Dàn ý chi tiết và 2 bài văn mẫu lớp 9 để học sinh tham khảo và hoàn thiện bài viết của mình
Yêu cầu phân tích về hình ảnh người phụ nữ Việt Nam trong văn học trung đại
Dàn ý về hình ảnh người phụ nữ trong văn học trung đại
1. Bắt đầu
Giới thiệu về hình ảnh của người phụ nữ, đặc biệt là trong văn học trung đại.
2. Nội dung chính
a. Sự xuất hiện của người phụ nữ trong văn học trung đại
Dù đã có nhiều thay đổi, nhưng vai trò của người phụ nữ trong xã hội trung đại vẫn phản ánh nhiều yếu tố từ người phụ nữ phong kiến.
Dù có đầy đủ vẻ đẹp ngoại hình và tài năng, người phụ nữ vẫn phải đối mặt với số phận và khổ đau.
Họ không chỉ có vẻ đẹp mà còn được đánh giá cao về tài năng và phẩm hạnh.
Trong xã hội trung đại, người phụ nữ luôn nhận được sự quan tâm và đồng cảm từ các thế hệ độc giả và nhà văn.
b. Hình ảnh của người phụ nữ trong một số tác phẩm văn học trung đại
- Vũ Nương: một người vợ và mẹ xuất sắc, bị hiểu lầm và chết oan.
- Thúy Kiều: một cô gái tài năng và xinh đẹp nhưng số phận của cô lại đầy gian nan và đau buồn, bị bán vào lầu xanh và trải qua nhiều bi kịch.
- Hồ Xuân Hương: một nhà thơ nữ mạnh mẽ và tự tin, đã dám thể hiện cảm xúc và ước mơ của mình thông qua thơ văn.
3. Kết luận
Tóm tắt lại hình ảnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến và rút ra bài học áp dụng cho hiện tại.
Phân tích về hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam trong văn học trung đại
Trong xã hội phong kiến, người phụ nữ thường là nạn nhân của số phận đau buồn và bi kịch.
'Hồng nhan đa truân' thường được áp dụng vào những người phụ nữ đẹp đẽ và bất hạnh nhất.
Làn da trắng và thân hình đầy đặn
Người phụ nữ như Kiều trong Truyện Kiều thường được mô tả với vẻ đẹp xuất sắc.
Trong những dòng thơ dịu dàng
Vẻ đẹp tỏa sáng, khiến mọi người trầm trồ ngưỡng mộ
Nét đẹp của nàng thế này thì làm nhạt đi hết những gì được xem là tinh tế nhất, đẹp nhất của thiên nhiên. Đôi mắt sâu thẳm như dòng nước mùa thu, nét mày mơn mởn như dãy núi mùa xuân. Vẻ dễ thương của hoa, dáng vẻ mềm mại của liễu cũng phải ghen tị với người con gái tuyệt sắc đó.
Không chỉ xinh đẹp bề ngoài, họ còn sở hữu tài năng và phẩm hạnh. Như Vũ Nương, nền nết, biết giữ phép lịch sự. Chồng đi lính xa, nàng ở nhà chăm sóc con, nuôi mẹ già và chờ đợi chồng. Còn Kiều, lòng hiếu thảo cao cả, sẵn lòng hy sinh bản thân để cứu gia đình khỏi hiểm nguy.
Mặc dù có nhan sắc và phẩm hạnh, họ phải trải qua nhiều bất hạnh. Ví dụ như Vũ Nương phải đối mặt với việc bị chồng ghen tuông mù quáng và cuối cùng phải nhận cái chết đắng. Ước mơ của nàng là sống bình yên, nhưng đó không bao giờ trở thành sự thật.
Với Kiều, 'sắc đẹp ắt gặp gỡ tài năng', cuộc đời nàng còn nhiều khổ đau hơn nữa. Mối tình của nàng với Kim Trọng, một văn nhân tài ba, lại đầy rẫy thách thức. Khi hai người mới yêu, Kiều phải từ bỏ tình yêu của mình với lời chia tay:
Kim Trọng ơi! Hỡi Kim Trọng!
