Phân tích chi tiết nhân vật Cụ Mết trong Rừng xà nu của Nguyễn Trung Thành. Bao gồm 2 gợi ý phân tích cùng 8 bài văn mẫu lớp 12 khác nhau, có cách viết mạch lạc và rõ ràng giúp bạn dễ dàng lựa chọn tham khảo cho bài làm sắp tới.

TOP 8 bài phân tích nhân vật Cụ Mết đặc sắc sẽ là tài liệu hữu ích, giúp bạn hiểu được trình tự làm bài, quan sát, biết cách liên tưởng, so sánh và lựa chọn ngôn từ phù hợp.
Dàn ý phân tích nhân vật Cụ Mết
Dàn ý số một
Mở đầu
- Nguyễn Trung Thành là một nhà văn gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tạo nên nhiều tác phẩm nổi bật.
- Rừng xà nu là một bài thơ văn xuôi hiện đại tái hiện sự tráng lệ, hùng vĩ của núi rừng, con người và văn hóa truyền thống của Tây Nguyên.
- Cụ Mết là một nhân vật đậm tính sử thi.
Nội dung chính
- Về ngoại hình:
- Quắc thước: “râu dài đến ngực vẫn đen bóng”, “vết sẹo trên má phải láng bóng”, cụ đã trải qua nhiều gian nan
- “Bàn tay nặng trịch như kìm sắt”, “ngực căng như cây xà nu lớn”, mang dáng vẻ anh hùng trong sử thi Tây Nguyên.
- Cụ là người quắc thước và nghiêm túc:
- Giọng nói “ồ ồ dội vang trong ngực ”: thể hiện sức mạnh thể chất và sức mạnh quyền uy của người lãnh đạo.
- Mỗi câu nói như một chân lý “không có gì mạnh bằng cây xà nu trên đất Tây Nguyên”, “cán bộ là Đảng, Đảng còn, núi nước này còn”, “chúng nó cầm súng mình phải cầm giáo”.
- Cụ Mết có tình yêu sâu sắc với quê hương
- Dẫn Tnú ra suối đầu làng để gội rửa, để nhắc nhở những ai đi xa nhớ về nguồn cội, quê hương.
- Tự hào về mọi thứ trên quê hương: “Không có gì mạnh bằng cây xà nu trong đất ta”, “Gạo người Strá mình làm ra ngon nhất rừng núi này”.
- Vì muốn bảo vệ quê hương nên luôn tìm hướng đi đúng đắn cho buôn làng: “Cán bộ là Đảng. Đảng còn, núi nước này còn”.
- Là người giàu lòng yêu thương:
- Hết lòng yêu thương và tin tưởng Tnú – chàng trai trẻ có số phận bi tráng: nồng hậu đón Tnú trở về, xót thương nhìn thấy những ngón tay còn lại của Tnú, luôn động viên anh: “Ngón tay còn lại cũng có thể bắn súng được”
- Xúc động khi kể lại cho dân làng nghe câu chuyện của Tnú, cụ “vụng về trở bàn tay lau một giọt nước mắt”
- Nhận được muối, dù ít ỏi cụ vẫn chia đều cho mọi người trong buôn làng.
- Cụ Mết là người biết nhìn xa trông rộng: dự trữ lương thực đủ để đối phó với kẻ thù, nhận ra rằng sức mạnh chưa đủ khi chưa có vũ khí nên không liều mạng xông ra cứu Tnú,...
- Cụ chính là người chỉ đường dẫn lối. Là tinh thần động viên cho dân làng.
- Đánh giá: Cụ Mết là biểu tượng của thế hệ anh hùng tiên phong, hiện thân cho truyền thống thiêng liêng, tập hợp đủ vẻ đẹp của con người Tây Nguyên, mang hình ảnh của một người anh hùng với sức mạnh phi thường trong sử thi.
III. Kết luận
- Chia sẻ cảm nhận của bản thân về hình ảnh cụ Mết.
- Tổng quan về nghệ thuật: với cấu trúc truyện lồng trong truyện, đầu cuối tương ứng đặc sắc, ngôn ngữ đậm chất sử thi, nhưng cũng giản dị, mộc mạc, xây dựng hình tượng,...
- Qua câu chuyện của dân làng Xô Man, tác giả đã đưa ra vấn đề có ý nghĩa sâu sắc với dân tộc: Để cho sự sống của đất nước và nhân loại mãi mãi tồn tại thì không có cách nào khác ngoài việc đoàn kết đứng lên, cầm vũ khí chống lại kẻ thù.
Dàn ý số 2
1. Giới thiệu:
Tác phẩm Rừng xà nu là một tác phẩm văn học nổi tiếng về cuộc kháng chiến chống lại thực dân Pháp của người dân Tây Nguyên. Nhân vật cụ Mết, một chỉ huy của làng Xô Man, được miêu tả với ngoại hình cứng cáp, kiên cường và đầy sức sống. Ông mang vẻ đẹp lý tưởng của người anh hùng dân tộc Tây Nguyên, là hiện thân của ước mơ của cộng đồng về một người đứng đầu mạnh mẽ, với sức sống kiên cường cùng năm tháng.
2. Nội dung chính:
a) Sự ra đời:
- Với hình ảnh mạnh mẽ và kiên cường như cây xà nu vững chãi sau bao trận đánh của kẻ thù:
- 'Ngực căng như cây xà nu lớn', cùng với 'Bàn tay nặng trịch bám chặt vai anh như một chiếc kìm sắt'.
- Quyết tâm và sức mạnh vượt trội hiển hiện qua khuôn mặt 'Râu dày dạn, đen nhánh, đường nét sắc sảo, vết sẹo trên gò má bên phải vẫn sáng bóng'.
