Bài thơ ngắn Mẫu 2
Mùa xuân là thời gian của sự phục hồi và tái sinh, mở ra một năm mới với niềm vui và hạnh phúc. Mùa xuân không chỉ là nguồn cảm hứng cho thơ và văn học mà còn là một biểu tượng của sự tươi mới và sức sống. 'Xuân về' của Nguyễn Bính là một ví dụ xuất sắc, với hình ảnh thơ mềm mại, tạo ra một bức tranh mùa xuân dịu dàng, giản dị trong làng quê.
Thiên nhiên trong bài thơ phản ánh sự tươi mới và sức sống mãnh liệt của mùa xuân. Gió xuân mang lại sự ấm áp: 'Đã thấy xuân về với gió đông'. Cơn gió mang theo cảnh trăng và nắng, tô điểm cho làn da mịn màng của thiếu nữ. Những cơn mưa đã qua, trời sáng rực như 'nắng mới hoe', khiến mảng nước trên cỏ lá toả sáng như 'ai tráng bạc'. Lộc non nảy mầm, tăng thêm vẻ đẹp cho thiên nhiên.
Hình ảnh con người được tái hiện một cách sắc sảo. Các cô gái và cảnh vật xuân hòa quyện trong khí trời tươi mới. Những đứa trẻ chạy nhảy vui vẻ, người dân nghỉ ngơi và tham gia các hoạt động truyền thống. 'Xuân về' đã tái hiện lại bức tranh một làng quê Việt Nam đẹp đẽ, náo nhiệt dưới ánh nắng xuân.
'Xuân về' của Nguyễn Bính không chỉ là một tác phẩm về nội dung mà còn là một kiệt tác nghệ thuật. Với hình ảnh thơ đẹp, ngôn ngữ trong sáng và mộc mạc, tác giả đã truyền đạt thành công vẻ đẹp và bình yên của mùa xuân trong làng quê Việt Nam.
Bài thơ siêu ngắn Mẫu 3
Nguyễn Bính là một tượng đài trong thơ ca Việt Nam hiện đại. Năm 1937, ông nhận giải Tự lực Văn đoàn với tập thơ Tâm hồn tôi, khẳng định phong cách lục bát ca dao riêng. Bài thơ Xuân về của ông lại đem đến một diễn biến mới: thất ngôn.
Mùa xuân, mỗi người đều có cái nhìn và cảm xúc riêng. Nguyễn Bính bắt đầu bằng việc miêu tả mùa xuân qua những khổ thơ rất tự nhiên và nhẹ nhàng.
“Xuân về với gió đông
Má đỏ của cô gái trẻ
Bên hiên, cô hàng xóm
Ngắm trời, đôi mắt trong.”
Nguyễn Bính chia sẻ cảm nhận về mùa xuân qua những hình ảnh mềm mại và tươi sáng. Đầu tiên là sự xuất hiện của gió đông, mang theo nhiệt độ ấm áp và sự sống mới. Cô hàng xóm mới lớn với má đỏ và đôi mắt sáng lạnh là biểu tượng cho sự trẻ trung và tươi mới của xuân.
“Đàn trẻ chạy vui đùa
Mưa tạnh, nắng mới bắt đầu
Lá non như ai phủ lên bạc
Gió thoảng, rồi lại bay.”
Bức tranh xuân của Nguyễn Bính tiếp tục được vẽ rõ nét với hình ảnh vui tươi của đàn trẻ, sự trở lại của ánh nắng sau cơn mưa. Lá non rơi xuống như một lớp bạc, làm tăng thêm vẻ đẹp của mùa xuân. Gió thoảng nhẹ nhàng, tạo nên không khí trong lành và dễ chịu.
“Dân làng thong thả nghỉ
Lúa xanh, con gái như nhung
Hoa bưởi và cam rụng nở
Hương thơm, bướm bay vòng vòng.”
