Nội dung:
I. Tóm tắt nội dung chi tiết
II. Bài viết mẫu
I. Thông tin tổng quan
II. Bài giảng chi tiết
Phân tích khổ 3 4 bài Viếng lăng Bác - Đánh giá số 5
I. Dàn ý Phân tích khổ 3 4 bài Viếng lăng Bác (Chuẩn)
1. Khai mạc
- Giới thiệu tổng quan về tác giả Viễn Phương và tác phẩm 'Viếng lăng Bác'.
- Chìm đắm ngay vào khổ 3,4 của bài thơ.
2. Phần chính
a. Tình cảm tác giả khi bước vào lăng Bác (Khổ 3)
- Sử dụng từ ngữ như 'Bình yên', 'dịu dàng' kết hợp với hình ảnh 'giấc ngủ', 'vầng trăng' mở ra không gian êm đềm, trữ tình, yên bình.
- Bác nằm trong giấc ngủ bình yên, xung quanh ánh sáng của 'vầng trăng sáng dịu dàng'.
- Hình ảnh ám chỉ của 'vầng trăng':
+ Vầng trăng yên bình, dịu dàng như trái tim và tâm hồn của Bác.
+ Gợi nhớ đến hình ảnh trăng trong những bài thơ của Bác.
- Ẩn dụ: 'Bầu trời xanh': bát ngát, bao la, vô tận → Bác sống mãi trong lòng hàng triệu con người Việt Nam.
- Động từ 'nhói': nỗi đau đớn, tiếc thương khi phải chấp nhận sự thật rằng Bác đã ra đi vĩnh viễn.
b. Tình cảm đậm sâu, hồn lưu luyến khi tác giả rời khỏi lăng (Khổ 4)
- 'Quay về miền Nam': hiện thực của cuộc chia li
- 'lưu luyến dòng sông': cảm xúc sâu sắc, gắn bó → Thể hiện nỗi đau đớn, xót xa vô tận của nhà thơ khi rời lăng Bác để trở về miền Nam.
- Ước nguyện lớn lao:
+ Trở thành 'chim hòa bình', 'bông hoa thắm', 'cây tre phồn thực' để mang âm thanh êm đềm, hương thơm tươi mới và ở bên cạnh Bác mãi mãi.
+ Từ 'muốn' phản ánh khát khao sâu sắc, mong ước chân thành và tình cảm cao cả của nhà thơ dành cho Bác.
3. Kết luận
Tổng hợp lại giá trị của bài thơ và đặc biệt là hai khổ thơ 3, 4.
II. Mẫu văn bản Phân tích khổ 3 4 bài Viếng lăng Bác (Chuẩn)
Viếng lăng Bác, tác phẩm của Viễn Phương, ra đời năm 1976, trong bối cảnh đất nước thống nhất. Bài thơ chính là biểu tượng cho sự kính trọng và nhớ thương của một con người miền Nam dành cho Chủ tịch Hồ Chí Minh. Hai khổ thơ 3 và 4 đặc biệt làm nổi bật nỗi nhớ không nguôi và ước mơ cao cả của nhà thơ.
Bước vào lăng của Người là một bức tranh tĩnh lặng, bình yên đến lạ kỳ:
'Bác nằm giữa giấc ngủ an lành
Dưới vầng trăng sáng dịu dàng'
Tác giả sử dụng từ ngữ như 'an lành', 'dịu dàng' kết hợp với hình ảnh giấc ngủ và vầng trăng, tạo nên một không gian bình yên, trữ tình. Bác hiện lên trong giấc ngủ an bình 'Bác nằm giữa giấc ngủ an lành'. Trải qua những năm tháng đầy gian nan, đất nước đã được thống nhất, thanh bình, Bác có thể yên bình trong giấc ngủ sâu. Ánh sáng nhẹ nhàng trong lăng làm tác giả nhớ đến 'vầng trăng dịu dàng' - nguồn sáng thanh khiết. Hình ảnh của 'Vầng trăng' cũng là biểu tượng cho trái tim ấm áp, bao la và đẹp đẽ của Bác - người cha già của dân tộc. Vầng trăng dịu dàng mở ra những trang thơ đẹp tuyệt của Người.
'Bấy lâu trời xanh mãi mãi
Nhưng tim ta sao nhói đau!'
Dù thời gian trôi qua, không gian mênh mông, trời xanh vẫn mãi là vĩnh cửu, tồn tại qua mọi thăng trầm. Bác Hồ cũng như trời xanh ấy, luôn sống mãi trong trái tim của hàng triệu con người Việt Nam. Thời gian không làm phai nhòa màu xanh của trời, cũng như những năm tháng không bao giờ làm phai mờ hình bóng Người trong lòng mỗi người con Việt Nam. Hình ảnh ẩn dụ của 'trời xanh' được Viễn Phương sử dụng tinh tế, tạo nên sức hút mạnh mẽ cho bốn dòng thơ.
'Nhưng sao tim nhói đau!'
Câu thơ như tiếng thổn thức của người con khi nghe tin buồn: Bác đã ra đi mãi mãi. Động từ 'nhói' nằm giữa những âm vận, làm tăng cường sức nặng cho câu thơ. Chẳng có gì đau đớn hơn khi phải đối diện sự thật rằng Bác đã mãi mãi rời bỏ. Dù lý trí nói rằng Bác vẫn ở, trái tim vẫn không ngừng rơi lệ nhớ thương vô hạn. Khổ thơ thoạt nhìn mang đến cảm giác nhẹ nhàng với hình ảnh thanh bình của trăng, bầu trời, nhưng sâu sắc là những tình cảm thương nhớ, xót xa của nhân vật trữ tình. Mỗi từ, mỗi chữ thốt ra đều tràn ngập tình cảm không lời.
Mỗi hành trình đều có lúc kết thúc. Khi phải rời lăng, tạm biệt Bác để quay về miền Nam, tác giả không giấu được nỗi luyến tiếc. Những dòng thơ cuối cùng như một lời chia tay xúc động: