Bài thơ Duyên là một tác phẩm xuất sắc cả về nội dung lẫn hình thức. Nó không chỉ sử dụng từ ngữ sắc bén và phong phú mà còn chú trọng vào cách ngắt câu. Dưới đây là 2 mẫu dàn ý phân tích bài thơ Duyên mà bạn nên tham khảo để hiểu rõ hơn về tác phẩm này. Hãy cùng đọc thêm nhận xét về bài thơ Duyên.
Dàn ý phân tích bài thơ Duyên
I. Giới thiệu
- Tổng quan về bài thơ Duyên và tác giả Xuân Diệu
II. Phần chính
1. Khổ 1: Duyên
Bài thơ khai mạc bằng một sự kỳ diệu trong tương tác của thiên nhiên. Từng chi tiết trong cảnh vật như một sự thể hiện của khái niệm 'duyên' được miêu tả một cách tinh tế và sâu sắc.
'Buổi chiều hòa mình vào vẻ duyên
Cây me kêu ríu rít đôi hòa mình
Bầu trời xanh ngọc hiện qua hàng ngàn lá
Mùa thu về - khắp nơi truyền lên âm thanh bí ẩn'
- Trong bài thơ, 'Chiều' được biến thành 'chiều mộng', 'nhánh' trở thành 'nhánh duyên'. Đặc biệt, 'nhánh duyên' thể hiện sự nhạy cảm và tinh tế của Xuân Diệu, vừa gợi lên hình ảnh thanh nhã, vừa toát lên sức sống trẻ trung.
- Trong không gian ấy, hình ảnh của đôi chim hiện lên tươi vui và tình tứ: 'Cây me ríu rít cặp chim chuyền'.
→ Tiếng hót ríu rít của thiên nhiên cũng là tiếng trái tim của tình yêu, vừa đầy sôi động, trong trẻo, vừa đầy xao xuyến, huyền bí.
- 'Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá': sự đảo ngữ tinh tế, tạo ra sức sống cho câu thơ. Màu xanh ngọc của lá cây trải dài trên bầu trời thu, tươi mới như tuổi trẻ, như tâm hồn đang tràn đầy sức sống.
- 'Thu đến – nơi nơi động tiếng huyền': có lẽ là âm nhạc của thiên nhiên, của đất trời hoặc của tâm hồn con người. Xuân Diệu tinh tế khi miêu tả vẻ đẹp êm đềm, mơ màng và dịu dàng của mùa thu.
2. Phần 2 của Thơ duyên
Phần thơ tình dưới đây là một ví dụ điển hình cho sự hòa quyện, tương hợp giữa thiên nhiên, vật chất và tâm trí con người:
“Con đường nhỏ nhỏ gió siêu siêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều;
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu”.
- Việc sử dụng các từ láy như “nhỏ nhỏ”, “siêu siêu”, “lả lả” không chỉ mô tả được sự duyên dáng, tinh tế của cảnh vật mà còn tạo nên một giai điệu dịu dàng, cuốn hút cho câu thơ mà không có từ ngữ nào thể hiện được.
- Con đường “nhỏ nhỏ” chứ không phải là “nho nhỏ”, không chỉ tập trung vào mô tả chi tiết mà còn nhấn mạnh vào cảm xúc, làm cho con đường trở nên dễ thương, đầy mơ mộng hơn.
- Hai từ “xiêu xiêu” đã hình thành hình ảnh của cơn gió vô hình, và cành cây trở thành “cành hoang” mơ hồ, huyền bí, nhấn mạnh vào ánh nắng chiều dần phai nhạt của mùa thu.
- Từ đó, ý niệm về niềm hạnh phúc cũng được kích thích và lan truyền trong lòng người.
“Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu”.
→ Sự đôi bóng của thiên nhiên không chỉ làm rung động trái tim con người mà còn đánh thức trong tâm hồn khao khát giao hòa, gắn bó.
Những rung động tinh tế trong đoạn thơ là biểu hiện của một sức sống tâm linh mạnh mẽ trong tâm trí của Xuân Diệu.
“Em bước đi với vẻ điềm đạm,
Ấm áp anh bước đi chậm chạp.
Mặc dù vô tâm - trên dòng thơ dịu,
Anh và em, như một cặp vần.”
- 'Em' và 'anh' cùng nhau bước đi trên con đường. 'Em' bước đi với vẻ điềm đạm, tỏ ra tự nhiên, duyên dáng. Anh cũng đang thong thả, êm đềm nhìn nhận thế giới xung quanh, bước đi chậm rãi. Mặc dù có vẻ như không để ý, nhưng trên dòng thơ dịu, hình ảnh của hai người tỏ ra ấm áp, hòa mình vào nhau như một cặp vần.
