Mô-li-e được xem là một nhà viết kịch có nhiều tác phẩm đến từ thế giới cổ điển. Vở kịch 'Ông Giuốc - Đanh mặc trang phục' là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, với đoạn trích trong sách giáo khoa là một ví dụ điển hình.
Lớp kịch này được chia thành hai phần, được nhận diện qua đoạn chỉ dẫn sân khấu 'Bốn tay thợ phụ bước vào...'. Cả hai phần diễn ra trong không gian phòng khách của nhân vật chính ông Giuốc-đanh. Sự hài hước trong kịch ngày càng được nổi lên, đặc biệt là ở cuối phần sau khi không khí trở nên sôi nổi hơn. Trong phần trước, có hai nhân vật nói chuyện với nhau: ông Giuốc-đanh và bác phó may; trong phần sau, ông Giuốc-đanh nói chuyện với một tay thợ phụ. Trong phần trước, có bốn nhân vật xuất hiện trên sân khấu (ông Giuốc-đanh và một gia đình, bác phó may và tay thợ phụ mặc trang phục lễ). Trong phần sau, bốn tay thợ phụ khác cũng xuất hiện. Trong phần trước, cử chỉ và hành động của các nhân vật ít hơn (chỉ là cử chỉ, hành động kèm theo đoạn hội thoại của hai nhân vật); trong phần sau, các thợ phụ nhanh chóng thay quần áo cũ và mặc trang phục mới cho ông Giuốc-đanh... Thêm vào đó, khi ông Giuốc-đanh mặc trang phục mới, có cả màn nhảy múa và âm nhạc!
Ở phần đầu của lớp kịch, tính cách của Giuốc-đanh được thể hiện qua cuộc đối thoại với bác phó may. Chủ đề chính xoay quanh trang phục mới, với những chi tiết như bộ tóc giả, bông hoa ngược! Ông Giuốc-đanh tỏ ra bị khuất phục bởi sự khéo léo của bác phó may. Sự căng thẳng tăng lên khi bác phó may đưa ra những đòn tấn công: 'Nếu ông muốn, tôi sẽ chỉnh lại hoa cho ngài', 'xin ngài hãy nói'. Lo lắng mất cơ hội để làm sang hơn, ông Giuốc-đanh phải chối từ: 'Không, không', 'tôi đã nói không mà'. Sau đó, ông phát hiện ra bác phó may đã ăn cắp vải của mình. Tuy nhiên, bác phó may lại chuyển sự chú ý sang việc thử trang phục mới, khiến ông Giuốc-đanh không còn quan tâm đến việc bị lấy cắp vải nữa. Thậm chí, bác tự tin khi mặc chiếc áo làm từ vải của ông Giuốc-đanh đến nhà ông.
Sang phần tiếp theo của vở kịch, tính cách học đòi làm sang của ông Giuốc-đanh tiếp tục được thể hiện. Lần này, tay thợ phụ lợi dụng tình huống này. Nếu anh ta gọi ông Giuốc-đanh như bình thường (ông hoặc ngài) thì không có vấn đề gì xảy ra (và có lẽ anh ta cũng không được tiền uống rượu). Nhưng khi anh ta xưng tụng là 'ông lớn', lại chính là khi ông đang mặc lễ phục và say sưa, cảm giác mình trở nên quý phái. Vì vậy, anh ta được thưởng vì sự sang trọng của cách gọi đó. Tay thợ phụ này nắm bắt được ông Giuốc-đanh và liên tục nịnh hót để kiếm tiền. Và anh ta đã thành công. Những từ 'cụ lớn', rồi 'đức ông' đều mang lại tiền thưởng. Ông Giuốc-đanh không suy nghĩ về tiền của mình (Nó có lẽ là vậy, nếu không tôi sẽ không tiêu tiền cho nó) mà vì ước mơ quý phái lớn hơn cả việc tiếc tiền! Điều này cho thấy tính cách học đòi làm sang của ông Giuốc-đanh đến đâu.
Sự chênh lệch giữa nội dung và hình thức, cái bên trong và bên ngoài là nguyên tắc cơ bản để tạo ra sự hài hước. Trong vở kịch này, Mô-li-e đã tạo ra một nhân vật hài hước bất hủ bằng cách tạo ra sự xung đột, không hài hòa giữa ngớ ngẩn, ngu dốt và sự sang trọng học đòi ở nhân vật ông Giuốc-đanh. Với hàng loạt tình tiết gây cười: bộ lễ phục với những bông hoa ngược, tiền thưởng cho các từ ngữ tôn xưng quý phái, vẻ vênh rườm rà của ông Giuốc-đanh khi mặc lễ phục và khi được tôn xưng... nhà văn châm biếm thói học đòi làm sang mà chúng ta thường gặp trong xã hội.