- Giọng nói vang vọng rực rỡ, chứng tỏ sức bền vững và sự kiên cường của ông cụ, 'Dù đã trên sáu mươi, tiếng nói của ông vẫn dội vang trong ngực'.
=> Hình ảnh hoàn hảo của anh hùng dân tộc Tây Nguyên, tượng trưng cho sự mạnh mẽ và kiên cường của một lãnh đạo, là niềm khát khao của cộng đồng.
b) Trong cuộc kháng chiến, cụ Mết là một chỉ huy và chiến sĩ mạnh mẽ, giàu kinh nghiệm, kiên cường và bền bỉ:
- Ông lãnh đạo dân làng Xô Man bảo vệ đất nước, ủng hộ cụ Hồ trong cuộc kháng chiến. Ông cũng đóng vai trò khích lệ và động viên mọi người, tuyên bố: 'Bắt đầu nào...! Đốt lửa lên!'.
- Với tầm nhìn xa trông rộng và sự chu toàn, ông liên tục khuyến khích bà con chuẩn bị, dự trữ lương thực và thực phẩm cho trận chiến sắp tới.
- Khi bọn giặc và tay sai lùng quét vây bắt thanh niên theo cách mạng và Tnú, mẹ con Mai bị bắt trói và tra tấn dã man, cụ Mết đã dẫn thanh niên trong làng lên rừng lấy vũ khí để giải cứu Tnú. Tiếng hô vang vọng của ông 'Chém! Chém hết!' đã trở thành sức mạnh, động viên tập thể và làm mạnh hơn chục thằng giặc, trả thù cho mẹ con Mai và cứu thoát cả Tnú.
c) Lãnh đạo của làng Xô Man:
- Cụ Mết đảm nhận vai trò truyền dạy, giáo dục cho dân làng Xô Man tinh thần yêu nước sâu sắc, lòng trung thành với cách mạng và Đảng, và ý chí kiên cường bất khuất như những cây xà nu trên rừng.
- Các câu nói của cụ Mết thể hiện sự giác ngộ cách mạng sâu sắc như 'cán bộ là Đảng, Đảng còn, núi nước này còn', thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào Đảng, nhà nước và cách mạng trường kỳ.
- Cụ Mết chỉ đạo cho dân làng Xô Man hành động đúng đắn qua câu tuyên ngôn thấm thía 'Chúng nó cầm súng thì mình phải cầm giáo'. Đây không chỉ là tư tưởng của riêng cụ Mết mà còn là tư tưởng của nhà văn Nguyễn Trung Thanh khi viết tác phẩm này.
3. Tổng kết:
Nhân vật cụ Mết trong truyện ngắn Rừng Xà Nu là một người anh hùng đáng kính, một chiến sĩ kiên cường và hy sinh cho đất nước. Bài phân tích đã giúp ta hiểu rõ hơn về tinh thần cách mạng và lòng yêu nước sâu sắc của nhân vật này, đồng thời cũng là một lời nhắc nhở về sự hy sinh của những người đã đánh đổi cả tính mạng để giành lại sự tự do và độc lập cho đất nước.
Cảm nhận về nhân vật cụ Mết - Mẫu 1
Nguyễn Trung Thành là một trong những nhà văn tiêu biểu của nền văn học hiện đại. Tác phẩm của ông gắn liền với con người và vùng đất Tây Nguyên. “Rừng Xà nu” là một trong những tác phẩm đặc sắc nhất của ông viết về con người và vùng đất Tây Nguyên được sáng tác vào năm 1965 trong cuộc kháng chiến chống Mỹ xâm lược. Qua truyện ngắn này, ta thấy được sự anh hùng quả cảm của người dân Tây Nguyên. Cụ Mết, là trưởng bản của dân làng Xô Man, mặc dù không xuất hiện ở đầu tác phẩm nhưng mỗi lần xuất hiện đều toát lên vẻ oai hùng, sự quả cảm của người đứng đầu làng. Ngay từ lần đầu tiên xuất hiện, ấn tượng mạnh mẽ của ông là hình ảnh bàn tay trắc nịch nắm chặt lấy tay Tnú như một cái kìm. Ông cụ với khuôn mặt quắc thước, râu dài tới ngực, những vết sẹo trên người láng bóng, ngực căng lên như những cây xà nu đang đứng hiên ngang trước gió bão. Từ những chi tiết đó, ta có thể hình dung một người cường tráng, khỏe mạnh, oai hùng, đã từng trải nhiều sóng gió, kiên cường và không sợ bất cứ thứ gì.
Nhân vật cụ Mết xuất hiện với đặc điểm tính cách độc đáo. Giọng nói của ông được tác giả miêu tả như âm thanh vang vọng khắp núi rừng Tây Nguyên. Giọng nói như tiếng sấm vang, ngôn ngữ đơn giản, dứt khoát thể hiện sự quyết đoán của một người đứng đầu. Tiếng nói đó vang lên khi kêu gọi người dân Xô Man đứng lên kháng chiến, nghiêm túc nhắc nhở con cháu người dân làng Xô Man: 'Nghe rõ chưa? Nhớ lấy! Ghi lấy'. Mỗi khi giao việc cho ai, cụ không bao giờ khen mà chỉ nói 'Được' để động viên khích lệ, không ngừng cố gắng. Tuy nhiên, mỗi khi cụ nói đều thể hiện mệnh lệnh một cách chắc chắn.
Không chỉ là một chỉ huy tài ba, kiên cường, cụ Mết còn là người con yêu thương quê hương, gắn bó máu thịt với quê hương. Khi Tnú trở về, cụ dẫn ra đầu làng để nhắc nhở luôn phải nhớ về quê hương. Cụ luôn ghi nhớ nhắc nhở con cháu: 'Đảng còn, núi nước này còn' với lòng trung thành với cách mạng và Đảng. Tình yêu đó cũng chính xuất phát từ tình yêu quê hương.
Vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng bên trong là tình yêu thương con người, yêu thương đồng bào. Tnú trở về sau 3 năm xa quê hương, cụ đã chào đón nồng nhiệt, tạo cho Tnú cảm giác như trở về với gia đình. Kể cho dân làng nghe về câu chuyện gia đình Tnú mà cụ không kìm nổi tiếc thương xúc động. Hành động, cử chỉ nhỏ ấy đã cho thấy được tấm lòng bao dung nhân hậu của cụ Mết.
Trong vai trò của một người già làng thời đánh Mỹ, cụ Mết hiện lên như một cây xà nu lớn vững chãi là điểm tựa tinh thần cho dân làng, đồng bào Xô Man. Cụ luôn trung thành với Đảng, một lòng kiên trung theo cách mạng. Không những thế, cụ Mết còn là người có tầm nhìn xa trông rộng, biết chăm lo cho cuộc chiến đấu chung của dân làng. Luôn giữ được sự tỉnh táo, sáng suốt, đưa ra những đường lối đúng đắn cho dân làng. Với trí tuệ sắc sảo của một người đứng đầu, cụ Mết không chỉ gợi lại những kỷ niệm đau thương, chiến thắng oanh liệt một thời mà còn khẳng định một chân lí đúng đắn: 'Chúng nó đã cầm súng thì chúng ta phải cầm giáo'.
Trong tác phẩm 'Rừng xà nu', cụ Mết là một già làng, tộc trưởng vô cùng oai hùng. Cụ Mết chính là linh hồn của người dân Xô Man đã lãnh đạo nhân dân đấu tranh thắng lợi, theo con đường cách mạng đúng đắn. Hình ảnh cụ Mết tuy không xuất hiện nhiều nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc, một anh hùng truyền lửa tựa như cây xà nu hiên ngang trước cuộc đời.
Phân tích nhân vật cụ Mết - Mẫu 2
Một trong những nhân vật thể hiện chủ đề và sử thi của truyện ngắn ‘Rừng xà nu’ của Nguyễn Trung Thành là nhân vật cụ Mết – một người già làng tộc trưởng mang tính biểu tượng cho sức mạnh truyền thống, tinh thần bất khuất kiên cường của nhân dân Tây Nguyên, là điểm tựa tinh thần
Ngay khi xuất hiện, ấn tượng về một vị già làng mạnh mẽ đã được thể hiện trong chi tiết “một bàn tay nặng trịch nắm chặt lấy Tnú như một cái kìm sắt”. Tác giả Nguyễn Trung Thành đã tường minh ngoại hình của một cụ già “quắc thước … mắt sáng và xếch ngược, vết sẹo ở má bên phải vẫn láng bóng … ngực căng như một cây xà nu lớn” . Và những câu văn đã khắc họa hình ảnh của một người già làng sắc sảo, kiên nghị, vững chãi thể hiện sức mạnh thể chất, uy lực tinh thần, có sức lôi cuốn, thuyết phục mạnh mẽ với cộng đồng.
Và dường như ở hầu như mỗi miêu tả của cụ Mết đều có tính cá biệt. Qua những cách nói như ra lệnh, ngôn ngữ đơn giản, dứt khoát thể hiện sự quyết đoán của người đứng đầu. Hay cả những việc cụ không bao giờ khen, khi vừa ý nhất cũng chỉ nói “được” là tính cách của những người luôn yêu cầu cao ở người khác cũng như ở chính mình. Đặc biệt ấn tượng ở cụ Mết chính là giọng nói, “tiếng nói ồ ồ đội vàng trong lồng ngực”, tiếng nói hoặc “vang” khi kêu gọi dân làng Xô Man nổi dậy đánh giặc, hoặc “trầm và nặng” như tiếng vọng của núi rừng. Đó như lời phán truyền của quá khứ khi kể chuyện về cuộc đời Tnú, về lịch sử oanh liệt của làng, tiếng nói tha thiết trang nghiêm khi nhắc nhở dân làng và con cháu: “Nghe rõ chưa các con? Rõ chưa? Nhớ lấy, ghi lấy!…”
Hình ảnh cụ Mết là người có tình yêu sâu sắc, sự gắn bó máu thịt với quê hương
Khi Tnú trở về từ xa, cụ Mết đã dẫn anh ra máng nước đầu làng để dội rửa, như một cách nhắc nhở người con xa quê. Dù đi bất cứ nơi nào, cụ luôn nhắc nhở giữ gìn và trân trọng nguồn gốc quê hương. Giao tiếp với Tnú, cụ luôn tự hào khẳng định bằng cách nói rõ ràng, có lúc hơi cực đoan, thái quá, điều quen thuộc của một tâm hồn yêu nước: “Không gì mạnh bằng cây xà nu của chúng ta” và câu “Gạo của người Strá làm ra ngon nhất rừng này”. Với cụ Mết, quê hương hiện lên thật đẹp đẽ và lớn lao, thiêng liêng và thân thuộc như dòng nước trong nguồn, hạt gạo trên nương và những cánh rừng xà nu bạt ngàn, mạnh mẽ và cường tráng biết bao nhiêu.
Cụ Mết luôn tâm niệm và nhắc nhở con cháu rằng “Cán bộ là Đảng. Đảng còn, núi nước này còn”. Điều đó cho thấy lòng trung thành với Đảng và cách mạng của cụ Mết xuất phát từ tình yêu sâu sắc với rừng núi quê hương. Đằng sau vẻ ngoài quắc thước, nghiêm nghị là một trái tim trĩu nặng tình thương yêu đối với dân làng.
