Tinh thần nhân văn đã trở thành cốt lõi của nhiều tác phẩm văn học, được thể hiện qua nhiều mặt và hình thức. Trong văn học trung đại, một trong những biểu hiện của tinh thần nhân văn là lòng nhân ái dành cho số phận mong manh, đầy bất hạnh của người phụ nữ. Qua tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ, ý nghĩa ấy được thể hiện qua tình cảm sâu nặng của tác giả với vẻ đẹp và đau thương của người phụ nữ.
Người phụ nữ Việt Nam đã được ca tụng vì vẻ đẹp dịu dàng, kín đáo và lòng nhân ái bao dung. Người phụ nữ xuất hiện trong “Chuyện người con gái Nam Xương” cũng như vậy. Đó là nàng Vũ Nương, xinh đẹp và tự trọng.
Nàng được biết đến với “dáng vẻ hoàn hảo' từ xa gần. Trương Sinh - một người “con nhà giàu” phải dùng mọi cách để cầu hôn nàng. Không chỉ thế, nàng còn là người phụ nữ hiền lành, tốt bụng, người vợ hiền, người mẹ ân cần.
Trong cuộc sống hằng ngày, mặc dù chồng “đa nghi và thường cãi vợ”, Vũ Nương vẫn giữ gìn hòa thuận. Khi chiến tranh làm họ chia xa, Vũ Nương luôn lo lắng cho an toàn của chồng: “Anh đi, em không mong đeo đuổi vinh quang, chỉ cầu cho anh mạnh khỏe, trở về bình yên. [...] Nhìn bầu trời rộng lớn, em nhớ đến quê nhà, ngóng chờ những ngày anh về”. Vậy là nàng không quan tâm đến sự giàu có, chỉ muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình. Xa chồng, Vũ Nương vẫn trung thành và luôn hướng về anh: “Thời gian trôi qua, đã nửa năm, mỗi khi thấy bướm bay trong vườn, mây che kín núi, nỗi buồn về phía trời xa không thể nào ngăn cản được'.
Trong mối quan hệ với mẹ chồng, nàng luôn chăm sóc mẹ chồng khi bà ốm đau: “Nàng chăm sóc mẹ chồng với tình cảm và lời khuyên đầy ngọt ngào”. Khi mẹ chồng qua đời, nàng tỏ ra biết ơn và lo lắng cho tất cả: “Nàng biểu hiện tình yêu và lo lắng với mẹ chồng, thậm chí trong việc tổ chức tang lễ, chăm sóc tang lễ như với cha mẹ ruột mình”. Tình cảm của nàng dành cho mẹ chồng khiến bà cảm động, để lại những lời cuối cùng thấm đẫm tình thương cho con dâu. Trong dân gian, câu “mẹ chồng con dâu” thường chỉ mối quan hệ không hoàn hảo giữa hai người này nhưng qua cách ứng xử của Vũ Nương, người đọc hiểu được lòng tốt và tình cảm chân thành của nàng đối với mẹ chồng.
Với con, Vũ Nương đã tận tâm nuôi dưỡng, chăm sóc, yêu thương và ân cần (đến mức một hành động bình thường của nàng đã dẫn đến cái kết bi thảm...).
Khi Trương Sinh trở về, đem lại cho Vũ Nương một sự oan trái đầy kinh hoàng; bằng những lời nói tàn bạo và xúc phạm nàng. Tuy vậy, ngay cả lúc đó, Vũ Nương vẫn nói lên sự chân thành, thổn thức và hy vọng về một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Không chỉ thế, với vai trò cá nhân trong xã hội, Vũ Nương còn tỏ ra rất kiêng nhẫn và tự trọng. Bị chồng hiểu lầm, bị bắt oan và tổn thương, dù vẫn khao khát hạnh phúc ở thế gian này nhưng Vũ Nương đã lựa chọn cái chết để bảo vệ phẩm giá và danh dự của bản thân. Hành động này thể hiện sự tự trọng, ý thức bảo vệ phẩm chất và danh dự trong người phụ nữ đáng quý này.
Khen ngợi vẻ đẹp của “người con gái Nam Xương”, Nguyễn Dữ đã góp phần vào việc ca ngợi những người phụ nữ đầy nhân đạo trong văn học thời Trung Đại. Bên cạnh Vũ Nương của Nguyễn Dữ, ta cũng không thể quên Thúy Kiều, Thúy Vân của Nguyễn Du, người chinh phụ trong thơ của Đặng Trần Côn và Đoàn Thị Điểm,...
