Mẫu văn lớp 11: Phân tích nhân vật Viên quản ngục cung cấp 3 hướng dẫn viết kèm với 17 mẫu văn rất hay. Giúp cho học sinh có thể tự học để nâng cao kiến thức, phát triển kỹ năng phân tích và đánh giá nhân vật cũng như thông điệp của tác giả.
Phân tích nhân vật Viên quản ngục là một phần của chương trình Ngữ văn 11 trong sách Cánh diều và Ngữ văn 10 trong Kết nối tri thức. Đây là TOP 17 bài viết phân tích nhân vật Viên quản ngục cực kỳ hữu ích, bao gồm cả mẫu văn ngắn và chi tiết để tham khảo và chọn lựa tùy theo khả năng viết của học sinh. Ngoài ra, bạn cũng có thể xem thêm về phân tích nhân vật Huấn Cao.
Bố cục phân tích nhân vật Viên quản ngục
I. Giới thiệu
- Nguyễn Tuân, một tác giả với tài năng vượt trội và giọng văn độc đáo, đã sáng tác tác phẩm nổi tiếng Chữ người tử tù. Được mô tả là 'nhà văn có tài hoa và giọng văn khinh bạc độc đáo nhất trong văn học hiện đại Việt Nam' (Vũ Ngọc Phan).
- Giới thiệu về nhân vật quản ngục:
II. Nội dung chính
1. Tấm lòng biệt nhỡn liên tài
- Tôn trọng kẻ tử tù, không giấu giếm sự ngưỡng mộ 'Tôi nghe... rất đẹp đấy phải không?'
- Trong những ngày Huấn Cao ở trong tù, quản ngục luôn tỏ ra kính trọng và khiêm nhường.
- Dũng cảm biệt đãi Huấn Cao trong những ngày cuối cùng, ngay cả khi bị Huấn Cao xem thường và khinh bỉ:
- Mong muốn: “Ta muốn giúp ông Huấn Cao, ta muốn giúp ông ta đỡ khổ trong những ngày cuối cùng”
- Sai người mang rượu và thức ăn cho Huấn Cao vì lo lắng trong buồng giam lạnh
- Khẳng định: Biết ngài là một người tốt, tôi muốn chia sẻ ít nhiều
- Sau khi bị Huấn Cao giận dữ, quản ngục vẫn tiếp tục đối xử tốt với ông
- Cảm thấy tiếc nuối khi biết Huấn Cao sắp phải rời bỏ cuộc sống này: “Đã bao nhiêu...vũ trụ”.
⇒ Thái độ và hành động của Quản ngục thể hiện tấm lòng biệt nhỡn liên tài, có đạo đức cao.
2. Sự ham muốn và trọng trách với vẻ đẹp
- Trước đây, quản ngục là người 'đèn sách' giúp tạo ra 'thiên lương' tươi đẹp ⇒ ông ta yêu cái đẹp đến mê muội.
- Khao khát vẻ đẹp: Ông mong ước 'được treo ở nhà riêng một cặp câu đối' do chính tay Huấn Cao viết.
- Sự khao khát và sự trân trọng với vẻ đẹp trong quản ngục rất mạnh mẽ, ông có thể hy sinh cả tính mạng và vị trí, chỉ để có được mấy chữ của ông Huấn.
- Hiểu được tính cách của ông Huấn “vốn hiền hòa, trừ chỗ tri kỉ, ông ít cho điều gì” ⇒ lo lắng nếu không kịp xin được chữ của ông Huấn trước khi bị trừng phạt thì “tiếc nuối suốt đời”
⇒ Chỉ có một ai đó đích thực trân trọng vẻ đẹp tới cùng mới có những lo sợ khi không được ông Huấn Cao ban cho chữ như vậy thôi
⇒ Tâm nguyện cao quý cho thấy quản ngục là một con người biết quý trọng và chăm sóc vẻ đẹp
3. Tấm lòng biệt nhỡn liên tài và khao khát vẻ đẹp được thể hiện rõ trong cảnh trao chữ, càng khẳng định quản ngục là “một giọng hát trong trẻo”
- Cảnh trao chữ diễn ra trong một buồng giam tối tăm và chật chội nhưng tất cả trở nên cao quý và tinh túy bởi “tấm lụa trắng vẫn còn nguyên vẹn đẹp” cùng hai người trao đẹp và trân trọng, khao khát vẻ đẹp.
- Sự “rụt rè, run run” của quản ngục không phải là biểu hiện của sự nhút nhát mà là thái độ ngưỡng mộ trước vẻ đẹp, tài năng.