Đặc biệt khi Tnú trở về thăm làng sau ba năm lưu vong, cụ Mết đã đón anh với tấm lòng yêu thương như một người cha. Cụ Mết động viên anh rằng “Ngón tay còn hai đốt cũng bắn súng được”. Điều này cho thấy cụ Mết muốn Tnú – một người con bất hạnh của dân làng Xô Man – cảm thấy ấm áp khi trở về làng. Khi ngồi cùng ăn cơm với Tnú, nhìn hai bàn tay cụt của anh, “ông cụ đặt chén cơm xuống màu giận dữ”, thể hiện sự đau đớn và tiếc thương cho Tnú. Cụ Mết cố che giấu cảm xúc bằng cách lau một giọt nước mắt, nhưng cử chỉ này đã bộc lộ tấm lòng nhân hậu và tình yêu sâu sắc của cụ với dân làng.
Khi nhận được gói muối quý giá từ những người đi xa, cụ Mết luôn chia đều cho các bếp trong làng, dành cho những người đau ốm. Đó là vị mặn của những hạt muối nhỏ bé cũng là tình thương đậm đà trong trái tim người già làng.
Trong vai trò của một người già làng thời đánh Mỹ, cụ Mết kiên cường và vững chãi như một cây xà nu lớn. Hình ảnh cụ Mết là điểm tựa tin cậy của dân làng, có sức hút mạnh mẽ với cộng đồng. Cụ luôn giữ tình yêu, niềm tin và lòng trung thành tuyệt đối với Đảng và cách mạng. Câu nói nổi tiếng và đầy cảm xúc của cụ về Đảng là “Cán bộ là Đảng. Đảng còn, núi nước này còn”
Trong làng, cụ Mết là người đứng đầu có tầm nhìn rộng, biết lo lắng cho cuộc chiến của dân làng. Cụ đã quan tâm và khuyến khích dân làng tích trữ lương thực để đối phó với cuộc chiến dài “đánh Mỹ phải đánh lâu”. Nhân vật cụ Mết đã thể hiện vai trò của một người già làng sáng suốt, kiên trì trong việc lãnh đạo dân làng chống lại kẻ thù. Trước khi vợ con Tnú qua đời và Tnú bị bắt và tra tấn, cụ Mết đau đớn nhưng vẫn tỉnh táo, không để cảm xúc trỗi dậy. Cụ Mết luôn nhắc rằng: “Tao chỉ có hai bàn tay không. Tao quay vào rừng… tìm bọn thanh niên… tìm giáo mác”. Sự sáng suốt của cụ Mết, người đứng đầu, cùng trách nhiệm với sự sống của cộng đồng, đã giúp dân làng chiến đấu và đánh bại quân địch tàn bạo.
Bên cạnh sự trí tuệ của người đứng đầu, cụ Mết không chỉ tưởng nhớ những đau khổ và chiến thắng của dân làng trong đêm đó như một sự kiện đáng nhớ. Cụ đã rút ra quy luật căn bản của cuộc chiến cách mạng: “Chúng nó đã cầm súng, mình phải cầm giáo”. Chân lý này được hình thành từ những trang sử đau thương của làng Xô Man, qua giọng kể “trầm và nặng” của cụ Mết. Đây sẽ là lời chuyên môn của lịch sử dành cho thế hệ tương lai.
Cụ Mết là hình tượng nhân vật đẹp gợi nhớ các già làng, tộc trưởng trong sử thi và truyền thuyết. Văn phong miêu tả đặc sắc của Nguyễn Trung Thành kết hợp với khuynh hướng sử thi đã tạo nên nhân vật đặc biệt này. Thông qua cụ Mết, tác giả ca ngợi lòng yêu nước, những anh hùng và tinh thần chiến đấu bất khuất của người dân Tây Nguyên thời chiến tranh. Đây cũng là sự khái quát chân lý lịch sử và giải thích đầy thuyết phục về con đường giải phóng dân tộc.
Phân tích nhân vật cụ Mết - Mẫu 3
Mỗi nhà văn gắn liền với mảnh đất của mình trong cuộc kháng chiến. Nếu Nguyễn Thi liên kết với miền Nam, thì Tây Nguyên là nơi ghi nhận nhiều kỷ niệm trong văn của Nguyễn Trung Thành. Rừng xà nu là tác phẩm về những anh hùng Điện Ngọc, là biểu tượng của sự kiên cường chiến đấu của dân làng Xô-man dưới sự lãnh đạo của cụ Mết. Hình tượng cây xà nu to lớn là biểu tượng của sức mạnh và bền bỉ trong cuộc chiến tranh.
Cụ Mết không xuất hiện lúc đầu trong tác phẩm nhưng sự xuất hiện của cụ trong văn của Nguyễn Trung Thành để lại ấn tượng mạnh mẽ. Nhà văn tập trung miêu tả ngoại hình của cụ từ đầu, với thân hình khỏe mạnh, bộ râu dài và mắt sáng. Cụ Mết hiện lên như biểu tượng của sức mạnh của núi rừng Tây Nguyên và là sự lãnh đạo của làng Xô-man.
Cụ Mết là sợi dây gắn kết dân làng với Đảng và Cách mạng, với niềm tin sâu sắc vào những đường lối của Đảng. Cụ đã giáo dục cho dân làng giữ truyền thống kiên cường bất khuất, và chia sẻ những phương châm đơn giản trong cuộc chiến tranh.
Nhân vật cụ Mết trong tác phẩm Rừng xà nu được miêu tả là người có lòng yêu dân làng và căm thù giặc sâu sắc. Cụ trở thành người truyền ngọn lửa tự do, và là linh hồn của cuộc khởi nghĩa của dân làng Xô-man.
Cụ Mết không là nhân vật chính trong tác phẩm của nhà văn, nhưng vai trò của cụ trong việc tô thắm hình tượng nhân vật Tnú rất to lớn. Cụ Mết được miêu tả như người giữ lửa và truyền ngọn lửa cho các thế hệ trẻ, là tinh thần của dân tộc góp phần vào thắng lợi chung của đất nước.
Hình ảnh cụ Mết được miêu tả là người già làng với lòng theo Đảng, tin tưởng cách mạng, là hình tượng bất tử của cây xà nu đại thụ bảo vệ cho thế hệ trẻ phát triển và thắng lợi trong cuộc cách mạng.
Phân tích nhân vật cụ Mết - Mẫu 4
Nguyễn Trung Thành là một nhà văn tiêu biểu cho văn học cách mạng của Việt Nam, gắn liền với số phận người con Tây Nguyên, những người hiền hậu, anh dũng, luôn hướng về sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc.
Trong tác phẩm “Rừng xà nu”, cụ Mết là hình ảnh đại diện của cây xà nu cao lớn trường thành, vững trãi, đã trải qua những thời kỳ khó khăn để trở nên vĩ đại và bất khả xâm phạm.
Cụ Mết đóng vai trò quan trọng làm nổi bật tính sử thi trong tác phẩm. Cụ Mết là nhân vật kiên cường, là linh hồn của làng núi rừng Tây Nguyên, dẫn dắt lớp trẻ theo đuổi giá trị chân chính và sự giải phóng dân tộc.
Ngay từ lúc xuất hiện, cụ Mết để lại ấn tượng mạnh mẽ với sức mạnh và quyết đoán, được tác giả miêu tả như 'một bàn tay nặng trịch nắm chặt lấy Tnú như kìm sắt'.
Dù đã lớn tuổi nhưng cụ Mết vẫn giữ được sức mạnh và sự kiên cường của một người trưởng bản, làm việc cả cuộc đời hiên ngang, được núi rừng tô luyện cứng như đá, không sợ bất kỳ thế lực nào.
Cụ Mết giống như cây xà nu đã trưởng thành, không thể bị mưa bão quật ngã. Chỉ có những cây non mới có thể gục ngã dưới sức mạnh của bão táp.
Tính cách của cụ Mết rất đặc biệt và quyết đoán. Dù không hay khen ngợi ai, nhưng mỗi khi hài lòng về điều gì đó, cụ chỉ gật đầu và nói 'được'.
Giọng nói của cụ Mết vang lên mạnh mẽ như tiếng 'ồ ồ dội vang trong lồng ngực', thể hiện tính thẳng thắn, không bao giờ dao động.
Cụ Mết là người yêu quê hương, yêu làng núi Tây Nguyên của mình. Ông là người nhân hậu, đã nuôi dưỡng Tnú như con cháu trong nhà, dạy anh biết sống và săn bắn như cây xà nu hiên ngang sừng sững.
Khi Tnú đi xa, cụ Mết thường dẫn anh đến suối, gội đầu Tnú để anh nhớ về quê hương, mảnh đất thân thương của mỗi người dân.
Trong những câu chuyện, cụ Mết luôn truyền đạt sức mạnh của làng qua cây xà nu. Ông muốn Tnú hiểu rằng cần yêu quý mảnh đất này, sống kiên cường như cánh rừng xà nu, vươn lên xanh tốt dù mưa gió, súng đạn có bắn phá.
Cụ Mết là người yêu cách mạng sâu sắc, luôn dạy con cháu rằng 'Cán bộ là Đảng. Đảng còn, núi nước này còn', thể hiện lòng trung thành với con đường cách mạng mà ông đã chọn.
Khi Tnú bị đối thủ dùng nhựa xà nu đốt cháy mười ngón tay của anh, chỉ còn lại hai ngón. Khi trở về làng, cụ Mết đón anh bằng tấm lòng cha yêu con, cổ vũ anh rằng 'Dù chỉ còn hai ngón, vẫn có thể bắn súng được'.
Trong những lời nói, ông luôn thể hiện tinh thần quyết tâm, không chịu khuất phục, không bao giờ từ bỏ, trở thành người mất tất cả. Ông dạy Tnú về sự kiên cường, hiên ngang dù cái chết có đến bất cứ lúc nào.
Câu nói của cụ Mết giúp Tnú giải tỏa nỗi buồn trong lòng, khi anh cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa. Anh có thể làm nhiều điều khác, vẫn có thể chiến đấu, hiến dâng mình cho cách mạng, bảo vệ đất nước theo con đường mà anh đã chọn.
Cụ Mết yêu thương Tnú như con mình. Ông chăm sóc Tnú từ bé, nên khi thấy con trai bị hại như vậy, ông giận dữ ném chén cơm xuống. Đó là nỗi căm hận sâu sắc với lũ giặc tàn bạo đã gây ra thương tích cho Tnú.
Mỗi khi ông nhắc lại những sự kiện đau đớn, những tội ác của giặc, ông khóc và lau nước mắt vụng về, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng.
Không chỉ là tấm gương về tinh thần của dân làng Xô Man, cụ Mết còn là người có tầm nhìn chiến lược, luôn suy nghĩ xa trông rộng. Ông luôn lo lắng cho cuộc chiến của dân làng, khuyên nhắc họ tích trữ lương thực vì cuộc chiến chống Mỹ sẽ kéo dài, không thể kết thúc trong một hai ngày.
Trong tác phẩm “Rừng xà nu”, cụ Mết được miêu tả như một tượng đài vĩ đại, là người lãnh đạo già trưởng vô cùng oai hùng. Ông là linh hồn của dân làng Xô Man, dẫn dắt họ theo con đường chính nghĩa, đấu tranh giải phóng dân tộc và chống lại sự ác.
Phân tích nhân vật cụ Mết - Mẫu 5
Trong truyện ngắn “Rừng xà nu” của nhà văn Nguyễn Trung Thành, nếu được hỏi nhân vật nào là biểu tượng lịch sử đi cùng với những biến cố thời đại và con người của dân làng Xô Man, câu trả lời sẽ là cụ Mết. Dù không được đề cập nhiều trong câu chuyện, nhưng cụ Mết đóng vai trò quan trọng trong cuộc đấu tranh của Tnú và dân làng Xô Man.
Cụ Mết là một vị trưởng làng, là người đứng đầu buôn làng Xô Man. Ông là một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán và uy nghiêm. Tài năng lãnh đạo của ông được thể hiện qua hình ảnh: khuôn mặt quyền lực, đôi mắt sáng ngời, râu dài tới ngực và vóc dáng cường tráng. Cách miêu tả ngoại hình của cụ Mết cho thấy ông là một người mạnh mẽ, kiên quyết và uy nghiêm. Ông đứng đầu buôn làng Xô Man, là người chỉ đạo và định hướng mọi hoạt động của cộng đồng.
Cụ Mết luôn trung thành với Đảng, với Bác Hồ, và với cách mạng. Khi thấy Tnú trở về và đạt được những thành tựu trong cuộc chiến, cụ rất vui mừng, luôn tỏ thái độ tôn kính đối với Bác, với cộng sản. Dù đã cao tuổi, cụ vẫn là một biểu tượng kiên cường trong rừng xà nu của Tây Nguyên.
Nếu không có cụ Mết, có lẽ câu chuyện về cuộc đời Tnú và làng Xô Man sẽ không được kể hoặc sẽ được kể theo một góc nhìn khác. Cụ Mết chính là người giữ lửa, truyền lửa, truyền tinh thần yêu nước, nhiệt huyết cách mạng đến tất cả thành viên trong làng Xô Man. Cụ là biểu tượng anh hùng, một sử gia của câu chuyện Rừng xà nu và làng Xô Man.
Phân tích nhân vật Cụ Mết - Mẫu 6
Nguyễn Trung Thành là nhà văn trưởng thành qua những cuộc kháng chiến. Ông viết về những con người và cảnh vật núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ. Thể hiện sự gắn bó của nhà văn với những con người nơi đây.
Tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Trung Thành là truyện ngắn 'Rừng xà nu', được xuất bản năm 1965 trong cuộc chiến chống Mỹ cứu nước. Truyện thể hiện sự anh hùng kiên cường của người dân Tây Nguyên. Hình ảnh những người dân làng Xô Man, đặc biệt là cụ Mết, là biểu tượng anh hùng trong mưa bom, gió bão.
Cụ Mết là tâm hồn của người dân làng Xô Man, là người dẫn đường cho thế hệ trẻ theo đuổi đường lối yêu nước, cách mạng. Cụ Mết được xem như già làng trưởng của làng Xô Man, với vẻ oai hùng mỗi khi xuất hiện, là người lãnh đạo hàng đầu, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
Cụ có khuôn mặt quắc thước, râu dài tới ngực, đôi mắt sáng lên, với những vết sẹo trên người như láng bóng, ngực căng như một cây xà nu lớn đã trải qua biết bao giông bão. Nhà văn Nguyễn Trung Thành miêu tả cụ Mết như một anh hùng, một già làng được mọi người kính trọng. Qua những đặc điểm này, ta thấy cụ Mết là người mạnh mẽ, minh mẫn và nhanh nhẹn trong hành động và lời nói.
Nhân vật này thể hiện sự trưởng thành qua nhiều sóng gió của cuộc đời, của những khó khăn vất vả tạo nên một con người kiên cường, bất khuất. Giọng nói của cụ Mết vang cả núi rừng Tây Nguyên. Lời nói của cụ tựa như sấm truyền. Mỗi lời cụ nói đều mang tính khích lệ, không khen tốt hay giỏi ai mà chỉ động viên như 'Được'.
Khi Tnú bị bọn Dục tra tấn dã man, từ lời 'Giết' của cụ Mết vang lên như sấm. Cụ đã tự tay giết tên Dục và giúp dân làng Xô Man cứu Tnú thoát khỏi sự tra tấn. Khi Tnú tàn phế vì vợ con bị giết, ngón tay bị đốt, cụ Mết đã động viên anh, cho anh sức mạnh và nghị lực để tiếp tục chiến đấu. Cụ Mết nói 'Không có tay cũng có thể dùng súng giết giặc'.
Cụ Mết luôn trung thành với Đảng, với Bác Hồ, thể hiện lòng yêu nước sâu sắc của một con người dân tộc. Tác giả Nguyễn Trung Thành dùng những từ ngữ kính trọng để miêu tả cụ Mết, thể hiện sự mến quý của tác giả với nhân vật này.
Đối với Tnú và những đứa trẻ ở làng Xô Man, cụ Mết luôn là tấm gương sáng để thế hệ sau noi theo. Tình yêu quê hương, trung thành với cách mạng của Tnú, bé Heng, bé Dít đều được truyền bởi cụ Mết. Cụ Mết là người cha già của làng Xô Man, soi sáng tinh thần và truyền ngọn lửa tự do cho nhân dân đây.
Mặc dù chỉ xuất hiện ít trong tác phẩm Rừng xà nu, nhưng cụ Mết lại là nhân vật vô cùng quan trọng. Nhà văn miêu tả cụ Mết là già làng, có tinh thần yêu nước sâu sắc, tin tưởng vào cách mạng và Bác Hồ. Hình ảnh cụ Mết với vẻ mạnh mẽ, anh hùng, như cây xà nu trưởng thành, kiên cường giữa gió bão đã gợi lên nhiều cảm xúc trong lòng người đọc.
