Mẫu 1
Lời giải chi tiết:
Có lẽ, bí ẩn về thiên nhiên vẫn là một câu hỏi lớn với con người từ xa xưa. Vì thế, họ đã sáng tạo ra câu chuyện để giải đáp những thắc mắc của mình. Đọc truyện 'Đi san mặt đất', chúng ta thấy cách phân chia bầu trời và mặt đất. Trong 'Prô-mê-tê và loài người', chúng ta được giải thích về việc các vị thần tạo ra muôn vật và con người. Truyện 'Đi san mặt đất' lại là câu chuyện đơn giản về quá trình con người cùng nhau làm phẳng mặt đất mà không cần sự can thiệp của các vị thần. Truyện này gây ấn tượng bởi sự độc đáo trong chủ đề và hình thức nghệ thuật.
Trong truyện, chủ đề viết về quá trình khai hoang và cải tạo tự nhiên của người Lô lô xưa. Họ đã cùng nhau khám phá thế giới, sử dụng những kiến thức nguyên thủy để phát triển. Môi trường sống hoang sơ khiến cho cuộc sống trở nên đơn giản. Trước khi đi san mặt đất, họ đã sống chung, làm chung và ăn chung. Họ đã tận dụng tốt các điều kiện tự nhiên, sử dụng tài nguyên có sẵn để phát triển cuộc sống của mình. Cuối cùng, truyện cũng tập trung vào ý thức của con người về việc cải tạo môi trường để phục vụ cho cuộc sống của mình.
'Đi san mặt đất' không chỉ độc đáo về chủ đề mà còn có giá trị nghệ thuật. Truyện thần thoại này sử dụng hình thức thơ ca với ngôn từ gần gũi, giàu hình ảnh. Các nhân vật trong truyện được nhân hóa để tạo ra một câu chuyện sinh động và dễ tiếp nhận cho độc giả.
Truyện 'Đi san mặt đất' là một trong những tác phẩm thần thoại đặc sắc của người Lô lô, thể hiện sự sáng tạo và trí tưởng tượng của họ trong việc tạo ra những câu chuyện văn hóa dân gian đầy ý nghĩa.
Mẫu 2
Lời giải chi tiết:
Quá trình phát triển của con người kéo dài vô cùng dài, không thể diễn tả hết trong một thời gian ngắn. Đó bao gồm nhiều giai đoạn khác nhau, mỗi giai đoạn lại chứa đựng sự tiến hóa của loài người. Từ những ngày ăn mặc rừng ở hang lớn, cho đến khi kinh tế và xã hội phát triển như hiện nay. Con người sử dụng trí tưởng tượng để kể lại câu chuyện về việc khám phá đất đai qua các truyền thuyết. Đi san mặt đất kể về cuộc sống của người xưa thông qua những điều đơn giản.
Truyện Đi san mặt đất mô tả quá trình mở rộng đất hoang của con người lúc bấy giờ. Mọi người cùng nhau lao động, hợp tác để khám phá những vùng đất mới. Người Lô Lô có quan điểm đơn giản về quá trình tiến hóa ấy. Theo họ, khi trái đất còn ở trạng thái sơ khai, con người chỉ cần cùng nhau lao động và cải tạo để sinh sống. Họ không thể xác định chính xác thời điểm bắt đầu của quá trình đó, chỉ biết rằng “từ rất xưa”.
'Ngày xưa, từ rất xưa...
Người già không nhớ nổi
Mấy năm mấy nghìn đời
Ngày xưa từ rất xưa...
Người trẻ không biết tới
Mấy nghìn, mấy vạn năm'
Cụm từ “ngày xưa, từ rất xưa, mấy nghìn năm, nghìn đời” khiến cho người đọc liên tưởng đến một khoảng thời gian xa xôi mờ ảo. Tuy nhiên, trong thời gian đó con người đã thể hiện sự đoàn kết và lòng nhân ái mà bây giờ chúng ta phải ngưỡng mộ. Họ sống chung, làm chung, cùng nhau làm việc để làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Người Lô Lô xưa đã biết cách trồng trọt trên núi cao, lấy nước từ bụng đá. Mặc dù gặp phải nhiều khó khăn, nhưng họ không từ bỏ, mà ngược lại, họ đã tạo ra một lịch sử mới từ những “chưa bằng phẳng, nhấp nhô” đó.
Theo thời gian, họ cũng học được cách tận dụng sức mạnh của các loài vật để thay thế sức lao động của con người. Từ đó, người xưa đã đúc kết được những kinh nghiệm sống và làm việc quý báu. Trong truyện cũng đề cập đến hình ảnh các loài vật khác. Đúng như lịch sử, các loài vật như chuột, ếch không tham gia vào quá trình phát triển của thế giới, do đó, sự phát triển văn minh của loài người mới thực sự vượt bậc như hiện nay. Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy người xưa đã biết cách kêu gọi sự giúp đỡ từ tự nhiên.
Người Lô Lô đã dựa vào sức người, không có sự giúp đỡ từ máy móc hoặc loài vật để có thể làm phẳng mặt đất. Điều này thể hiện sức mạnh và tiềm năng vô hạn của con người. Đây cũng là một trong những đặc điểm nổi bật của truyện. Về mặt nghệ thuật, truyện rất hấp dẫn và mới lạ khi truyền thuyết không được kể dưới dạng văn xuôi mà là thơ. Điều này khiến cho người đọc thấy thích thú và đầy hứng thú.
Giọng điệu sử dụng trong truyện rất sáng sủa, không mang nhiều đặc điểm của những ngày lao động vất vả của người xưa. Có lẽ với họ, cuộc chiến này là một cuộc hành trình chinh phục tự nhiên đầy thành công. Với nghệ thuật sử dụng từ một cách khéo léo, câu chuyện đưa người đọc trở lại với quãng thời gian xa xôi, trong khoảng không đó là hình ảnh những người Lô Lô đầy phi thường. Phép nhân hóa các loài vật cũng khiến cho câu chuyện trở nên gần gũi, giản dị hơn. Bằng ngôn từ đơn giản và đầy màu sắc, câu chuyện có thể tiếp cận dễ dàng với nhiều lứa tuổi độc giả khác nhau.
Trong khi Prô-mê-tê và loài người kể về nguồn gốc của con người, truyện Đi san mặt đất là một cuộc hành trình mở rộng đất đai để phát triển cuộc sống. Với những phương tiện nghệ thuật, người đọc có thể dễ dàng hình dung được những khó khăn trong cuộc hành trình đó. Đến bây giờ, khi đọc lại, chúng ta cũng phải thốt lên lời khen ngợi với những người xưa, không chỉ về sức mạnh mà còn về những giá trị văn hóa nghệ thuật đầy ý nghĩa.