở bốn câu thơ tiếp theo dường như trầm lắng, sâu sắc hơn:
'Người bản địa có vẻ thô sơ nhưng lòng trái tim chân thành
Chẳng có ai nhỏ bé cả, con ạ
Người bản địa tự mình kiến tạo cuộc sống cho cao quê hương
Quê hương không chỉ là nơi ở, mà còn là tập tục và tình yêu thương'
Mặc dù có vẻ 'thô sơ da thịt', nhưng 'người bản địa' lại không hề yếu đuối, nhỏ bé. Họ tỏ ra bình dị, mộc mạc nhưng ẩn sau vẻ ngoại hình đó là sức mạnh tinh thần, lòng hướng về quê hương. Sẵn sàng 'đục đá', làm những công việc nặng nhọc để xây dựng quê hương phát triển. Tâm hồn đầy tự hào về dân tộc, sự khéo léo, đức tính cần cù của họ đã tạo nên những phong tục tập quán đẹp, phản ánh văn hóa riêng biệt của dân tộc. Dù nhỏ bé về hình thức nhưng họ đã làm nên những điều lớn lao.
Kết thúc bài thơ là lời dặn dò sâu sắc từ cha dành cho đứa con yêu quý:
'Con ơi, dù có vẻ 'thô sơ da thịt'
Nhưng trên con đường phía trước, con không bao giờ là người nhỏ bé
Hãy lắng nghe giọng cha
Cha mong con sống vững bước, trung thành và nghĩa tình với quê hương. Hãy vượt qua khó khăn bằng ý chí, nghị lực và sức mạnh bản thân. Đừng bao giờ quên nguồn gốc, quê hương vì nó là nơi nuôi dưỡng con trưởng thành. Cha mẹ, những người dân đồng bào và những truyền thống quý báu sẽ là nguồn động viên cho con trong cuộc đời. Cha mong muốn con giữ lại những phẩm chất quý giá của 'người bản địa', bất kể hình thức nhỏ bé nhưng tâm hồn và ý chí không bao giờ nhỏ bé, luôn kiên trì trước mọi khó khăn. Bởi cuộc sống phức tạp, con đường đời đầy thách thức, và cha tin rằng con sẽ vượt qua mọi chông gai.
Với những bài thơ đơn giản nhưng chứa đựng tình cảm sâu sắc của cha dành cho con, 'Nói với con' của Y Phương là biểu tượng của tình gia đình ấm cúng, ca ngợi những giá trị truyền thống và sức sống mãnh liệt của quê hương. Tác giả muốn truyền đạt tới con về lòng tự hào dân tộc, và bằng những hình ảnh thơ đẹp, bài thơ giúp chúng ta hiểu sâu hơn về cuộc sống và vẻ đẹp của những người con dân tộc ở miền núi.
(Tác giả: Admin Mytour - Vui lòng ghi nguồn bài viết khi sử dụng lại)