Phân tích nhân vật Cụ Mết - Mẫu 7
Trong thời kỳ chống Mĩ, chủ nghĩa yêu nước là đề tài nổi bật trong văn học Việt Nam. Văn học chủ nghĩa anh hùng cách mạng đã nảy nở mạnh mẽ. Trong tác phẩm Rừng xà nu của Nguyễn Trung Thành, ngoài nhân vật Tnú, tập thể anh hùng làng Xô Man cũng được đặc biệt chú ý, trong đó có nhân vật cụ Mết nổi bật hơn cả.
Với nhân dân làng Xô Man, cụ Mết là người già làng, đại diện cho nguyện vọng của cộng đồng, kết tinh sức mạnh và ý chí của cộng đồng. Cụ Mết cũng là người truyền miệng cho dân làng về Tnú. Với tiếng nói đầy quyền uy của một người già làng, cụ Mết làm cho câu chuyện về Tnú trở nên chân thực và hấp dẫn hơn nhờ lối kể sử thi đặc trưng.
Cụ Mết là người thuộc thời kỳ 'Đất nước đứng lên', đã trải qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, đồng hành cùng con cháu và thế hệ trẻ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ hào hùng. Cụ vừa là biểu tượng của quá khứ vẻ vang, rực rỡ, vừa là người truyền lửa cho thế hệ sau.
Dù đã cao tuổi nhưng cụ Mết vẫn giữ được vẻ quắc thước như xưa, là cây cột lớn của buôn làng, bàn tay cụ trắc nịch, khỏe mạnh,… Mặc dù chỉ là một vài chi tiết, nhưng tác giả đã cho thấy, dù cụ đã già nhưng vẫn có sức mạnh dẻo dai, cường tráng, diện mạo của cụ vượt qua được thời gian tàn phá; diện mạo này cũng chứng tỏ vai trò trụ cột, chống đỡ như cây xà nu lớn của cụ Mết với dân làng Xô Man.
Đằng sau vẻ đẹp khỏe khoắn, dẻo dai là phẩm chất ngời sáng của cụ. Cụ là người có tình yêu với Đảng, cách mạng sâu sắc, được thể hiện qua cuộc đời đấu tranh bền bỉ, kiên cường của cụ Mết, đóng lại bằng vết sẹo in trên má.
Cụ Mết theo Đảng, cách mạng từ kháng chiến chống Pháp đến kháng chiến chống Mỹ với vai trò trụ cột, chỉ huy, lãnh đạo dân làng Xô Man. Tình yêu với Đảng, cách mạng được thể hiện qua những lời nói giản dị như: 'Đảng còn. Núi nước này còn'. Bằng lối tư duy mộc mạc, ngôn ngữ tự nhiên, cụ thể hiện tình yêu Đảng sâu sắc, khơi dậy tình yêu đó trong lòng dân làng Xô Man.
Cụ Mết là người có kinh nghiệm sống, bản lĩnh và từng trải. Điều đó khiến cụ luôn đưa ra những quyết định đúng đắn, sáng suốt trong những thời điểm quan trọng nhất. Cụ nhận ra: 'Chúng nó đã cầm súng, mình phải cầm giáo', và đã vượt qua sự nôn nóng của Tnú để quay vào rừng, sau đó cùng thanh niên trở lại cứu Tnú. Kinh nghiệm sống của cụ ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn tại và phát triển của dân làng Xô Man.
Cụ luôn nỗ lực giữ lửa, truyền lửa và truyền cảm hứng cho thế hệ sau tiếp nối con đường của thế hệ cha anh. Vai trò quan trọng nhất của cụ Mết là việc đưa ra những kết luận và phát biểu cho những chân lý của thời đại, của cộng đồng.
Từng lời chậm rãi, chắc chắn: “Chúng nó đã cầm súng, mình phải cầm giáo”, thể hiện sự nhạy bén của cụ trước sự thay đổi của thời đại. Bởi chỉ với bàn tay không, Tnú không thể cứu được vợ con, bản thân cũng bị kẻ thù tàn bạo hành hạ; chỉ với bàn tay không, rất nhiều người dân đã ngã xuống. Cụ nhận thức được rằng, thời đại đã thay đổi và cách thủ công của kẻ thù ngày càng tinh vi hơn, bởi vậy chỉ với bàn tay không thì ta sẽ thất bại.
Câu nói của cụ đặt ra nhiệm vụ quan trọng là phải chuyển từ đấu tranh tự phát sang đấu tranh tự giác, đấu tranh vũ trang với sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Điều đó không chỉ có ý nghĩa quan trọng trong cuộc đấu tranh của người dân Tây Nguyên mà còn là chân lý của thời đại, được kết tinh từ trí tuệ của cộng đồng. Cụ Mết đã thay tác giả phát biểu chân lý ấy. Bằng sự trải nghiệm và kinh nghiệm sống dày dặn, cụ làm cho nhận thức đó trở nên sâu sắc và có giá trị hơn.
Với dân làng Xô Man, cụ Mết là linh hồn, là điểm tựa vững chắc về cả sức mạnh lẫn tư tưởng, nhận thức. Cụ vừa là hiện thân của quá khứ hào hùng để trở thành tấm gương sáng cho thế hệ sau, vừa là người dẫn dắt, giúp đỡ, thúc đẩy lịch sử đấu tranh của làng Xô Man và nhân dân Tây Nguyên ngày càng hào hùng hơn.
Cụ Mết luôn tìm cách giữ lửa, truyền lửa và động viên thế hệ mai sau tiếp nối con đường của thế hệ cha anh. Vai trò quan trọng nhất của cụ Mết là việc đưa ra những đúc kết và phát biểu cho những chân lí của thời đại, cộng đồng.