Tuy nhiên, trong xã hội phong kiến thời kì suy tàn, những đẹp đẽ thường đi kèm với nỗi đau khổ và những bi kịch không thể lường trước: “Chữ tài gắn liền với chữ tai một vần”. Lúc ấy, văn học lại đưa ra tiếng nói đồng cảm với những số phận bị “gió cuốn sóng vùi” không biết đi đâu.
Vũ Nương của Nguyễn Dữ cũng phải đối mặt với nhiều bất hạnh.
Trước hết, nàng phải chấp nhận một cuộc hôn nhân không được tự chủ. Với vẻ đẹp tự nhiên, nàng xứng đáng được chọn lựa một người chồng tài năng và đức độ. Nhưng không may, số phận chỉ dành cho nàng một Trương Sinh. Đó là một kẻ vô tri thức nhưng giàu có “con nhà hào phú” “xin mẹ trăm lạng vàng” để cưới nàng. Người phụ nữ vĩ đại này không được phép quyết định cho mình một người chồng xứng đáng. Cuộc hôn nhân của nàng chỉ là một thỏa thuận kinh doanh, một sự trao đổi bằng vàng bạc.
Khi về nhà chồng, Vũ Nương phải cẩn trọng trước con người đa nghi của Trương Sinh: “đối với vợ cẩn thận đến mức quá mức”. Nhưng hạnh phúc là một công đồng của cả hai bên vợ chồng. Sau bao năm chờ đợi chồng trở về, giá trị mà Vũ Nương nhận được thực sự đáng thương.
Khi chồng đi lính, để con giải trí và dỗ dành, Vũ Nương chỉ trở thành bóng dáng trên tường rồi nói với con rằng đó là cha của nó. Nhưng ý định tốt lành của nàng đã bị hiểu lầm. Nghe con kể về cha đêm đêm về thăm, Trương Sinh đã nghi ngờ sự chung thủy của Vũ Nương với trái tim nhiệt thành của mình. Anh ta nghe lời con mà không suy nghĩ: “Anh hay ghen, khi nghe con kể như vậy, đoán rằng vợ xấu xa, nghi ngờ càng sâu, không thể giải quyết'. Sau đó, anh ta ngụ ý, phán đoán mà không lắng nghe lời bào chữa của vợ, đối xử không công bằng, tàn ác với Vũ Nương: “chỉ dùng lời này kia để phạt nàng, và đuổi nàng đi”.
Trước một cái oan không thể giải thích (vì Trương Sinh không nói rõ lý do của sự phẫn nộ của mình), cuộc sống của Vũ Nương đối mặt với một bước đường cụt: nếu sống, cô phải gánh một biệt danh phản bội đầy sỉ nhục. Vì thế, mặc dù vẫn khao khát sự hạnh phúc ở thế gian này, cô đã chấp nhận cái chết, lặng lẽ nằm xuống sông Hoàng Giang.
Thân phận nhỏ bé, tầm thường của phụ nữ dưới chế độ phong kiến là như thế, họ không có quyền kiểm soát cuộc sống của mình, luôn phải chịu đựng những oan khiên, những nỗi đau đớn. Số phận bi thảm của Vũ Nương gợi lên những cuộc đấu tranh gay gắt đã trải qua cuộc đời của những Đạm Tiên, Thúy Kiều, Tiểu Thanh, người cung nữ, người chinh phụ,... trong văn học thời Trung Đại.
Tuy nếu chỉ dừng lại ở đó, tác phẩm của Nguyễn Dữ sẽ không vượt ra khỏi mức câu chuyện dân gian. Nhưng Nguyễn Dữ đã sâu sắc bàn về số phận của người phụ nữ trong tác phẩm của mình. Tin tưởng và yêu mến nhân vật, tác giả đã để nàng sống trong thế giới mơ mộng dưới nước của Linh Phi. Dù không được đồng hành cùng con trẻ, gia đình nhưng vẫn là nơi tôn trọng những tâm hồn trong sáng. Vũ Nương trở về thế gian trong bóng đèn sáng lung linh, giọt nước lấp lánh.
“Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ đã đề xuất một giọng nói nhân văn, nhân đạo để đòi quyền sống và hưởng hạnh phúc của người phụ nữ Việt Nam dưới thời phong kiến suy tàn. Điều này thể hiện rõ ý thức nhân đạo trong tác phẩm đã giúp “Chuyện người con gái Nam Xương” của ông vươn xa qua những thăng trầm lịch sử của dân tộc.