Từ nay, tôi không phải là của anh nữa
Chỉ sau một vụ gia biến, vì bị vu oan từ thằng bán tơ, chỉ vì 'ba trăm lạng bạc làm này mới xong', nàng đã trở thành một món hàng để bọn buôn người bán.
Buôn người mua một, thêm hai
Giờ đây, nàng trở thành hàng ngàn lạng vàng
Độc giả không giấu được sự xúc động trước nỗi đau khổ của người con gái mềm yếu kia 'Thềm hoa một bước, lệ hoa mấy hàng'. Nhưng đó chỉ là bắt đầu cho chuỗi ngày đau khổ nhất trong cuộc đời nàng. Nàng đã khóc bao nhiêu lần không biết. Từ tay Mã Giám Sinh, Kiều rơi vào tay Tú Bà, nữ chủ của làng thanh lâu. Là con gái của gia đình Vương quốc bề ngoại 'Gia tư nghi cũng thường thường bậc trung', với dòng dõi cao quý, là một cô gái con nhà giáo sĩ. Thúy Kiều không thể chấp nhận trở thành gái thanh lâu. Nàng đã chịu nhiều đòn đau tàn khốc từ Tú Bà, và cuối cùng, Tú Bà đã sử dụng Sở Khanh để lừa dối nàng, khiến nàng trở thành một gái lầu xanh thực sự. Bắt đầu những ngày đen tối nhất trong cuộc đời của nàng Kiều. Từ một cô gái trong sáng, đạo đức, nàng trở thành một món hàng cho những khách làng chơi. Nàng thương xót cho số phận của mình.
Mặt trăng dày đặc mây sương
Thân trúc nhẹ, bướm mỏng bất lực bên bờ
Không phải lúc nào may mắn cũng đến với nàng. Những lúc đó chỉ là những tia sáng nhỏ lóe lên rồi tắt đi, khiến cuộc đời tối tăm của nàng càng trở nên u tối hơn. Như khi Thúc Sinh, một khách làng chơi hào phóng, yêu thích tài năng của nàng, giải thoát nàng khỏi lầu xanh và cưới nàng làm vợ. Nhưng nàng lại rơi vào tay Hoạn Thư, vợ cả của Thúc Sinh, một tiểu thư nhà quan, lại thâm độc mưu mô.
Cho mê mệt cho say sưa
Cho đau buồn để rồi biết coi
Hoạn Thư đã hành động vô cùng đáng ngạc nhiên. 'Ngay từ đêm tân hôn, nàng đã phải thể hiện sự vui vẻ bên trong nhà, để cho nàng phải đau buồn đến tận đáy lòng', 'Ngoài kia cười, bên trong khóc ròng'.
Nàng đau khổ tới tận cùng, nàng suy nghĩ tìm sự giúp đỡ từ Phật nhưng nợ nần vẫn đeo bám nàng. Nàng lại rơi vào lần thứ hai vào lầu xanh và được Từ Hải, người anh hùng trong cuộc khởi nghĩa chống lại chính quyền cứu ra. Cuộc hôn nhân giữa họ, 'trai anh hùng, gái thuyền quyên', có vẻ như sẽ bền vững. Nhưng khi chiến thắng được đạt đến, nàng lại rơi vào bẫy của Hồ Tôn Hiến, khiến nàng vô tình tiếp tay cho kẻ giết chồng. Khi Từ Hải qua đời, Kiều mất hết hy vọng. 'Sống thừa tôi đã nên liều mình tôi'. Sau khi chồng mất, nàng bị ép phải hát nhạc để mừng chiến thắng của kẻ địch. Hồ Tôn Hiến nhục mạ nàng và khi nàng tỉnh dậy, bắt nàng phải kết hôn với một viên thổ quan. Lần này, nàng tự tử nhưng lại được cứu. Nàng quay về gia đình, gặp lại tình cũ, nhưng cuộc sống đôi không còn ý nghĩa với nàng. Đó là niềm an ủi cuối cùng của nàng Kiều như một lời nhận xét của một nhà phê bình văn học. Đối với những người phụ nữ bình thường, cuộc sống của họ cũng không hạnh phúc. Bao người phụ nữ phải sống như chết trên cõi đời. Trẻ trung, đã có chồng nhưng sống như góa phụ, thực ra họ chỉ là những đầy tớ bất lực, không có gì khác biệt.