- Một cặp vần ở đây biểu thị sự hòa hợp, đồng điệu giữa hai tâm hồn, tạo nên một sự đồng điệu hoàn hảo. Xuân Diệu nhấn mạnh rằng đây là sự hòa hợp của một cặp vần trong 'một bài thơ dịu”. Sự hòa hợp này được nâng lên đến mức tối đa.
4. Phần 4: Thơ duyên
“Mây trắng hướng về phương nào vội vã
Cò trên cánh đồng lúc này còn phân vân
Chim nghe bầu trời mênh mông rộng lớn
Hoa chiều tản bộng sương ẩm dần dần”.
- Hình ảnh của mây bay vội vàng không chỉ thể hiện vẻ mềm mại, tinh tế mà còn đầy duyên dáng uyển chuyển, đồng thời chứa đựng sự nghi ngại, suy tư về thời gian và nhận thức về sự hữu hạn của cuộc sống.
- Xuân Diệu tinh tế cảm nhận được sự phân vân, lo lắng trong cánh cò, liệu nên đậu xuống cánh đồng bao la hay bay lên khoảng trời rộng lớn. Chỉ một từ “phân vân” đã kéo sắc xanh của bầu trời xuống gần với màu xanh của cánh đồng, khiến cho hình ảnh của cánh cò trắng nổi bật giữa không gian.
→ Sự phân vân của cánh cò, sự vội vã của mây chính là biểu hiện của tâm trạng đặc trưng trong thơ Mới, mà ta chưa từng gặp trong thơ cổ.
- Chiều thu buông, bầu trời dường như mở rộng ra thêm. Cảm nhận này được thể hiện qua hai câu thơ ấn tượng:
'Chim nghe bầu trời mênh mông thêm cánh,
Hoa lạnh chiều dần buông sương phủ'.
- Sử dụng hình ảnh của cánh chim nhỏ bé để diễn đạt về sự vô hạn của bầu trời là một biểu hiện của tài nghệ thuật tinh tế. 'Chim nghe...” là một cách ẩn dụ sâu sắc, biến đổi cảm xúc một cách tinh vi. Cánh chim nhỏ bé, bay lượn, hiện hình trên bầu trời rộng lớn của chiều tà. Hoàng hôn buông xuống, sương mù thu vương vấn. Cánh hoa từ từ khép lại...
5. Khổ 5 Thơ duyên
“Ai biết đâu bước chân thu nhẹ,
Bạn đang ẩn hiện dịu dàng nơi đây
Chiều buông, ngẩn ngơ bóng núi cây,
Trái tim anh đã nắm lấy em”.
- Thời gian trôi êm đềm 'bước thu nhẹ', con người bước đi nhẹ nhàng giữa mùa thu. Trong không gian ấy, mọi tâm trạng tự nhiên hòa quyện với nhau mà không cần sự can thiệp của ai.
- 'Trái tim anh đã đồng hành với trái tim em': Sử dụng từ 'cưới' ở đây rất độc đáo và lạ lùng. Trái tim anh cưới trái tim em, đó là sự hoà hợp hoàn toàn của hai tâm hồn, hai trái tim đạt đến mức độ hoàn hảo nhất của hạnh phúc. Từ 'thôi' trong câu thơ cũng rất đặc biệt. 'Thôi' ở đây biểu thị sự chấp nhận, sự đồng ý mà không có sự phản đối. Điều này làm cho sự hoà hợp giữa trái tim anh và trái tim em trở nên tự nhiên, như một phần của tự nhiên, không thể phủ nhận được.
III. Kết bài
- Tóm tắt nội dung của bài thơ Thơ duyên.
- Phê phán và thể hiện cảm nhận về bài thơ.
Dàn ý phân tích Thơ duyên của Xuân Diệu
I. Khởi đầu
- Tâm hồn nghệ sĩ Xuân Diệu luôn mở cửa sẵn sàng đón nhận thiên nhiên và con người.
- Niềm mong muốn giao lưu, hòa nhập với cuộc sống được thể hiện rõ qua một bài thơ vô cùng tươi vui của nhà thơ: Thơ duyên (ghi lại bài thơ).
- Chuyển sang phần tiếp theo.
II. Thân bài
A. Sự hòa hợp tuyệt vời trong tự nhiên
- Duyên biểu hiện sự gắn kết mật thiết. Đây là cuộc gặp gỡ ngẫu hứng không dự đoán trước. “Thơ duyên” là thơ để tạo duyên, để nối kết cảm xúc.