Bức tranh về mùa xuân của ông mở ra với hình ảnh cảng làng yên bình, với lúa mạch và hoa bưởi hoa cam rụng rời. Mọi thứ đều như trong một giấc mơ, với màu sắc rực rỡ và hương thơm ngát ngào.
“Trên đường cát mịn màng
Đôi cô gái với yếm đỏ
Bà già cầm gậy, tóc bạc
Tràng hạt, miệng kinh Nam Mô.”
Khúc cuối cùng của bức tranh xuân vẽ lên hình ảnh của những người phụ nữ và trẻ em đang hòa mình vào không khí xuân, đón chào một năm mới an lành và hạnh phúc.
Bài tham khảo Mẫu 1
Thi sĩ Nguyễn Bính đã góp mặt trong phong trào 'Thơ mới' trước năm 1945. Ông đã thể hiện cảnh vật làng quê, hình ảnh cô gái thôn nữ, bến đò ngang, chợ Tết... bằng lời thoại giản dị, thân mật và đáng yêu. 'Tương tư', 'Chợ Tết', 'Mưa xuân', 'Xuân về'... là những tác phẩm hay của ông được nhiều người yêu thích.
Bài thơ 'Xuân về' tạo nên một bức tranh xuân tươi sáng với bốn khung cảnh đẹp của làng quê Việt Nam hơn 60 năm trước. Thông qua những hình ảnh về con người và cảnh vật nông thôn, Nguyễn Bính đã tạo ra một bức tranh xuân đẹp mắt và lãng mạn.
Khung cảnh xuân đầu tiên mô tả về cô gái thôn nữ khi gió xuân thổi về. Gió xuân mang hơi ấm và không khí xuân làm cho đôi má 'gái chưa chồng' rực rỡ. Cô hàng xóm của nhà thơ đang nhìn trời với 'đôi mắt trong' như đang ước hẹn và mong chờ điều gì. Bức tranh xuân tràn đầy tươi trẻ và lãng mạn được thể hiện qua hai hình ảnh 'má hồng' và 'đôi mắt trong' của cô hàng xóm:
'Đã thấy xuân về với gió đông,
Với trên màu má gái chưa chồng.
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong '
Khung cảnh xuân thứ hai rất đẹp và sống động, mang lại cảm giác hồn nhiên và tươi mới. Sau những ngày mưa xuân, bầu trời đã sáng rực lại, tạo nên không gian ấm áp: 'giời quang, nắng mới hoe'. Nắng mới ấy chính là nắng đầu xuân, mang màu hồng nhạt, cây cỏ bắt đầu nảy lộc:
'Lá nõn, nhành non, ai tráng bạc?'
'Lá nõn' là những mầm lá mới, màu xanh mướt; 'nhành non' là cành tươi mới nảy lộc có nhiều lá nõn. Nhà thơ đã ngạc nhiên khi nhìn 'lá nõn, nhành non' và hỏi 'ai tráng bạc'.
Cảnh xuân thứ ba giới thiệu không gian nghệ thuật lớn và gợi lên tâm hồn của làng quê vào mùa xuân. Giêng hai là thời gian của sự nông nhàn, mọi người trong làng dừng lại để tham gia lễ hội mùa xuân. Cánh đồng rộng lớn như biển lúa mượt như nhung. Vườn tược và làng quê đầy hoa cam, hoa bưởi nở trắng rực, tạo nên mùi thơm ngát và quấn quýt bướm bay:
'Đầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng,
Ngào ngạt hương bay, bướm lượn vọng.'
Chữ 'đầy' và 'ngào ngạt' đều tạo nên hình ảnh màu sắc và hương vị của xuân quê. Nguyễn Bính đã dành tình yêu với mùa xuân và đất nước để viết ra những bài thơ tuyệt vời về mùa xuân, về bướm hoa, về cảnh vật nông thôn.
Một phần đẹp trong bức tranh 'Xuân về' là hình ảnh các cô gái và cụ bà tham gia lễ hội trẩy hội. 'Một đôi cô' trẻ trung, rạng rỡ trong trang phục dân tộc đi trẩy hội. Các cụ già với tóc bạc, vẻ mặt thánh thiện đi trước với gậy trúc, tụng kinh. Hình ảnh này truyền đạt sự phôi pha giữa sự trẻ trung của tuổi trẻ và sự thanh nhã của tuổi già trong lễ hội xuân:
'Trên đường cát mịn, một đôi cô,
Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa.
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc,
Tay lần tràng hạt miệng nam mô.'
'Xuân về' là bài thơ xuân đẹp, gợi lên nhiều cảm xúc và yêu thích. Những chi tiết về 'lá nõn, nhành non...', lúa con, 'mượt như nhung', hoa bưởi và hoa cam nở rộng vườn 'ngào ngạt hương bay', với bướm bay, tất cả đều tạo nên bức tranh xuân tươi đẹp, gần gũi và thân thuộc. Nguyễn Bính đã đem lòng yêu thương mùa xuân và quê hương để viết nên những bài thơ đầy cảm xúc và gợi nhớ.
Tình yêu và tâm hồn của quê hương là điểm đặc sắc trong 'Xuân về' của Nguyễn Bính. Thơ của ông trong sáng, tinh tế, tràn đầy tình cảm với mùa xuân nông thôn, dễ thương và cảm động như dân ca.
Bài tham khảo Mẫu 2
Nguyễn Bính là một trong những danh hào của thơ ca Việt hiện đại. Ông đã sáng tạo nhiều tác phẩm ấn tượng, đóng góp không ngừng cho văn học nước nhà. 'Xuân về' là một ví dụ xuất sắc, ra đời năm 1937, xuất hiện trong tập thơ của Nguyễn Bính:
Thi sĩ Nguyễn Bính, được người hâm mộ yêu mến với danh hiệu Thi Sĩ Chân Quê. Trong sáng tác của ông, hình ảnh quê hương với đồng cỏ, bến đò và chợ Tết được mô tả một cách chân thực, gần gũi và dễ thương. 'Xuân về' là một bức tranh xuân tươi mới của vùng quê Bắc Bộ từ hơn 60 năm trước.
Để trải nghiệm vẻ đẹp quê hương qua bút mực của thi sĩ, chúng ta gặp:
'Đã thấy xuân về với gió đông,
Với trên màu má gái chưa chồng.
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong'
Gió xuân đã mang hơi ấm trên lá cây và cỏ, làm đôi má của cô gái “chưa chồng” rực rỡ. Đó là cô hàng xóm đang ngắm nhìn trời xuân, với “đôi mắt trong” dường như đang mong chờ và ước ao điều gì. Vẻ đẹp xuân mới mẻ và ngọt ngào được nhà thơ nắm bắt qua hai chi tiết 'màu má gái chưa chồng' và 'đôi mắt trong' của cô gái nhà bên đang thưởng thức bầu trời xuân.
“Rồi xa hơn một chút:
Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Mưa tạnh giời quang nắng mới hoe
Lá nõn nhành non ai tráng bạc
Gió về từng trận gió bay đi.”
Gió xuân thổi lướt qua, tươi mát và phơi phới. Sau những cơn mưa xuân, trời đã sáng rực, một bầu trời đẹp, nắng ấm “giời quang, nắng mới hoe”. Mầm “lá nõn” xanh tươi, “nhành non” mới nảy lộc còn chưa cứng cáp. Nhà thơ đầy ngạc nhiên khi nhìn những mầm non này và thốt lên hỏi 'Ai tráng bạc?'.
“Thong thả dân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương hay, bướm vẽ vòng.”
Xuân đến, mọi người trong làng đều tạm dừng công việc, đón chào xuân và vui mừng mừng lễ tết. Lúa non trong cánh đồng rợp bóng màu xanh tươi, “mượt như nhung”. Còn có “vườn hoa bưởi, hoa cam” đã “rụng” nhưng vẫn “ngào ngạt hương bay”.
Cảnh vật xuân thứ ba trong bài thơ mở lời cho một không gian nghệ thuật lớn hơn, khiến ta cảm nhận hồn xuân trong làng quê. Giêng hai, là thời gian dân làng nghỉ ngơi, mọi người cùng tham gia lễ hội mùa xuân. Cánh đồng mênh mông như biển lúa “mượt như nhung”. Vườn tược và xóm thôn nở hoa cam, hoa bưởi “ngào ngạt hương bay”. Hương thơm ngọt ngào, bướm bay nâng niu “bướm vẽ vòng”. Cảnh vật bướm và hoa trong vườn xuân thật sự thơm lừng, trữ tình:
'Đầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng,
Ngào ngạt hương bay, bướm lượn vọng'
Chữ “đầy”, chữ “ngào ngạt” là hai chi tiết mang đến hình ảnh sống động của vườn xuân quê. Nguyễn Bính đã trao mình cho tình yêu mùa xuân và quê hương, viết nên những câu thơ tuyệt vời về hương hoa, về bướm xuân.
“Trên đường cát mịn một đôi cô
Yếm đỏ khăn thâm trẩy hội chùa
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc
Tay lần tràng hạt miệng nam mô.”
Nếu ở hai khổ thơ trước đó nhà thơ mô tả cảnh vật là chủ đề chính, thì khổ thơ này lại đặt trọng tâm vào con người trong làng đang chờ đón xuân về, đặc biệt là các cô gái và cụ bà.
Xuân về, mọi người trên đường phố đều ăn mặc đẹp để tham gia lễ hội hay đi chùa cầu may. “Yếm đỏ”, “khăn thâm” là những trang phục truyền thống của phụ nữ quê trong những năm đầu thập niên 30. Các cụ bà tóc bạc đã cầm gậy trúc, lần tràng hạt, niệm kinh.
Bài thơ “Xuân về” đem lại hương vị mới trong sáng tác của Nguyễn Bính. Với bức tranh xuân đầy sức sống, cảnh sắc trong lành, tươi mới của quê hương Việt Nam. Dù thời gian trôi đi, tôi tin rằng bài thơ “Xuân về” của Nguyễn Bính vẫn còn sống, bởi nó mang trong mình sự tươi mới, sống động và chân thật, gần gũi với mọi thế hệ người Việt.
Bài viết tham khảo Mẫu 3
Như một chú chim tự do khỏi lồng ngục, họ tự do bay lượn, viết và cảm nhận mọi điều theo trái tim nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp và sự hấp dẫn của nghệ thuật. Nguyễn Bính, một nhà thơ xuất thân từ phong trào thơ mới, dù theo phong cách của phong trào nhưng vẫn có điểm nhấn độc đáo, đặc biệt là tình yêu với chân quê. Xuân về, một tác phẩm của ông, là minh chứng rõ ràng cho điều đó.
“Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người”
Nguyễn Bính đã chọn cho mình con đường riêng, cảm xúc thơ tình sâu lắng, mê hoặc nhưng vẫn mang hơi thở của làng quê, không phải theo trào lưu phương Tây mà là trở về với bản sắc dân dã, là điểm nhấn làm cho thơ của ông sống mãi. Xuân về, một bài thơ thấm đẫm tình cảm với quê hương, mô tả chi tiết những thay đổi của cảnh vật và con người trong miền quê Nam Định khi mùa xuân đến.
“Đã thấy xuân về với gió đông,
Với trên màu má gái chưa chồng.
Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn giời, đôi mắt trong.”
Xuân theo cơn gió đông mang hơi thở ấm áp đến với miền quê yên bình, mùi thảo mộc mới nở hoa chào mừng không khí mát lạnh ấy. Đôi má của cô gái trẻ đỏ ửng hồng, đôi mắt trong đầy tâm hồn nghĩ về điều gì đó mới lạ. Nguyễn Bính cảm nhận mùa xuân qua những sự vật và con người, đặc biệt là cô gái hàng xóm. Sự tươi trẻ, ngây thơ của cô tượng trưng cho sức sống mới mẻ mà mùa xuân mang lại, làm cho không khí trở nên hân hoan, khí thế của mùa xuân vui vẻ và náo nức hơn. Sự mô tả gần gũi này làm cho mùa xuân trở nên sống động hơn, khiến mọi người cảm nhận được cái sức sống của nó.
