Trong lịch sử văn học cách mạng của dân tộc, hiếm có nhà thơ nào lại tạo ra những tác phẩm sâu sắc như thơ của Tố Hữu trong thế kỷ 20. Tình yêu quê hương, đất nước chân thành, sâu sắc đã được thể hiện qua những bài thơ cách mạng đầy nghệ thuật của ông
Đọc những bài thơ của Tố Hữu, chúng ta như cảm nhận được một tâm hồn thơ phong phú, một trái tim nhân ái, một tấm lòng trung thành với Đảng, với Tổ Quốc, với nhân dân và tình cảm gắn bó thân thiết với đồng bào, đồng chí.
“Dù ai thay ngựa giữa dòng
Cuộc đời ta vẫn vững bước đi
Vẫn là chính mình dẫu khi
Thời gian trôi, lòng không phôi pha.
Tâm hồn của tôi tựa như vườn hoa rộn tiếng hát, đầy sức sống và hương thơm.
Trong lòng tôi, từ ngày ấy, mặt trời của lý tưởng soi sáng con đường tương lai.
Bừng sáng từ khoảnh khắc lịch sử, tâm hồn tôi rực cháy niềm tin vào chủ nghĩa Mác - Lênin.
Là thanh niên yêu nước, tôi đã chẳng ngần ngại nhận lấy lý tưởng cách mạng, từ biết bao tháng năm tuổi trẻ.
Khối óc và trái tim tôi đều hướng về một mục tiêu, vì một tương lai tươi sáng cho đất nước và nhân loại.
Trong tâm hồn tôi, từ ngày ấy, ánh nắng của lý tưởng soi sáng, ấm áp và hạnh phúc tràn ngập.
Từ lúc đó, tâm hồn của Tố Hữu được chiếu sáng bởi luồng ánh sáng mạnh mẽ của lý tưởng, là niềm hạnh phúc và sự sảng khoái vô tận.
Trong bóng tối của cuộc sống, chúng ta phải tìm kiếm ánh sáng của lý tưởng cách mạng.
Lí tưởng cộng sản đã làm cho thanh niên 18 tuổi kia say mê, ngây ngất trước vẻ đẹp kỳ diệu của ánh sáng lý tưởng.
Mặt trời chân lí là biểu tượng của lý tưởng Đảng, của cách mạng, nơi Tố Hữu đã tìm thấy nguồn cảm hứng và sẵn sàng hành động cho lý tưởng cao đẹp.
Lí tưởng Cách mạng đã hoàn toàn thay đổi một con người, một cuộc đời. Một sự biến đổi kỳ diệu mà lí tưởng Cách mạng mang lại đã được xác nhận qua so sánh:
Tâm hồn tôi như một vườn hoa xinh đẹp, phong phú với hương thơm và tiếng hót của chim én.
Giọng điệu của lòng tôi chứa đựng sự tỉnh táo và say mê của lí tưởng, của niềm hạnh phúc mà lí tưởng mang lại. Hồn tôi đã biến thành một vườn hoa, nơi tràn đầy sức sống và hương thơm, với tiếng chim hót vang rộn. Sự hiện thực và lãng mạn kết hợp tạo nên một cảm giác mạnh mẽ, đem lại sức sống cho những câu thơ.
Nếu khổ đau đầu tiên là niềm vui hân hoan, thì những khổ đau tiếp theo là quyết tâm vững vàng của thanh niên cộng sản, sẵn lòng hy sinh cá nhân cho mục tiêu cộng đồng lớn lao hơn. Đọc giả sẽ cảm động trước sự chân thành và tận tâm của một nhà thơ, người đã chọn con đường của mình từ tầng lớp tư sản nhỏ bé, và cam kết sống gắn bó với mọi người:
Tôi liên kết tâm hồn của mình với mọi người để chia sẻ niềm vui và nỗi đau trong cuộc sống, để cùng nhau vượt qua khó khăn, và để hồn tôi cùng nhau với bao khổ đau gắn kết mạnh mẽ hơn cuộc sống.
“Buộc” và “trang trải” là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn nhưng đều phản ánh nhận thức mới về cuộc sống của Tố Hữu. “Buộc” là sự đoàn kết, tự nguyện gắn bó với nhân dân lao động Việt Nam.
Để chia sẻ cùng mọi người khó khăn trong cuộc sống.
Tố Hữu không chỉ xác định vị trí của mình trong hàng ngũ nhân dân lao động mà còn thể hiện tinh thần đoàn kết, tình yêu người, yêu đời, và lý tưởng nhân đạo cộng sản. Mong muốn xây dựng một khối đời vững chắc làm nên sức mạnh của quần chúng cách mạng đã được thể hiện rõ qua những dòng thơ:
Tố Hữu ước mong sẽ đứng cùng những người “than bụi, lầy bùn”, là lực lượng tiếp nối của thế hệ trước, để đấu tranh cho một tương lai tươi sáng. Điều này thể hiện tình cảm và sự quý mến của một người trẻ tuổi yêu đời, yêu nhân loại.
Với tình cảm chân thành và sự sáng sủa, “Từ ấy” đã tự nhiên thể hiện về lí tưởng, về chính trị, là tiếng hát của một thanh niên, một người cộng sản chân chính luôn dâng trào mạch nguồn của lí tưởng cách mạng.
Bài thơ “Từ ấy” của Tố Hữu không chỉ là một tác phẩm triết học sâu sắc mà còn rất gần gũi, đơn giản, quen thuộc. Sau nhiều năm, những dòng thơ ấy vẫn là một câu hỏi sâu sắc mà người cộng sản ngày nay không thể không suy nghĩ để tìm ra câu trả lời. Nó thể hiện sự đối lập giữa cá nhân và cộng đồng, giữa vật chất và tinh thần, tư tưởng của người cộng sản.
Tố Hữu đã dành cả cuộc đời mình cho tổ quốc, cho Đảng và nhân dân. Khi sắp phải ra đi, ông chỉ nghĩ về một nơi được gọi là “cõi tạm”. Ông mong muốn tiếp tục hiến dâng:
Nói lời tạm biệt với cuộc đời yêu quý nhất, chỉ còn lại một nắm tro. Thơ gửi tới bạn đường, tro bón cho đất. Sống là để cho đi. Chết cũng là để cho đi.
Vì vậy, con người, cuộc đời, sự nghiệp cách mạng và thi ca của Tố Hữu mãi mãi sống trong lòng tin và lòng tôn kính của Đảng và nhân dân.
Mytour