Đoạn thơ trong phần thứ hai của bài ru con của người mẹ dân tộc Tà-ôi. Tiếng ru vang lên khi mẹ đang cắt bắp trên núi Ka-lưi. Nhà thơ đã sử dụng từ ngữ và hình ảnh thơ phong phú để biểu hiện cảm xúc.
“Mẹ đang tỉa bắp trên đỉnh núi Ka-lưi
Lưng núi cao vút nhưng lưng mẹ bé nhỏ”
Hai hình ảnh về “lưng núi” và “lưng mẹ” tạo thành một cặp đối lập: “lớn” - “bé”, thiên nhiên to lớn, vững chắc - con người nhỏ bé, yếu đuối. Hình ảnh này khiến chúng ta cảm thấy như núi nặng nề đang đè lên bờ vai đã uể oải vì vất vả, mệt mỏi của người mẹ. Câu thơ gợi lên những khó khăn trong cuộc sống và công việc của người mẹ Tà-ôi ở núi rừng Tây Nguyên nắng cháy.
Dù gặp khó khăn đến đâu, người mẹ vẫn không ngừng yêu thương, hi vọng vào đứa con nhỏ của mình:
“Mặt trời của bắp nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng”
Nhà thơ đã sử dụng phép nhân hóa một cách thành công. Mặt trời đem lại ánh sáng, ấm áp và sự sống cho mọi vật. Nếu mặt trời của bắp nằm trên đồi, thì mặt trời của mẹ là em nằm trên lưng. Gọi con là mặt trời của mẹ để thể hiện tình yêu thương vô bờ bác: con là lẽ sống, là ánh sáng của cuộc sống của mẹ. “Con nằm trên lưng” sau mẹ tỏa sáng vào cuộc đời đầy gian khổ của mẹ để động viên mẹ mỗi bước đi, mỗi công việc, mỗi lời nói của mẹ. Lời thơ giản dị nhưng tràn đầy cảm xúc.