TOP 5 bài Phân tích nhân vật Xi-mông CỰC ĐỈNH, giúp hiểu rõ hơn về cảm xúc, suy nghĩ, tâm trạng của Xi-mông trong truyện ngắn Bố của Xi-mông. Đoạn trích được học trong chương trình Văn 9, Bài 7 sách Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo Tập 2.
Thông qua đoạn trích Bố của Xi-mông, chúng ta cũng hiểu thêm về cuộc sống và những ước mơ về mái ấm gia đình tràn đầy yêu thương của những đứa trẻ bất hạnh. Hãy cùng Mytour đọc bài viết dưới đây để biết thêm chi tiết:
Kế hoạch phân tích nhân vật Xi-mông
- Tâm trạng: Cảm giác mệt mỏi, buồn bã đến cực điểm, không thấy gì và không nghĩ về điều gì cả?
- Hành động, biểu hiện: Khóc, rưng rức, không ngừng khóc
- Về nhà, gặp mẹ: - Ôm mẹ thật chặt, khóc lóc
- Nói chuyện: ấp úng, gián đoạn, không biết nên nói gì.
- Khi được bác Phi-líp nhận làm con:
- Tự hào, tự tin
- Hết buồn bã.
- Liếc mắt đầy thách thức đám bạn.
⇒ Nghệ thuật miêu tả, so sánh ⇒ Đây là một đứa trẻ trong sáng, vô tư, đáng yêu và đáng thương nhưng cũng là một đứa trