Phân tích khổ 2 của bài thơ Đây mùa thu tới của Xuân Diệu mang lại một ví dụ về văn mẫu chất lượng cao. Điều này giúp các bạn học sinh có thêm tài liệu tham khảo để cải thiện kỹ năng văn của mình với những bài phân tích sâu sắc và sáng tạo.
Phân tích khổ thứ hai của bài thơ Đây mùa thu tới giúp chúng ta hiểu sâu sắc hơn về cách mà tác giả khắc họa mùa thu. Không chỉ dừng lại ở việc miêu tả thiên nhiên mà còn nhấn mạnh vào cảm xúc và suy tư của người viết. Dưới đây là một mẫu phân tích khổ 2 Đây mùa thu tới độc đáo nhất, mời các bạn theo dõi. Ngoài ra, bạn cũng có thể đọc thêm về phân tích toàn bộ bài thơ Đây mùa thu tới.
Phân tích khổ 2 của bài thơ Đây mùa thu tới
Nếu xem Đây mùa thu tới của Xuân Diệu như một bức tranh thu, thì khổ thứ hai có thể coi như điểm nhấn quan trọng nhất, màu sắc tươi sáng nhất, đã thu hút sự chú ý nhất về bước chuyển của mùa thu trong một góc vườn:
Một loài hoa rơi từ cành xuống
Trong vườn, sắc đỏ phai rồi màu xanh
Những nhánh cây khô gầy, xương mỏng manh
Mùa thu đã thực sự đến. Từ phút giao mùa đầy ngạc nhiên “Đây mùa thu tới, mùa thu tới', chuyển sang khổ thứ hai, mùa thu đã bắt đầu sự thống trị của nó ở mức độ tổng thể, từ những tế bào của cuộc sống:
Một loài hoa rơi từ cành xuống
Câu thơ truyền cảm hứng từ phong cách của Xuân Diệu. Tại sao lại là 'Hơn một loài hoa’’ chứ không phải 'Đã mấy loài hoa rụng dưới cành” như Thế Lữ đã từng sửa cho Xuân Diệu? “Một là duy nhất nhưng 'hơn một” thì cái thế độc tôn ấy đã bị phá vỡ. “Hơn một' chứ không phải “nhiều” vì mùa thu chỉ mới vừa chạm ngõ đất trời, chỉ mới vừa dột những đường chỉ đầu tiên của chiếc “do mơ phai” tuyệt đẹp. Cách diễn đạt mới lạ, độc đáo mà tinh tế và chính xác vô cùng. Nhưng không chỉ dừng lại ở sự tàn phai, rơi rụng của “Bỗng hoa rứt cánh rơi không tiếng” ( Ý thu), mùa thu còn tràn sau những cảnh vật khác.
Trong vườn, sắc đỏ phai rồi màu xanh
Thu đã đến, lá chuyển màu, điều này đã được nhiều nhà văn thể hiện. Nhưng việc sử dụng từ “rủa' với âm vực thấp, nặng để mô tả sự thay đổi tinh tế ấy, Xuân Diệu đã tạo ra sự đối lập sâu sắc và sự thống trị dần dần của mùa thu. Sự kết hợp này đã làm tăng thêm sự gay gắt của sự tương phản giữa sự sống và sự phai nhạt, giữa mùa hạ và mùa thu. Bức tranh dịu dàng với sắc màu “mơ phai” ở khổ thơ đầu tiên đã được làm sáng tỏ bằng hai mảng màu nổi bật hơn, làm nổi bật lên hình hài, vết dấu của mùa thu. Vì vậy, mặc dù không có một từ “thu”, bước đi của mùa thu trong câu thơ vẫn được hiển lên rõ ràng.
Và không chỉ cảm nhận mùa thu bằng thị giác, Xuân Diệu còn mở rộng lòng để đón nhận “những luồng run rẩy' của cảm xúc, của mùa thu:
Những luồng run rẩy rung rinh lá
Sử dụng âm thanh phụ âm liên tục ở khô đầu một lần nữa thể hiện sự tài ba. Bốn âm thanh liên tiếp không chỉ mô tả sự di chuyển run rẩy của lá cây mà còn khiến câu thơ vang lên như tiếng rung của một bản nhạc. Có những người nghĩ rằng “luồng run rẩy” ở đây là gió nhưng nếu như vậy thì câu thơ chỉ dừng lại ở việc mô tả chứ không thể truyền đạt được cảm xúc tinh tế, sắc bén của nhà thơ. “Luồng run rẩy” ở đây chính là sự rung lắc của lá cây, là luồng run rẩy của cảm xúc “khắp mình tôi run rẩy tựa dây đàn”. Tâm hồn nhà thơ nhạy cảm quá, đa chiều quá, tưởng như chỉ cần chạm nhẹ, va chạm nhẹ cũng khiến lòng rung lên những tiếng tơ. Sử dụng chuyển động của cây để miêu tả gió, gọi rét, làm cho cái rét không chỉ hiện rõ mà còn thấm sâu, thấm vào từng dòng sự sống. Sự tài năng, sự độc đáo của Xuân Diệu chính là ở đây.
Khổ thơ kết thúc với hình ảnh của những cành cây khô gầy, guốc gãy như chạm khắc lên bầu trời. Mùa thu đã hoàn thành giai đoạn của một cuộc hành trình. Nó không chỉ làm rụng hết lá trên cành mà còn làm mất đi sự sống, sự mạnh mẽ của những thân cây. Cây trở nên yếu đuối hơn, như thu mình lại trong nỗi cô đơn, buồn bã:
Cây ven đường rụng lá đứng lặng lẽ
Khắp cành lá chuyển động một luồng buồn tê tái
(Âm thanh của gió)
Và trái tim của con người cũng như nhấp nhô, xao xuyến trong nỗi buồn sâu sắc và tĩnh lặng.
Đôi cành cây khô gầy như xương mảnh
Câu thơ chỉ bảy chữ nhưng có đến sáu thanh bằng, tạo ra cảm giác trầm lắng, dừng lại như là dấu chấm giữa âm nhạc, (đọng lại một chút, âm thanh của khổ thơ vang mãi và kết thúc sang khổ thứ ba).
Mặc dù chỉ là bốn câu trong bài, nhưng khổ thơ này về mùa thu có thể sánh ngang với một bài tứ tuyệt hoàn hảo bởi sự dày công của cảm xúc, nói ít nhưng gợi nhiều hình ảnh về lá, hoa, cỏ cây - những tác phẩm cổ điển, nhưng dưới góc nhìn của Xuân Diệu, chúng trở nên mới mẻ, sôi động nhờ tâm hồn sáng tạo của tác giả. Đằng sau những dòng chữ đầy run rẩy và xao xuyến có lẽ là nỗi ám ảnh không nguôi của Xuân Diệu về thời gian, về sự phai nhạt của cái đẹp và của thiên nhiên.
Bức tranh mùa thu không chỉ được miêu tả trong 28 chữ mà như cả một cảnh tượng sống động trên giấy, trong tâm trí của người đọc. Bút pháp tài hoa của Xuân Diệu như một cơn gió len lỏi trên trang giấy, tạo nên bức tranh hình ảnh sống động. Khổ thơ đã góp phần quan trọng vào thành công của toàn bài và chứng tỏ lời đánh giá của tác giả về Xuân Diệu: “Xuân Diệu là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất hiện nay'.