Trong tác phẩm 'Người lái đò' của Nguyễn Tuân, ông lái đò dũng cảm, hiên ngang chiến đấu với sức mạnh thiên nhiên. Còn cụ Mết trong Rừng xà nu của Nguyễn Trung Thành lại nổi bật với sự vững chắc, rắn rỏi, đóng vai trò như một biểu tượng được tạo nên bởi núi rừng Tây Nguyên.
Mặc dù không được tập trung phát triển như nhân vật Tnú, nhưng cụ Mết vẫn để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả. Ngay từ khi xuất hiện, một cụ già làng được tác giả miêu tả qua những chi tiết 'bàn tay nặng nề nắm chặt Tnú như một cái kìm sắt', hoặc 'mắt sáng ngược lại, vết sẹo trên má vẫn lấp lánh... ngực căng như cây xà nu to lớn'. Bằng nghệ thuật miêu tả, hình ảnh cụ Mết hiện lên oai vệ, vững chắc, tràn đầy sức mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.
Không chỉ vậy, núi rừng Tây Nguyên đã cho cụ một giọng nói 'ồ ồ, dội vang trong lòng ngực'. Những lời cụ nói như một lệnh, không bao giờ khen tốt hay giỏi nếu không hài lòng thì nói 'Được'. Lời nói của cụ truyền sức mạnh vào những bài giảng về lịch sử hùng hồn của dân làng Xô Man, tiếng nói chân thành, trang trọng khi răn dạy con cháu 'Nghe rõ chưa các con? Rõ chưa? Nhớ lấy, ghi lấy'.
Đặc biệt, sức mạnh đó bùng nổ khi cụ ra lệnh chiến đấu khi biết Tnú bị giặc đốt cháy mười ngón tay: 'Chém! Chém hết'. Giọng nói của cụ là tiếng của cả dân tộc, là tiếng của lịch sử, đã dẫn dắt bao thế hệ lớn lên, trưởng thành và biết chiến đấu vì đất nước.
Cụ Mết còn là một người có tình yêu sâu sắc, gắn bó máu thịt với quê hương. Cụ dạy Tnú và các thế hệ sau rằng: 'Cán bộ là Đảng. Đảng còn nước còn'. Cụ luôn nhắc nhở những người con xa quê rằng: dù đi tới phương trời nào cũng phải luôn ghi nhớ và trân trọng cội nguồn dân tộc.
Cụ luôn tự hào về việc sinh ra và lớn lên cùng với nắng gió Tây Nguyên, với những rặng xà nu bạt ngàn luôn hiên ngang trước sóng gió. Cụ khẳng định rằng: “Không có gì mạnh bằng cây xà nu của đất ta”, “Gạo mình sản xuất là ngon nhất rừng núi này”. Với cụ Mết, từng giọt nước uống, từng bát cơm ăn đều là biểu tượng đẹp đẽ và đáng trân trọng của đất nước.
Chính vì những tư tưởng đó, cụ đã dẫn dắt dân làng Xô Man với những bài giảng hùng vĩ về lịch sử dân tộc. Cụ hiểu rõ về cuộc chiến chống Mỹ kéo dài: “Đánh thắng Mỹ phải đánh lâu dài”. Đặc biệt, cụ là một người rất kỉ luật khi tổ chức, chỉ huy dân làng lẩn vào rừng chờ thời cơ đánh giặc: “Đốt lửa lên! Tất cả người già, trẻ em, đàn ông, phụ nữ, mỗi người lấy một cây giáo, một cây mác, một cây dụ, một cây rựa, ai không có thì lấy chông, năm trăm cây chông”.
Trong suốt thời gian chiến đấu chống Mỹ, cụ đã trở thành điểm tựa vững chắc cho dân làng Xô Man. Cụ khuyến khích dân làng dự trữ lương thực để có đủ ăn trong thời gian dài: “Đánh Mỹ phải chuẩn bị lâu dài”. Mặc cho căm thù quân giặc, cụ vẫn giữ bình tĩnh, sáng suốt để lãnh đạo dân làng trong cuộc chiến. Tinh thần của cụ luôn hừng hực, tựa như những cây xà nu thọ thế tại rừng Tây Nguyên.
Với vẻ ngoài hào hùng, uy nghi là thế, cụ lại mang trong mình một trái tim dạt dào tình yêu thương với dân làng. Khi Tnú trở về chỉ còn những ngón tay sau khi bị giặc đốt, cụ khuyên anh 'Ngón tay còn lại hai đốt vẫn có thể bắn súng được'.
Khi kể cho dân làng về cái chết của vợ con Tnú, cụ không kìm được sự căm phẫn tiếc thương, cụ thương cho những người con, người cháu vô tội của mình đã bị giết bởi những tên giặc mạn rợ, cụ 'vụng về lau một giọt nước mắt'. Trải qua biết bao sự mất mát, chia ly vì bom đạn, cụ vẫn rơi nước mắt vì dân làng, người thân của mình. Chính sự vụng về ấy đã bộc lộ trái tim nhân hậu, yêu thương đồng bào. Cụ Mết là linh hồn của cả một dân tộc Việt Nam và dân làng Xô Man nói riêng.
Dù chỉ có mặt ít trong bài viết, nhưng dưới bàn tay của Nguyễn Trung Thành, nhân vật cụ Mết với những phẩm chất xuất sắc hơn người, đã thể hiện hết tinh thần kiên cường, bất khuất của người dân Tây Nguyên. Trong lịch sử của chúng ta, có nhiều người giống như cụ Mết, nhưng hình ảnh của ông già làng đan xen với cây xà nu đại thụ trong Rừng xà nu sẽ mãi sống với mọi thế hệ.