Từ ấy (1937 - 1946) đại diện cho giai đoạn đầu tiên của sự nghiệp thơ của Tố Hữu. Đây là tiếng hát tràn ngập niềm vui, tươi mới, hân hoan và đầy đam mê của một tâm hồn trẻ trung, đã gặp ánh sáng của lý tưởng, đồng thời tập thơ cũng phản ánh sự lãng mạn, tươi sáng và sôi động của một tâm hồn đang bước vào con đường cách mạng. Bài thơ đóng vai trò quan trọng, đánh dấu thời điểm (1937) Tố Hữu gia nhập Đảng cộng sản, là lúc ông nhận thức và tiếp nhận sâu sắc lý tưởng cách mạng. Đồng thời, đó cũng là tuyên ngôn nghệ thuật của Tố Hữu. Tự miêu tả về Từ ấy, nhà thơ viết: Từ ấy là một tâm hồn trẻ trung, đầy hứng khởi của tuổi trẻ, theo đuổi lý tưởng cao đẹp, dám yêu đời, dám chiến đấu.
Sự hân hoan và đam mê mãnh liệt, cùng với sự nhận thức mới về ý nghĩa của cuộc sống và sự biến đổi sâu sắc trong tâm hồn khi tiếp xúc và hiểu biết về lý tưởng cộng sản là chủ đề chính của bài thơ.
Bắt đầu bài thơ, tác giả đã mô tả niềm vui, niềm say mê khi gặp lý tưởng của Đảng. Hai dòng đầu tiên được viết theo cách kể chuyện cá nhân: Từ ấy trong tôi....Rất đậm hương và rộn tiếng chim. Từ ấy. là lúc tác giả mới 18 tuổi, tràn đầy sức sống được sự chiếu sáng của lý tưởng cách mạng soi sáng đường đời. Hình ảnh ánh nắng hạ để tượng trưng cho năng lượng cách mạng làm sáng bừng tâm hồn tác giả, mặt trời chân lí là một kết nối sáng tạo giữa hình ảnh và ý nghĩa. Câu thơ ca ngợi ánh sáng phép màu của cách mạng. Đó là ánh sáng của ý thức cộng sản - ánh sáng của công bằng xã hội, của lẽ phải xã hội. Hai dòng thơ sau của khổ thơ đầu, đột nhiên bay lên cao, đầy cảm hứng lãng mạn. Niềm vui và sự hân hoan tràn ngập trong tâm hồn được so sánh với hình ảnh và âm thanh lấy từ thiên nhiên: vườn hoa, mùi hương, tiếng chim hót. Việc tiếp nhận ánh sáng cách mạng là việc Tố Hữu đã chấp nhận một con đường sáng sủa và huy hoàng cho cuộc đời, cho tâm hồn thơ: một cuộc sống mang ý nghĩa cao cả, trọng đại, một tâm hồn thơ đầy yêu thương cách mạng, yêu quý đồng bào.
Tiếp tục khai thác cảm xúc trải dài trong bài thơ, khổ thơ thứ hai thể hiện những nhận thức về ý nghĩa của cuộc sống. Hai dòng đầu tiên của khổ thơ thứ hai: nhà thơ khẳng định quan niệm mới về lẽ sống là sự gắn kết hài hòa giữa cái tôi riêng tư và tinh thần cộng đồng của mọi người. Động từ 'buộc' là một biểu hiện mạnh mẽ của ý thức tự nguyện và quyết định, thể hiện lòng can đảm và kiên cường của Tố Hữu để vượt qua ranh giới của bản thân để hòa nhập với mọi người. Từ đó, tâm hồn của nhà thơ mở ra vô số khía cạnh (biểu tượng) và chia sẻ bằng những đồng cảm sâu sắc, chân thành và tự nguyện với những cá nhân cụ thể. Hai dòng thơ sau thể hiện tình yêu thương của tác giả đối với nhân dân thông qua tình yêu cho giai cấp hiển nhiên. Nhà thơ đặc biệt quan tâm đến cuộc sống của những người lao động. Để hòa mình vào những khổ đau của người khác và qua đó là một bằng chứng rõ ràng cho sức mạnh toàn diện. Gần nhau hơn nữa, chúng ta cũng thấy điều này trong thơ của Nguyễn Khoa Điềm - một nhà thơ trưởng thành trong thời kỳ đối mặt với cuộc chiến chống lại sự xâm lược của Mỹ: khi chúng ta đứng bên cạnh nhau - Đất nước nguyên vẹn, to lớn. Tóm lại, Tố Hữu đã thể hiện mối liên hệ sâu sắc giữa văn học và cuộc sống, chủ yếu là cuộc sống của nhân dân.
Kết thúc bài thơ ở khổ cuối cùng là: Sự biến đổi sâu sắc trong tâm hồn của nhà thơ
Trước khi tiếp xúc với cách mạng, Tố Hữu là một thanh niên thuộc tầng lớp tư sản. Khi ánh sáng cách mạng, giống như Mặt trời chân lí, chiếu qua trái tim, đã giúp nhà thơ vượt qua những hạn chế tự tôn trong cuộc sống hẹp hòi của bản thân để đạt đến một tình yêu lớn lao và toàn diện. Nhà thơ tự nhận mình là người con của hàng triệu gia đình trong nền văn hóa đồng bào thiêng liêng nhất, là em của hàng triệu kiếp phôi pha gần gũi với tình cảm xót thương của những số phận khốn khổ, bất hạnh, những cuộc sống mòn mỏi, đáng thương, là anh của hàng triệu người em nhỏ, mồ côi. Từ những trải nghiệm đó, nhà thơ đã mê đắm vào hoạt động cách mạng với lòng trung thành cao đẹp, hy sinh bản thân để đóng góp vào sự giải phóng của đất nước, giải phóng những số phận bị giam cầm trong xã hội u ám dưới bóng đèn của thù địch.
Tóm lại, tinh thần của Tố Hữu đầy đủ tình yêu cho giai cấp và lòng biết ơn sâu sắc đối với cách mạng. Thơ của Tố Hữu rõ ràng là thơ của tình yêu - của lý lẽ, dẫn dắt độc giả đến hướng sáng. Tiếng nói trong thơ là tiếng nói của một nhà thơ vô sản chân chính. Giọng điệu thơ chân thành, sống động và nồng nàn. Hình ảnh thơ rực rỡ, ngôn từ giàu tính dân tộc.
Loigaihay.com