- Quản ngục đã không còn đóng vai trò của một người quản lý mà trở thành một người trân trọng và ngưỡng mộ vẻ đẹp ⇒ Phản ánh chính xác tinh thần của Huấn Cao
- Khi quản ngục cúi đầu và thể hiện sự kính trọng đối với Huấn Cao với giọt nước mắt nhỏ rơi, nhận ra bản thân như một người đam mê vẻ đẹp, ông đã thoát khỏi những hạn chế, trở ngại để tiến tới hướng cao đẹp.
4. Nghệ thuật xây dựng nhân vật
- Sự đối lập tương phản được sử dụng một cách khéo léo.
- Miêu tả tâm trạng nhân vật được thực hiện một cách tinh tế.
- Đưa nhân vật vào tình cảnh đầy kịch tính.
III. Kết luận
- Tóm tắt những đặc điểm quan trọng nhất về nhân vật quản ngục.
- Nhân vật này phản ánh quan điểm nghệ thuật của tác giả: Vẻ đẹp vẫn tồn tại trong bối cảnh của xấu xa, nhưng không chịu sự suy tàn; thậm chí, nó còn trở nên mạnh mẽ và bền vững như bông sen nở giữa đầm lầy.
..........
Phân tích ngắn gọn về nhân vật Viên quản ngục
Viên quản ngục, người làm công việc coi ngục, là một phần của hệ thống thống trị. Cuộc sống trong tù thường gắn liền với tội ác và xấu xa. Vậy tại sao tác giả so sánh viên quản ngục với một thanh âm trong trẻo giữa một bản đàn hỗn loạn? Để hiểu được điều này, ta cần hiểu “âm thanh trong trẻo” và “bản đàn hỗn loạn” là gì. “Âm thanh trong trẻo” đề cập đến tâm hồn trong sáng, thiên lương của viên quản ngục. Trái lại, “bản đàn hỗn loạn” ám chỉ môi trường tù tội. Viên quản ngục biết trân trọng cái đẹp, yêu cái đẹp, và luôn cố gắng giữ gìn cái đẹp, ngay cả trong môi trường tối tăm của nhà tù.
Viên quản ngục không chỉ biết trân trọng cái đẹp mà còn biết quý trọng người tài. Ngay khi nghe tin Huấn Cao sẽ đến, viên quản ngục đã chuẩn bị chỗ ở cho ông và đồng đội của ông. Viên quản ngục muốn đối xử tốt với Huấn Cao và những người có tài năng.
Viên quản ngục luôn thể hiện sự tiếc thương và tôn trọng đối với người tài như Huấn Cao. Trong những ngày cuối cùng của Huấn Cao ở trong tù, viên quản ngục luôn cố gắng làm điều tốt nhất cho ông và nhóm của ông, thể hiện sự đồng cảm và sự quý trọng.
Biết yêu cái đẹp, trân trọng và giữ gìn cái đẹp, viên quản ngục còn là người có thiên lương trong sáng. Thiên lương là bản tính tốt của con người, được trời phú cho. Ông không bị nhuốm bẩn trong môi trường đầy tội ác, và luôn nhận biết điều tốt và đẹp. Tâm hồn của ông như “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Nguyễn Tuân đã thành công khi tạo ra nhân vật viên quản ngục. Ông muốn truyền đạt thông điệp vượt lên trên hoàn cảnh, vượt lên chính bản thân. Thông qua nhân vật này, Nguyễn Tuân giáo dục người đọc về việc yêu cái đẹp, thưởng thức cái đẹp, và bảo vệ cái đẹp.
Phân tích nhân vật Viên quản ngục.
Văn học phản ánh đời sống và cảm xúc của con người. Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm cái đẹp dù trong những nơi tối tăm nhất. Ông tin rằng trong mọi hoàn cảnh, con người vẫn chứa đựng những giá trị đáng quý.
Mặc dù không phải là nhân vật chính, nhưng viên quản ngục đóng vai trò quan trọng. Ông đại diện cho nét đẹp trong tác phẩm và làm nổi bật vẻ đẹp của nhân vật chính, Huấn Cao.
Mặc dù sống trong môi trường như nhà tù, viên quản ngục vẫn giữ được lòng dịu dàng và biết trân trọng giá trị con người.
Mặc dù làm việc cho triều đình, viên quản ngục vẫn mến mộ và kính trọng ông Huấn Cao, người dám đứng lên chống lại triều đình thối nát.