Kẻ đắp chăn lụa, kẻ lạnh lùng
Chém cha để lấy chồng chung
Người phụ nữ trong xã hội phong kiến không được quyền tự quyết định bất cứ điều gì. Thông qua hình tượng của chiếc bánh trôi, Hồ Xuân Hương đã nói về cuộc sống và phẩm hạnh của người phụ nữ:
Cho dầu vẫn rơi mà lòng em vẫn tráng son
Vẫn giữ cho mình tấm lòng son sáng
Như chiếc bánh trôi nước, số phận của người phụ nữ bị quyết định bởi người khác, họ phải chịu đựng số phận đã được xác định trước và cố gắng giữ cho mình một tấm lòng trong sạch và kiên định.
Các nhà văn nhân đạo không thể che giấu cảm xúc của họ trước bi kịch của người phụ nữ. Dù họ chỉ là người quan sát từ xa nhưng họ không thể ngăn cản được sự bộc lộ của cảm xúc:
Thân phận đàn bà đau đớn
Bạc mệnh không phân biệt
Với Kiều, người phụ nữ trở thành biểu tượng của nỗi đau. Nguyễn Du dành cho cô tình cảm đặc biệt. Ông đau khổ khi tình yêu của cô tan vỡ, khi cô phải chịu đựng đau đớn từ những lằn roi. Tình yêu đã thúc đẩy cô vượt qua bản thân. Sinh ra trong một gia đình quý tộc, ông thẳng thừng lên án các quan lại và những kẻ buôn người. Ông chấp nhận trừng trị chúng ngay trong cuộc đời này, không để lại cho kiếp sau.
Hồ Xuân Hương và một số nhà thơ khác cũng có quan điểm tương tự. Cuộc sống gia đình và hạnh phúc riêng tư chưa bao giờ được nhắc đến nhiều như thời kỳ này. Hồ Xuân Hương đã bày tỏ mong muốn được hưởng hạnh phúc, sống trong ấm êm gia đình. Bà cũng chỉ trích các nhà văn, nhà thơ được coi là tài tử trong xã hội phong kiến, nhưng thực tế là những kẻ dâm ô. Họ đòi quyền sống, hạnh phúc của người phụ nữ, đồng thời chỉ trích chế độ đa thê đã hủy hoại cuộc sống của nhiều cô gái trẻ. Điều này là dấu hiệu của sự rạn nứt trong ý thức phong kiến đã tồn tại từ lâu.
Việc viết về người phụ nữ là một tiến bộ đáng kể trong văn học cổ Việt Nam. Khi phản ánh số phận của những người phụ nữ bất hạnh, các nhà văn đã cố gắng tìm hiểu và giải thích những nỗi đau của họ. Nguyễn Du đã giải thích nỗi đau của Kiều là do 'tài mệnh tương đồ', vì 'trời xanh thường ghen ghét với những người phụ nữ xinh đẹp'. Từ thực tế của tác phẩm, Nguyễn Du đã giải thích rằng các kẻ đê tiện đã gây ra nỗi đau cho Kiều. Họ đã xuất hiện rất rõ ràng trong cuộc đời của cô. Đó là lực lượng tàn bạo của tiền bạc đã gây ra nỗi đau cho người phụ nữ. Đó là lực lượng của tiền bạc đã làm rối loạn mọi người phụ nữ và mọi hoạt động xã hội. Điều này đã khiến nhiều nhà thơ đau khổ thốt lên:
- Chẳng qua chỉ vì tiền mà gây ra nhiều hại
- Đã có tiền, mọi việc đều xong
Những hủ tục như nam quyền, chế độ đa thê đã gây ra đau khổ cho người phụ nữ. Đứng trước nỗi đau đó, nhiều nhà văn không thể tránh khỏi trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Văn học thời kỳ này đã đóng góp vào văn học Việt Nam một dòng văn học nhân đạo cao cả với nhiều tác phẩm có giá trị. Đó cũng là bước đầu tiên cho mọi dòng văn học nhân đạo sau này.
