Nhân vật anh hùng 'đội trời, đạp đất' không chỉ giải cứu Kiều khỏi cuộc sống đau khổ ở lầu xanh mà còn đưa cô từ thân phận 'con ong, cái kiến' lên địa vị một quan toà cầm cán cân công lý 'ơn đền, oán trả'. Đoạn trích 'Thuý Kiều báo ân, báo oán' mô tả cảnh Kiều đền ơn những người đã cứu giúp cô và đồng thời trừng trị những kẻ tàn ác, bất nhân.
Nghệ thuật xây dựng nhân vật của Nguyễn Du thường được thể hiện qua việc sử dụng ngôn ngữ đối thoại để làm rõ tính cách của Thuý Kiều và Hoạn Thư. Trong đoạn trích này, Kiều trả ơn Thúc Sinh bằng cách mời chàng đến trong bối cảnh trang trọng của việc Kiều phải đối mặt với án phạt. Sự run sợ của Thúc Sinh khi gặp phải 'gươm lớn, giáo dài' hoàn toàn phản ánh tính cách nhưng nhược điểm của anh. Hành động của Kiều thể hiện lòng biết ơn chân thành của cô với sự giúp đỡ của Thúc Sinh. Thúc Sinh đã cứu Kiều khỏi cảnh đời ô nhục và họ có những ngày tháng bình yên trong cuộc sống gia đình. Sự gắn bó của Kiều với Thúc Sinh được thể hiện qua cách nói văn chương ấm áp và chân thành. Mặt khác, Kiều cũng hiểu được nỗi đau của Thúc Sinh, đặc biệt khi biết rằng Thúc Sinh không phải là kẻ gây ra vấn đề mà thủ phạm là Hoạn Thư. Sự trừng phạt của Kiều đối với Hoạn Thư được thể hiện qua cách diễn đạt và ngôn ngữ mỉa mai, đay nghiến. Điều này cho thấy quyết tâm của Kiều trong việc trừng trị những người bất nhân. Cuối cùng, việc Kiều tha thứ cho Hoạn Thư phản ánh tấm lòng vị tha và nhân hậu của cô, đồng thời phản ánh ước mơ công lý chính nghĩa của thời đại Nguyễn Du.
Du lịch của tôi