Viên quản ngục không chỉ đem cơm rượu tới cho Huấn Cao vì muốn có được chữ của ông mà vì lòng biệt nhỡn và khao khát lật đổ triều đình.
Viên quản ngục không tức giận khi nhận được câu trả lời thẳng thắn từ Huấn Cao, mà thể hiện sự kính trọng và thái độ chính trực.
Viên quản ngục thể hiện lòng yêu cái đẹp khi khao khát có được chữ của Huấn Cao để treo trong nhà, dám biệt đãi ông và đồng chí của ông để đạt được ước muốn đó.
Viên quản ngục bằng lòng mến mộ Huấn Cao, anh hùng đại nghĩa, và nhận chữ từ ông vào lúc nửa đêm, trong bức họa đầy xúc động của tù giam.
Thái độ khiêm nhường của viên quản ngục trước tài năng và thiên lương của Huấn Cao không làm giảm giá trị con người ông mà ngược lại tôn lên vẻ đẹp tinh thần.
Nguyễn Tuân qua nhân vật viên quản ngục khẳng định niềm tin sâu đậm vào sức mạnh của cái thiện trong môi trường xấu xa, và thể hiện sự rõ ràng về giá trị con người.
Dù tác phẩm đã kết thúc, nhưng trong tâm trí độc giả vẫn còn hiện hữu hình ảnh Huấn Cao và thái độ kính trọng của viên quản ngục, là biểu tượng cho sức mạnh của cái đẹp trong môi trường khắc nghiệt.
Nhân vật viên quản ngục là minh chứng rõ ràng nhất cho sự vinh quang của cái thiện trong tác phẩm.
Trong hoàn cảnh đề lao, người ta thường sống bằng cách tàn nhẫn và lừa lọc, nhưng viên quản ngục lại là một giọng thanh trong lành giữa một thế giới hỗn loạn. Nguyễn Tuân đã tạo ra một câu chuyện ngắn đầy ấn tượng với nhân vật viên quản ngục, đề cập đến giá trị con người và sức mạnh của cái đẹp.
Người đọc được miêu tả về ngục quan với vẻ ngoại hình ưa nhìn và tính tình tư lự, nhăn nheo, có sự sâu sắc trong tâm hồn. Sự thao thức của ông giữa đêm khuya và suy nghĩ về việc nhận tù mới cũng làm nổi bật tính cách dịu dàng của ông.
Quản ngục không phải là một kẻ tàn bạo, mà là một người biết trọng người và có tấm lòng nhân hậu. Ông cảm thấy kính phục với tài năng và thiên lương của Huấn Cao, và muốn biệt đãi ông mặc dù còn e ngại về phản ứng của người khác.
Dù có thể áp dụng quyền lực, ngục quan lại chọn con đường của sự dịu dàng và nhân từ. Ông biết trọng người và đối xử với tất cả mọi người với sự kiềm chế và kính trọng.
Làm quản ngục, ông không trở nên tàn nhẫn như bọn côn đồ khác, mà ngược lại, ông thể hiện tính nhân hậu và sự hiểu biết về giá trị con người. Ông kiểm soát tình huống một cách kiên nhẫn và tôn trọng, mặc dù đối mặt với sự thô bạo của bọn lính ngục.
Văn chương lãng mạn tiền chiến thường sử dụng sự đối lập để phản ánh nghịch lý của hoàn cảnh và bi kịch của số phận. Nguyễn Tuân cũng thể hiện điều này thông qua hình ảnh của ngục quan và lũ lính ngục, làm nổi bật sự tương phản giữa cái thuần khiết và cái bẩn thỉu, giữa tâm điền tốt và sự quay quắt.
Hành động là cách thể hiện mọi điều tốt đẹp và xấu xa. Trong nửa tháng ở trại giam, Huấn Cao được quản ngục biểu hiện sự tôn trọng và lòng biết ơn bằng cách biệt đãi ông như một vị khách quý.
Quản ngục gặp gỡ Huấn Cao với tư cách một quân tử, tỏ ra chân thành và kiên nhẫn dù bị ông từ chối một cách khinh bạc. Ông hi vọng được Huấn Cao cho chữ và sống với niềm vinh dự nếu điều đó xảy ra.
Quản ngục biểu hiện sự bình tĩnh, lễ độ và nhẫn nhục trong mọi tình huống. Ông không lấy uy quyền làm trọng, mà tôn trọng nhân phẩm và đạo lý.