Những tác phẩm văn học này cho thấy một phần cuộc đời đau thương, nhục nhã của những người phụ nữ trong xã hội và lòng thương xót sâu sắc dành cho họ từ các nhà văn nhân đạo. Đó là những tác phẩm nghệ thuật chân chính cần được bảo tồn và truyền đạt.
Hình ảnh người phụ nữ trong văn học trung đại
Trong văn học trung đại, hình ảnh người phụ nữ được tường thuật với vẻ đẹp không chỉ ở ngoại hình và tài năng mà còn ở nhân cách. Nguyễn Dữ đã miêu tả nhân vật Vũ Nương với sự tôn trọng khi nói về nàng: “Vũ Thị Thiết, người con gái quê ở Nam Xương, có tính thùy mị, nết na, cùng với tư duy tốt đẹp”.
Vì vẻ đẹp của Vũ Nương, Trương Sinh yêu mến và “xin mẹ đem trăm lạng vàng cưới về”. Từ lời miêu tả của tác giả, ta có thể cảm nhận được vẻ đẹp thuần khiết của Vũ Nương, là một hình mẫu của vẻ đẹp truyền thống trong tư tưởng dân tộc.
Trong thơ của Hồ Xuân Hương, hình ảnh người phụ nữ được mô tả bằng những nét vẽ hoàn mỹ, tràn đầy sức sống: “Thân em vừa trắng lại vừa tròn”. Chỉ với hai từ “trắng”, “tròn”, nữ sĩ Xuân Hương đã vẽ lên một bức chân dung của người phụ nữ với vẻ đẹp đầy đặn. Trong một bài thơ khác, bà tái hiện vẻ đẹp sáng tươi của người con gái:
“Hỏi bao nhiêu tuổi em đây mình?
Cô xinh mà em cũng xinh
Đôi ta như tờ giấy trắng
Nghìn năm vẫn mãi cái xuân xanh.”
(“Đề hai mỹ nhân” – Hồ Xuân Hương)
Khi nhắc đến việc tài năng miêu tả vẻ đẹp chân dung, không thể không nhắc đến Nguyễn Du, thông qua việc miêu tả hai nhân vật Thúy Vân, Thúy Kiều, ông đã tạo ra một tác phẩm tuyệt vời về vẻ đẹp. Vân rực rỡ:
“Vân hào nhoáng hơn vẻ
Mặt trăng đầy đặn nụ cười tỏa sáng
Hoa cười trên môi như ngọc thạch
Mây trắng buông màu tóc như tuyết trắng”
Kiều lại lấp lánh hơn:
“Kiều vẻ vang, xinh đẹp,
Tài nghệ hơn hẳn vẻ đẹp:
Da mịn màng như lá thu,
Mắt biếc sâu như suối xuân.”
Không chỉ đẹp về bên ngoài, những nhân vật nữ trong văn học trung đại còn được khen ngợi về phẩm chất và tài năng, điều này khiến cho bức chân dung của họ trở nên hoàn hảo hơn. Ví dụ như khi giới thiệu về Vũ Nương, tác giả cũng đã nhấn mạnh về tính cách của cô trước khi nói đến “tư dung tốt đẹp” của cô.
Trong tác phẩm “Bánh trôi nước”, hình ảnh của người phụ nữ trong văn học trung đại được miêu tả với sự chung thủy, kiên định, như được diễn đạt qua câu thơ: “Mà em vẫn giữ tấm lòng son”. Và những phẩm chất đẹp của họ thường đi đôi với tài năng, như Thúy Kiều, người được xem là một biểu tượng của sự toàn diện về tài năng và đẹp đẽ, bao gồm cả cầm, kì, thi, họa:
“Có trời đã ban sự thông minh,
Vần vũ tài họa vươn ca ngâm.”
Hình ảnh của người phụ nữ trong văn học trung đại cũng thường đối mặt với bi kịch “hồng nhan bạc phận”. Dù có vẻ đẹp và tài năng, họ vẫn là nạn nhân của sự kì thị nam nữ trong xã hội. Trong hôn nhân, họ phải chịu sống theo kiếp sống mà họ không mong muốn.
Họ hiểu rằng số phận của họ không chỉ là của riêng họ mà là của tất cả những người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Họ không chỉ trách những người phụ nữ chia sẻ hạnh phúc mà còn trách lối tư duy hẹp hòi của xã hội:
Lấy chồng chung, kiếp lấy chồng
Chăn bông đắp, lạnh lùng mày
Năm chừng mười, họa đủ thay
Một tháng đôi lần, thế này không
Ăn xôi đấm, lại hỏng, hừng hừng
Làm mướn cầm bằng, mướn mà không công”
(“Lấy chồng chung” – Hồ Xuân Hương)
Dù được chồng yêu thương, nhưng họ phải chịu đựng sự xa cách, chia lìa do chiến tranh. Ngày chia tay, trái tim đầy nhớ mong:
“Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.”
(“Chinh phụ ngâm” – Đặng Trần Côn)
Với người phụ nữ, dù sống trong hoàn cảnh sung túc nhưng hạnh phúc lại chỉ là những thứ tạm bợ, chắp vá, họ không cảm thấy thiết tha. Trong văn học trung đại, hình ảnh người phụ nữ cũng được thể hiện qua nhân vật cung nữ trong tác phẩm của Nguyễn Gia Thiều. Dù sống trong cung điện xa hoa nhưng đối với họ, đó chỉ là những ngày buồn bã, cô đơn vì sự lạnh lùng, ruồng bỏ của vua. Tuổi thanh xuân của họ trôi qua với nỗi hờn tủi, xót xa:
“Một mình đứng tủi ngồi sầu,
Đã than với nguyệt lại rầu với hoa.”
“Hoa này bướm nỡ thờ ơ,
Để gầy bông thắm, để xơ nhị vàng.”
(“Cung oán ngâm” – Nguyễn Gia Thiều)
Sau khi tiễn biệt người chinh phụ trong nỗi quyến luyến, người chinh phụ hiện lên với tâm trạng cô đơn, lẻ loi. Trong căn phòng đầy thổn thức và nhớ nhung, không ai chia sẻ nỗi lòng cùng nàng. Một đốm sáng le lói trên bàn làm việc nhưng không thể xua tan nỗi nhớ mong của nàng:
“Đèn biết chi dường, chẳng hiểu biết
Tâm thiếp riêng biết mà thôi
Nói buồn rầu chẳng cần lời
Hoa đèn kia cùng bóng thương người.”
(“Chinh phụ ngâm” – Đặng Trần Côn)
Dù người chinh phụ đã ra đi, nhưng vẫn có hy vọng một ngày nào đó họ sẽ được đoàn tụ cùng người vợ yêu thương trong niềm hạnh phúc. Trong truyện “Người con gái Nam Xương”, Vũ Nương đã chờ đợi ngày chồng trở về sau khi đi tòng quân xa xứ, nhưng hạnh phúc không kéo dài khi Trương Sinh lại không tin tưởng vào tính chất của nàng. Dù Vũ Nương cố gắng minh oan, nhưng Trương Sinh vẫn cứng rắn không chịu thay đổi. Do đó, vợ chồng phải đối mặt với cái chết như một minh chứng cho sự trong sạch của mình.
