Đề Bài: Phân Tích Khổ 2 Bài Tràng Giang của Huy Cận
I. Cấu Trúc Ý Chi Tiết
II. Ví Dụ Bài Viết
Phân Tích Khổ 2 Bài Tràng Giang của Huy Cận
I. Bố Cục Phân Tích Khổ 2 Bài Tràng Giang của Huy Cận (Hoàn Hảo)
1. Giới Thiệu
- Tổng quan về tác giả Huy Cận và bài thơ Tràng Giang.
- Nhập mặt vào khổ thơ thứ hai: Nỗi buồn ngấm sâu vào cảnh vật.
2. Phần Thân Bài
- Phác thảo bức tranh sông nước êm đềm, trống trải nỗi buồn bã, cô đơn:
+ Sử dụng từ ngữ 'lơ thơ', 'đìu hiu' để tạo bức tranh vắng lặng, đầy cảm xúc.
- Tâm Trạng Cô Đơn, Lạc Lõng của Tác Giả:
+ 'bầu trời bao la chót vót': sâu sắc, hút hồn, vô tận như chiều cao của trời và đất.
+ 'Dòng sông dài, trời rộng': mỗi đoạn sông rộng lớn là một khoảnh khắc cô đơn, lạc lõng, hình ảnh thể hiện sự nhỏ bé của con người trước vũ trụ bao la. Nỗi buồn chảy qua không gian, con người trở nên bé nhỏ, hồi hộp, cảm giác mất mát.
3. Phần Kết Bài
Đánh Giá Xuất Sắc Nội Dung, Nghệ Thuật và Phê Phán về Khổ Thơ.
II. Bài Viết Mẫu Phân Tích Khổ 2 Bài Tràng Giang của Huy Cận (Chất Lượng)
'Tràng Giang' là bức tranh hồn thơ tiêu biểu của Huy Cận trước thời kỳ cách mạng tháng Tám. Mỗi dòng thơ đều chứa đựng nỗi buồn 'vô hạn' của tác giả, nỗi đau nào cũng được thể hiện qua sự đối lập giữa không gian bao la và con người bé nhỏ mong manh. Tác giả không có ý định mô tả toàn bộ, vì vậy mỗi độc giả đều tận hưởng nỗi buồn lan tỏa theo thời gian và không gian của nhà thơ. Đặc biệt, ở khổ thơ thứ hai, ta cảm nhận rõ nỗi buồn của Huy Cận đang thấm sâu vào cảnh vật.
'Nhẹ nhàng cồn nhỏ, gió thì thầm,
Nơi làng xa vời, tiếng chợ chiều rơi.
Nắng xuống, trời vươn cao thăm thẳm;
Dòng sông dài, bầu trời rộng lớn, bến cô liêu.'
Tràng Giang, bức tranh tâm hồn do Huy Cận sáng tạo, chìm đắm dưới bóng chiều tà, nơi bến Chèm hòa mình trong cảnh sông nước êm đềm. Bức tranh trải dài với dòng sông hùng vĩ, giữa đó là một gò đất cát cao vút. Từ 'lơ thơ' và 'đìu hiu' đan xen, tô điểm cho khung cảnh hiu quạnh, cô đơn, ẩn chứa nỗi buồn bã, lẻ loi. Con người giữa cuộc đời, như hình ảnh cồn nhỏ giữa dòng sông mênh mông, cô đơn giữa sóng nước. Câu thơ 'Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều' mơ hồ, như là tiếng chợ đã vãn, hay chợ đã vãn không tiếng. Chợ chiều quê hương luôn mang nét buồn bã, nhạt nhòa, vô vị, khác hẳn với sự nhộn nhịp của buổi sáng. Kết thúc ngày, tiếc nuối tràn về, mọi hoạt động dần chấm dứt. Ngay cả tiếng chợ chiều đã vãn, tất cả quay lưng, ôm lấy vắng lặng, cô tịch. Không chỉ ở khổ thơ này, mà trong bài Tràng Giang, Huy Cận tìm kiếm mà không thấy bóng dáng sự sống. Khổ thơ thứ hai không tiếng chợ chiều, thứ ba không chuyến đò, không cây cầu. Cuộc sống chỉ còn là cảnh vật với trời đất bao la, vắng vẻ và nỗi buồn thấm đẫm.
'Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.'
Những câu thơ này tạo nên bức tranh độc đáo. Trái với hai câu trước, không gian trở nên mênh mông, rộng lớn, sâu sắc hơn. Chiều sâu chót vót của bầu trời làm ấn tượng với độ sâu thăm thẳm, vô tận. Giữa sông dài, trời rộng chỉ có bến nhỏ cô liêu, làm nổi bật sự vắng lặng, cô đơn. Nỗi buồn của con người thấm vào không gian ba chiều, con người trở nên bé nhỏ, rợn ngợp giữa trời đất bao la, rộng lớn, vĩnh hằng. Cuộc đời như bến cô liêu, trơ trọi, vắng vẻ, lạc loài giữa mênh mông sông nước, trời đất.
Khổ thơ thứ hai kết thúc nhưng âm điệu trầm buồn vẫn lan tỏa, thể hiện nỗi buồn sâu sắc trong tâm hồn nhà thơ. Nhịp điệu và thanh điệu thất ngôn chứa đựng nỗi sầu mênh mang, trôi chảy triền miên. Khổ thơ này đưa người đọc đến với một không gian buồn bã và suy tư về cô đơn giữa cuộc sống rộng lớn.