- Hình tượng thơ thể hiện sự nhạy cảm sâu sắc của nhà thơ trước sự hoà quyện tuyệt vời giữa con người và tự nhiên, giữa “anh” và “em” trong bức tranh thơ mộng, trong âm điệu của nhạc (tiếng huyền) và trong tình yêu thương (nỗi thương yêu).
1. Buổi chiều mơ mộng kết hợp hiện thực và lãng mạn. Một buổi chiều thu yên bình với không gian êm ả, cảnh vật như đang hòa quyện trên nhánh duyên.
- Hình ảnh lãng mạn, cuốn hút:
- Đôi chim hót ríu rít, bay trên những cành me.
- Bầu trời trong xanh như ngọc bích chiếu sáng qua muôn lá.
- Dường như khắp nơi, thiên nhiên đều trình diễn khúc nhạc chào đón mùa thu:
Mùa thu đến - khắp nơi tràn ngập âm thanh huyền bí.
2. Phong cảnh trở nên dịu dàng, tinh tế:
- Con đường nhỏ bé với những làn gió xiêu xiêu nhẹ nhàng, những cành hoang lả lá dưới ánh nắng chiều...
- Những đám mây xanh biếc bay gấp gấp, khiến cho cánh cò trên đồng cũng bối rối.
“Từ con cò của Vương Bột một cách yên bình lặng lẽ bay với ánh chiều nhẹ (Lạc hà dữ cô lộ tề phi: Thu Thủy cộng trường thiên nhất sắc, dịch là: Ánh chiều và cánh cò đơn chiếc lặng bay: Nước mùa thu cùng trời mùa thu một sắc) đến con cò của Xuân Diệu không bay mà cánh trên đầu cảm thấy phân vân, có sự chênh lệch của hơn một ngàn năm và của hai thế giới” (Hoài Thanh). Vì Vương Bột quan sát, còn Xuân Diệu vừa quan sát vừa cảm nhận nên có sự khác biệt ấy.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương rơi êm
Như làm nổi bật cảm giác rung động của cánh chim trước bầu trời rộng lớn, và cảm giác dịu lạnh của một loài hoa dưới những giọt sương chiều rơi nhẹ nhàng.
3. Thiên nhiên vào buổi chiều trong bài thơ thật yên bình, thơ mộng. Tất cả dường như hòa quyện với nhau, giao hòa trong một sự vận động tự nhiên. Đặc biệt ở đây là “cảnh như muốn theo những lời thơ mà tan biến đi. Chỉ cần một chút sắc nét thì sẽ được thêm rất nhiều tình mộng” (Hoài Thanh).
Hơn thế nữa, tự nhiên dường như đang sắp sửa để con người đón nhận những tình cảm yêu thương một cách trìu mến.
B. Sự hòa hợp giữa tự nhiên và con người
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu.
Nhân vật đầy tình cảm ở đây là ta, là anh, một chàng trai trẻ lần đầu tiên cảm nhận những rung động của tình yêu, trái tim anh tràn ngập tình cảm thương mến.
Anh bước dưới bầu trời xanh - như trong bài thơ dịu dàng trên con đường nhỏ với làn gió nhẹ nhàng, trong âm nhạc thu âm dịu dàng, trái tim bỗng rung động vì một tình yêu mới lạ, bước theo em. Tâm hồn anh hòa theo em như một cặp vần, dù chúng ta chưa quen biết, không có sự mai mối từ người khác:
Người hay bước dạo dưới ánh thu êm đềm
Mặc không có băng nhân để tỏ lộ tâm niệm
Nhân vật trầm tư đang lắng nghe tâm hồn mình hòa mình vào với vẻ đẹp của muôn loài, đồng thời mong muốn hiểu biết và chia sẻ tình yêu thương với cuộc sống, mong muốn yêu và được yêu thương.
3. Tình yêu thương trong bài thơ gợi lên cảm xúc sâu sắc, như một niềm hạnh phúc đích thực mà con người đều khát khao, và thơ mộng như trong truyện cổ tích:
Nhìn bóng chiều buông rơi ảo vọng
Tim anh từ lâu đã kết duyên với em.
III. Tóm tắt
Tóm tắt cảm nhận của tôi về bài thơ
Thơ duyên là một bức tranh tinh tế về một buổi chiều thu ở quê hương, đầy đủ những chi tiết được quan sát và cảm nhận một cách nhạy cảm. Đây là một trong những bài thơ đặc biệt, đong đầy sức sống và hồn nhiên của Xuân Diệu trước khi Cách mạng tháng Tám 1945 diễn ra.