Phân tích 'Chuyến du hành về tuổi thơ' - Mẫu số 1
Mỗi người đều có một tuổi thơ đáng nhớ, và tuổi thơ của tôi cũng không kém phần tươi đẹp với đầy ắp tiếng cười, niềm vui và những kỷ niệm không thể quên. Những nơi tôi đã sống luôn lưu giữ ký ức về những ngày hè oi ả, những lúc trốn ngủ trưa để chơi đùa, những trò chơi ô ăn quan hay nhảy lò cò cùng bạn bè. Thời gian đó thật vô tư, không lo toan về cuộc sống hay cảm giác cô đơn. Nhưng khi trưởng thành, cuộc sống trở nên bận rộn với đủ loại lo lắng và áp lực. Trẻ em có thể làm những gì mình thích, còn người lớn thường chỉ làm những điều người khác mong đợi. Sự khác biệt giữa trẻ em và người lớn luôn hiện hữu.
Tôi đã quen biết tác giả Nguyễn Nhật Ánh từ lâu, nhưng chỉ gần đây mới có cơ hội đọc các tác phẩm của ông. Trong số đó, cuốn sách 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ' để lại ấn tượng mạnh mẽ nhất với tôi, và đã giành giải thưởng văn học ASEAN 2010. Bìa sách màu vàng với hình ảnh một cậu bé, và trên bìa sau, tác giả viết: 'Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em.' Nguyễn Nhật Ánh đã kể về tuổi thơ của bốn nhân vật Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tũn qua 12 chương đầy hấp dẫn.
Chương 1 'Tóm lại đã hết một ngày' và chương 2 'Bố mẹ tuyệt vời' thực sự gây ấn tượng sâu sắc với tôi, khiến tôi càng thêm trân trọng bố mẹ mình. Chương 1 thể hiện rõ tình yêu và sự quan tâm của mẹ đối với tôi khi còn nhỏ. Mẹ luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi, điều mà khi nhỏ tôi không chú ý, nhưng khi trưởng thành, tôi mới thấy sự quan tâm đó quan trọng như thế nào. Đọc sách, ký ức tuổi thơ lại ùa về, tôi nhớ những ngày 7, 8 tuổi không suy nghĩ nhiều về tình cảm, nhưng khi lớn lên, sự quan tâm đến gia đình trở nên sâu sắc hơn. Trong chương 2, tác giả mô tả những trò chơi vui nhộn cùng bạn bè, mang lại nhiều tiếng cười và gợi nhớ những khoảnh khắc vui vẻ.
Chương 'Đặt tên cho thế giới' thật sự đặc sắc. Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tũn cùng nhau thay đổi cách nhìn của mình. Họ gọi 'cánh tay là cái miệng', nói 'đi chợ thay cho đi ngủ', và 'cặp sách biến thành cái giếng'... Họ quyết tâm đặt lại tên cho mọi thứ chỉ để làm cho thế giới trở nên mới mẻ hơn. Những câu chuyện này không chỉ đem lại tiếng cười mà còn cho thấy tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh thật vui nhộn và đầy màu sắc. Cuối chương 12, tác giả viết: 'Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn.' Tuổi thơ mang đến nhiều kỷ niệm, khi còn nhỏ chúng ta ước mơ làm người lớn, nhưng khi trưởng thành, ta nhận ra cuộc sống người lớn lại nhiều lo toan hơn, khiến ta khao khát trở lại tuổi thơ và thốt lên: 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...'.
Phân tích 'Chuyến du hành về tuổi thơ' chọn lọc hấp dẫn nhất - Mẫu số 2
Mỗi người đều có một tuổi thơ rực rỡ, đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào. Tuổi thơ của tôi cũng không kém, với tiếng cười và niềm vui tràn ngập, bao phủ bởi tình yêu thương và lo lắng từ gia đình. Những nơi tôi đã sống đều gắn liền với ký ức đẹp, từ những buổi trưa nắng không chịu ngủ để đi chơi, đến những trò chơi ô ăn quan hay nhảy lò cò cùng bạn bè. Đó là một tuổi thơ hồn nhiên, không biết đến sự lo âu hay cô đơn về cuộc sống. Nhưng khi trưởng thành, chúng ta dần trở nên bận rộn và có nhiều suy nghĩ hơn. Khi còn nhỏ, chúng ta làm những gì mình thích, nhưng khi lớn lên, thường làm những gì người khác mong đợi. Vì vậy, sự khác biệt giữa trẻ em và người lớn là rất lớn.
Tôi đã quen biết tác giả Nguyễn Nhật Ánh từ lâu, nhưng gần đây mới có dịp đọc những tác phẩm của ông. Một trong những cuốn sách để lại dấu ấn sâu sắc với tôi là 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'. Cuốn sách này đã giành giải thưởng văn học ASEAN năm 2010. Bìa sách màu vàng với hình ảnh một cậu bé, và trên bìa sau có dòng chữ: 'Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em.' Nguyễn Nhật Ánh đã viết quyển sách để kể về tuổi thơ của bốn nhân vật: Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tũn, qua 12 chương đầy thú vị.
