Bố cục
1. Mở bài
- Giới thiệu về tác giả Quang Dũng
- Giới thiệu về bài thơ Tây Tiến
2. Phần chính
- Hai dòng thơ mở đầu: Nỗi nhớ bao trùm, là nguồn cảm hứng chính của bài thơ
+ “Sông Mã”, “Tây Tiến” trở thành những người thân quen mà Quang Dũng dành tình cảm đặc biệt.
+ “Nhớ chơi vơi” là nỗi nhớ đặc biệt của những người lính từ thành phố.
→ Núi rừng Tây Bắc đã khắc sâu trong tâm hồn họ những kỷ niệm không thể quên, cũng như là nỗi trống trải cô đơn trong lòng tác giả.
- Hai câu thơ tiếp theo:
+ “Sài Khao”, “Mường Lát” là những địa danh liên quan đến hoạt động của đội quân Tây Tiến, mở ra không gian rộng lớn trong bài thơ.
+ Nỗi nhớ ở đây dường như lan tỏa khắp các không gian, mỗi chân tác giả bước qua, ông đều dành tình cảm đặc biệt, trở thành kỷ niệm sâu sắc trong lòng.
+ Những kỷ niệm nhỏ như “mệt mỏi” sau những chặng đường đi, ánh đèn hoa bập bùng trong đêm tối chứng tỏ nỗi nhớ lớn lao của tác giả.
- Bốn câu thơ tiếp theo “Leo núi… xa khơi”:
+ Gợi sự gian khổ của núi rừng Tây Bắc, sự vất vả và nỗ lực kiên cường của lính chiến khi hành quân.
+ “Súng như đang hít thở” là hình ảnh nhân hóa thú vị, thể hiện tinh thần lãng mạn, hài hước của lính chiến giữa những thử thách.
+ “Nhà ở nơi Pha Luông mưa xa xôi” là vẻ đẹp của sự sống, hình ảnh lãng mạn giữa núi rừng hoang vu, gợi lên sự yên bình, nơi dừng chân cho lính chiến.
- Hai câu thơ “Anh em… quên hết cuộc đời”:
+ Sự hy sinh cao cả của lính chiến, tư thế kiêng kị, oai hùng sẵn sàng hi sinh vì Tổ quốc.
+ Niềm tiếc nuối cùng sự ngưỡng mộ tinh thần hy sinh của Quang Dũng dành cho đồng đội.
- Bốn câu thơ kết bài: “Chiều tối… dấu vết cảnh chiến”
+ Vẻ oai vệ, hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc với cấu trúc thơ mới lạ, sử dụng động từ mạnh mẽ, cộng thêm sự nguy hiểm rình rập trong rừng thiêng nước độc của các thú dữ.
+ Sự tỉnh táo thoát khỏi ký ức của tác giả, trở về hiện thực với tình cảm yêu thương sâu sắc, nhớ lại tình thương quê hương ấm áp với bát xôi, hương lửa của những ngày chiến đấu.
3. Kết luận
- Tóm tắt lại giá trị nội dung và nghệ thuật của đoạn thơ.