Quản ngục mang trong mình một tâm hồn cao quý, biết trọng người tài và yêu cái đẹp. Ước mơ của ông là có được chữ viết của Huấn Cao để treo ở nhà, và ông sống với nỗi lo sợ và hy vọng trong lòng.
Trước khi ra trường, qua lời thơ, Huân Cao hiểu được lòng tốt của quản ngục. Nhân cách cao quý của quản ngục đã làm Huân Cao xúc động và quý trọng. Cảnh cho chữ diễn ra trong phòng giam tử tù là sự gặp gỡ kì diệu giữa anh hùng và người biết trọng giá. Trước đẹp của thư pháp, quản ngục đã trở thành tri âm, tri kỉ của Huân Cao. Quản ngục lắng nghe lời khuyên của Huân Cao và quyết định lui về quê giữ gìn sự trong sạch.
Cảnh cho chữ thật cảm động. Quản ngục là một trong những thành công của Nguyễn Tuân trong nghệ thuật miêu tả và xây dựng nhân vật. Yêu cái đẹp với tấm lòng biệt nhỡn liên tài là tính cách, tâm hồn của quản ngục. Mọi khía cạnh của quản ngục được miêu tả với sự chắt lọc của một ngòi bút tài hoa, thể hiện một con người có cốt cách tốt đẹp.
Quản ngục là biểu tượng của sự tài hoa và thức tỉnh trong tác phẩm của Nguyễn Tuân.
Phân tích về nhân vật Viên quản ngục
Nguyễn Tuân viết truyện 'Chữ người tử tù' vào năm 1939 và đăng trên tạp chí 'Tao Đàn', năm 1940, in trong tác phẩm 'Vang bóng một thời'. Nhân vật quản ngục đã được mô tả đặc sắc, góp phần tạo nên thành công của tác phẩm.
Nhưng vai trò quan trọng của nhân vật quản ngục không dễ nhận ra ban đầu, nhưng dần dần, khi đọc lại, người đọc bắt đầu nhận thấy sức hút cuốn hút của nhân vật này.
Tính cách của Huấn Cao đơn giản và ít bất ngờ, trong khi đó, nhân vật quản ngục lại có sự phong phú và đa chiều trong tính cách.
Sự đời đầy run rủi khiến phẩm chất của viên quản ngục trở nên phức tạp hơn, nhưng đồng thời cũng tạo ra những khoảnh khắc đầy kịch tính.
Viên quản ngục luôn phải đối mặt với những thách thức khó khăn và căng thẳng trong công việc hàng ngày.
Nhân vật viên quản ngục được xây dựng một cách sống động và hiện thực, thể hiện rõ sự tận tụy và đa chiều trong tính cách.
Trong nhận định sắc bén của người kể chuyện, nhân vật quản ngục được miêu tả là có 'tính cách hiền lành và biết trân trọng con người'. Ông được xem như là một giọng hát trong lành giữa một bản nhạc đầy hỗn loạn, là 'tính thuần khiết' bị đày ải vào trong 'một đống cặn bã', là 'người thẳng thắn phải sống với đám lưu manh'.
Vận mệnh nghệ thuật của Huấn Cao kết thúc cùng với sự kết thúc của câu chuyện, nhưng vận mệnh của viên quản ngục vẫn tiếp tục: độc giả có thể tin rằng sau những lời khuyên ân cần từ Huấn, viên quản ngục sẽ từ bỏ nghề và trở về quê nhà để giữ cho thiên lương trong sạch.
Nhân vật quản ngục là một sáng tạo sống động của Nguyễn Tuân, vừa làm nổi bật vẻ đẹp lý tưởng của Huấn Cao, vừa thể hiện vẻ đẹp của một con người đang bị hướng dẫn bởi cái đẹp và cái thiện.
'Chữ người tử tù' là truyện ngắn nổi bật nhất trong tập 'Vang bóng một thời' của Nguyễn Tuân. Trong truyện, ngoài Huấn Cao, nhân vật quản ngục cũng tỏa sáng với những vẻ đẹp tuyệt vời.
Trong nhận định sắc bén của người kể chuyện, nhân vật quản ngục được miêu tả là có 'tính cách hiền lành và biết trân trọng con người'. Ông được xem như là một giọng hát trong lành giữa một bản nhạc đầy hỗn loạn, là 'tính thuần khiết' bị đày ải vào trong 'một đống cặn bã', là 'người thẳng thắn phải sống với đám lưu manh'.