Tôi vô cùng ấn tượng với chương 1 'Tóm lại đã hết một ngày' và chương 2 'Bố mẹ tuyệt vời', vì chúng khiến tôi càng thêm trân trọng sự hy sinh của bố mẹ. Trong chương 1, tình cảm và nỗi lo lắng của mẹ đối với tôi khi còn nhỏ hiện rõ, đặc biệt là về sức khỏe. Trẻ nhỏ thường không chú ý đến sức khỏe, nhưng khi lớn lên, tôi nhận ra sự quan tâm đó quý giá như thế nào. Đọc sách, ký ức tuổi thơ lại tràn về, tôi nhớ những ngày mình 7, 8 tuổi, không nghĩ nhiều về tình cảm, nhưng khi trưởng thành, tình cảm gia đình trở nên sâu sắc hơn. Trong chương 2, tác giả mô tả những trò chơi cùng bạn bè trong xóm, khiến tôi cười không ngớt, và tôi tin rằng bạn cũng sẽ cảm nhận được niềm vui tương tự khi đọc chương này.
Chương 'Đặt tên cho thế giới' cũng rất đặc sắc. Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tũn cùng nhau thay đổi cách gọi tên mọi thứ xung quanh. Họ đổi 'cánh tay thành cái miệng', 'đi chợ thay cho đi ngủ', và 'cặp sách biến thành cái giếng'... Họ muốn làm mới thế giới bằng cách gọi tên mới cho mọi thứ, để cuộc sống không còn nhàm chán. Những câu chuyện này không chỉ đem lại tiếng cười mà còn cho thấy tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh thật vui nhộn và đầy màu sắc. Cuối chương 12, tác giả viết: 'Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn.' Thật vậy, tuổi thơ mang đến nhiều kỷ niệm, khi nhỏ chúng ta ước mơ làm người lớn để tự do, nhưng khi trưởng thành, cuộc sống lại tẻ nhạt hơn nhiều, khiến ta khao khát được trở lại tuổi thơ và nói: 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...'.
Phân tích 'Chuyến du hành về tuổi thơ' chọn lọc thú vị nhất - Mẫu số 3
Tuổi thơ là một giai đoạn tươi đẹp, trong sáng và đầy màu sắc. Đối với tôi, những năm tháng ấy luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui. Các nơi tôi đã sống đều gắn liền với ký ức đáng nhớ, từ những buổi trưa hè oi ả, lén lút trốn ngủ để đi chơi, cho đến những trò chơi dân gian như ô ăn quan hay nhảy lò cò. Thời kỳ đó không biết đến cô đơn hay lo âu về cuộc sống. Nhưng khi trưởng thành, cuộc sống trở nên bận rộn và đầy lo toan. Khi còn nhỏ, chúng ta tự do làm điều mình thích, nhưng khi lớn lên, chúng ta thường phải làm theo mong muốn của người khác. Vì vậy, sự khác biệt giữa trẻ con và người lớn là rất lớn.
Tôi đã biết đến tác giả Nguyễn Nhật Ánh từ lâu, nhưng gần đây mới có cơ hội đọc những tác phẩm của ông. Một cuốn sách để lại ấn tượng sâu sắc với tôi là 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ', tác phẩm này đã giành giải thưởng văn học ASEAN năm 2010. Cuốn sách với bìa vàng nổi bật và hình ảnh một cậu bé đã khiến tôi suy ngẫm từ lời giới thiệu: 'Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em.' Nguyễn Nhật Ánh đã tinh tế khắc họa tuổi thơ qua 12 chương của câu chuyện về bốn nhân vật Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tũn.
Chương 1 'Tóm lại đã hết một ngày' và chương 2 'Bố mẹ tuyệt vời' là hai phần trong sách đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi. Chúng khiến tôi cảm thấy biết ơn bố mẹ nhiều hơn. Trong chương 1, tình yêu và sự lo lắng của mẹ đối với tác giả thời thơ ấu hiện lên rõ nét. Mẹ luôn lo lắng cho sức khỏe của con cái, điều mà trẻ con thường không chú ý, nhưng khi trưởng thành, chúng ta mới nhận ra tầm quan trọng của sự quan tâm ấy. Đọc sách, ký ức tuổi thơ quay trở lại, tôi nhớ những ngày mình 7, 8 tuổi, lúc ấy không nghĩ nhiều về cảm xúc. Nhưng theo thời gian, tình cảm với gia đình trở nên sâu sắc hơn. Chương 2 kể về những trò chơi vui nhộn của tác giả cùng bạn bè trong xóm, khiến tôi không ít lần cười sảng khoái. Tôi tin rằng bạn sẽ có cảm nhận tương tự khi đọc chương này.
Tôi cũng rất yêu thích chương 'Đặt tên cho thế giới'. Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tũn đã cùng nhau thay đổi cách nhìn nhận và đặt tên cho mọi thứ quanh họ. Họ đổi 'cánh tay thành cái miệng', 'đi chợ thành đi ngủ', và biến 'cái cặp thành cái giếng'... Nhóm bạn này muốn làm mới thế giới bằng cách đổi tên mọi thứ để mọi thứ trở nên thú vị hơn. Những câu chuyện này không chỉ mang lại tiếng cười mà còn thể hiện sự sáng tạo và niềm vui trong tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh. Cuối chương 12, tác giả viết: 'Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta cần học làm trẻ con trước khi học làm người lớn.' Thật vậy, tuổi thơ cho ta nhiều kỷ niệm quý giá, lúc nhỏ chúng ta ước mơ làm người lớn để tự do. Nhưng khi trưởng thành, cuộc sống của người lớn có khi còn nhàm chán hơn nhiều, khiến chúng ta khao khát quay lại tuổi thơ hồn nhiên và thốt lên: 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...'.