“Đêm xuân một giấc mơ màng
Bốn bề xuân tỏa một nàng ở trong
Chiều xuân dễ khiến … ngại ngùng
Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng?”
Xuân đến, không ai có thể kìm nén cảm xúc trái tim. Càng khi ngâm nghĩ trong từng câu thơ của Nguyễn Bính, mùa xuân không chỉ là trên giấy mà còn tồn tại ngay trước mắt, như một hiện thân đầy màu sắc trên gương mặt đọc giả.
Từ những hình ảnh của con người, bức tranh về xuân giờ trở nên toàn diện và sâu lắng:
“Thong thả, dân gian nghỉ việc đồng,
Lúa thì con gái mượt như nhung.
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương hay, bướm vẽ vòng.”
Người nông dân nghỉ ngơi trong đồng, bông lúa tươi mới như những cô gái trẻ, xinh đẹp, tươi trẻ. Bông lúa tháng Giêng mọc lên giữa đồng, đón nắng mới như một thiếu nữ e ấp, chờ đợi bước chân của mùa xuân.
“Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra”
Anh Thơ cũng thấy điều này, nhưng Nguyễn Bính mô tả lúa như mô tả con người, với tình cảm và cảm xúc. Ngoài ra, vườn hoa bưởi và hoa cam trải rộng cả một khu vườn, mùi hương đặc trưng phủ khắp nơi, khiến không khí trở nên dịu dàng và thanh thoát.
Ở khổ thơ cuối, Nguyễn Bính đưa chúng ta đến với hình ảnh người dân đón mùa xuân một cách trang nghiêm:
“Trên đường cát mịn, một đôi cô,
Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa.
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc,
Tay lần tràng hạt miệng nam mô.”
Cảnh trẩy hội chùa, một nét văn hóa đặc sắc của người Việt, được Nguyễn Bính ghi lại. Những cô gái và bà cụ, trong bộ trang phục truyền thống, đến chùa để cầu mong một năm mới tràn đầy hạnh phúc và may mắn. Sự vui vẻ, hoà nhã này là điều quen thuộc với người Việt, và ai đọc những dòng thơ này cũng sẽ cảm nhận được niềm vui ấy.
Nghệ thuật mô tả của Nguyễn Bính thật sự đặc biệt và sâu lắng. Mô tả các sự vật, cây cỏ, con người, tất cả đều quen thuộc với miền quê, khi đọc thơ của ông, người đọc như được sống lại, trải nghiệm mọi thứ. Tình cảm mà ông đổ vào đó thể hiện tình yêu sâu sắc với quê hương và dân tộc. Những dòng thơ trong sáng, giản dị, phản ánh một cách chân thực nhất tình cảm của một nghệ sĩ đích thực.
Hoài Thanh đã nhận xét về giọng thơ này như sau:“Nhà thơ đã đánh thức tâm hồn buồn bã của Đông Á,… đã đem lại mạch sầu hàng ngàn năm vẫn chảy ròng rã trong đất nước này”, chỉ bằng hai từ“chân quê”, hoặc nói cách khác, giọng thơ ấy“như đang nói bằng hàng nghìn giọng, mê hoặc và thuyết phục, nó nâng tầm mô tả từ cái ngắn ngủi, tạm thời lên thành tồn tại vĩnh cửu”. Xuân về là một tác phẩm xuất sắc trong dãy thơ của Nguyễn Bính, không chỉ cho thấy tài năng trong cách viết thơ của ông mà còn phản ánh con người ông qua những nét đặc trưng trong sự nghiệp nghệ thuật.