Hình ảnh người phụ nữ trong văn học trung đại còn được thể hiện qua lời kể về cuộc đời Kiều trong tác phẩm của Nguyễn Du, khiến chúng ta càng cảm thấy đau đớn khi nàng phải trải qua nhiều bi kịch. Xã hội đầy áp bức, bất công đã làm mất đi hạnh phúc của nàng, một người con gái tài sắc vẹn toàn.
Sau hàng chục năm hi sinh cho gia đình, với mọi lỗi lầm và nỗi nhục nhã, khi Kiều trở về, nàng luôn cảm thấy đau đớn khi phải chịu trách nhiệm cho mọi sai lầm của Kim Trọng. Tình yêu đẹp đẽ đã qua đi, nay Kiều chỉ mong rằng hãy coi đó là duyên số. Câu chuyện của Kiều với Kim Trọng làm lòng người cảm thấy xót xa, chua xót:
“Từ ngày chị biết đến giờ,
Ong qua, bướm lại, vẫn xấu xa.
Bão táp gió mưa quét qua,
Trăng đã mờ, hoa đã tàn bao lần.
Còn đâu cái vẻ hồng nhan?
Đã trải qua, còn muốn gì nữa?”
Người phụ nữ nhận thức về giá trị của bản thân và khao khát tiến lên.
Mặc cho bi kịch cuộc đời có bủa vây, những người phụ nữ trong văn học trung đại luôn tỏ ra nhận thức sâu sắc về giá trị của mình và mong muốn tiến lên để có một cuộc sống tươi sáng hơn. Hình ảnh của họ được thể hiện qua nhân vật Kiều khi bị đưa đến nhà chứa của Tú Bà, một tình huống trớ trêu khiến nàng phải trải qua cảnh “ong qua, bướm lại”, tuy nhiên Kiều vẫn khóc than cho số phận của mình:
“Khi tỉnh mộng, lúc tàn canh,
Giật mình lại thương lòng ta.”
Dù bị cuộc sống đày đọa đè nén, Kiều vẫn giữ vững lòng trong sáng, tinh khiết:
“Dưới mưa, trên mây, thời Tần,
Chẳng ai hiểu biết được về mùa xuân là gì.
Ngày có gió, hoa tựa gối,
Nửa rèm phủ tuyết, trăng sáng long lanh.”
Trong cung cấm, người cung nữ, nhận thức về địa vị và giá trị của mình, đôi khi tỏ ra muốn tự giải thoát bằng cách tháo cửa sổ, đập vỡ lồng chim:
“Muốn cắt đứt dây tơ hồng,
Muốn đạp gãy cửa ra phòng!”
Đó là mong muốn, ước vọng hợp lý, thông qua hành động đó, người phụ nữ như đã tỏ ra phản kháng trước sự bạo lực, khiến họ phải chịu đựng những ngày đau đớn, tủi nhục.
Qua việc sáng tác bằng cả chữ Hán và chữ Nôm, trong các thể loại văn học khác nhau, các tác giả đã khắc họa tâm trạng của nhân vật, chia sẻ niềm thương cảm với những khó khăn, đau đớn mà họ phải trải qua.
Không chỉ thế, các nhà văn, nhà thơ còn thể hiện lòng trọng trọng với những nét đẹp quý giá của phụ nữ. Đó là vẻ đẹp về ngoại hình, tài năng, nhân cách và đặc biệt hơn, dù ở hoàn cảnh nào, họ vẫn tỏ ra có ý thức sâu sắc về bản thân và khát khao được tự do và hạnh phúc.
Tóm lại, qua các nhân vật nữ, các tác giả văn học trung đại đã thể hiện tinh thần nhân văn sâu sắc, đặc biệt là quan tâm đến số phận của con người trong hoàn cảnh khó khăn. Qua hình ảnh của phụ nữ, họ cũng phê phán sự tàn bạo của thế lực, khen ngợi những phẩm chất đạo đức quý báu mà vĩnh viễn được coi trọng và gìn giữ.