Viên quản ngục là người phụ trách chốn lao tù, làm việc trong môi trường đầy tội lỗi, cứng nhắc, nhưng lại có sở thích cao quý và ước mơ cao đẹp. Ông ao ước có được bài chữ của Huấn Cao treo trong nhà của mình từ lâu, đó là một ước mơ lớn lao tồn tại trong ông từ những năm thanh xuân. Viên quản ngục có nhiều niềm vui khác nhau, nhưng niềm vui với chữ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông. Vì tình yêu cao quý đó, ông phải đối xử với Huấn Cao một cách cẩn trọng, thậm chí dám hy sinh tính mạng của mình để biểu hiện lòng tôn trọng và yêu cái đẹp.
Từ những dòng văn trên, ta thấy rõ rằng ước mơ lớn lao của viên quản ngục là có được bài chữ của Huấn Cao treo trong nhà của mình đã từng tồn tại và phát triển trong ông từ rất lâu, từ những năm thanh xuân. Trong cuộc đời, mặc dù có nhiều niềm vui khác, nhưng niềm vui với chữ luôn là điều quan trọng với ông. Vì sở thích và ước mơ đó, ông đã phải đối xử với Huấn Cao một cách cẩn trọng, thậm chí dám đánh đổi tính mạng của mình để biểu hiện lòng tôn trọng và yêu cái đẹp.
Ngoài sở thích chơi chữ, viên quản ngục cũng là người có tấm lòng biệt nhỡn liên tài. Khi nghe tin Huấn Cao sẽ bị xử tử, ông không ngần ngại ca ngợi tài năng của Huấn Cao trước mặt người khác. Điều này thể hiện cái nhìn kính trọng đặc biệt của ông đối với tài năng của Huấn Cao, mặc dù trong chốn lao tù, điều này không phải là điều dễ dàng.
Khi Huấn Cao bị chuyển giao cho viên quản ngục, ông đã đối xử với ông một cách nhân từ và kiêng nể. Ông không chỉ yêu cầu người dọn dẹp phòng giam của Huấn Cao một cách sạch sẽ mà còn tự mình mang thức ăn đến cho ông. Thậm chí khi bị Huấn Cao trách móc, viên quản ngục không tỏ ra tức giận mà càng thêm sự tôn trọng và kiêng nể Huấn Cao, nhận mình là kẻ tiểu lại.
Việc viên quản ngục đối xử tốt với Huấn Cao trong chốn lao tù là một hành động rất dũng cảm. Trong môi trường đầy sự lừa dối và tàn nhẫn, hành động đó không chỉ là sự liều lĩnh mà còn là một biểu hiện của lòng nhân ái và lòng tôn trọng. Dù cuối cùng mục đích của ông là có được bài chữ của Huấn Cao treo trong nhà, nhưng ông phải nhận ra rằng sự yêu cái đẹp là điều quan trọng nhất.
Viên quản ngục, mặc cho môi trường đen tối của lao tù, vẫn giữ vững được lòng thiên lương trong sáng. Sự trong sáng của ông được thấy qua khuôn mặt trầm lặng vào những đêm thâu của mình, khi ông nhận ra mình đã chọn nghề sai. Sự trong sáng của ông cũng được thể hiện qua việc ông không tư thù khi bị Huấn Cao mắng, chỉ trách móc bản thân. Đặc biệt, sự trong sáng của ông còn được thấy qua hành động lạy lễ và lời nói khiêm nhường khi Huấn Cao kết thúc bài chữ và khuyên ông nên giữ gìn sự trong sạch và lành mạnh, sau đó mới suy nghĩ đến việc chơi chữ. Mặc dù có thể thay đổi thái độ sau khi đạt được mục tiêu, nhưng viên quản ngục vẫn giữ vững sự tôn trọng và lòng biết ơn đối với Huấn Cao, nhận lời khuyên của ông một cách chân thành và lễ phép.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt của lao tù, mọi người thường sống bằng sự tàn nhẫn và lừa dối. Tuy nhiên, viên quản ngục lại là một người có tính cách dịu dàng và biết trọng trách nhiệm. Sự thanh nhã và tôn trọng người của ông là một điểm sáng giữa vùng đất u ám. Trong truyện ngắn, viên quản ngục luôn được tác giả Nguyễn Tuân đặt cạnh Huấn Cao, tạo nên một mối liên kết đặc biệt và phong phú. Sự trang trọng trong ngôn từ không chỉ giúp đưa độc giả trở lại quá khứ mà còn tạo ra một không gian văn hóa đầy chân thực.
..............
Tải File tài liệu để xem thêm bài văn mẫu phân tích nhân vật Viên quản ngục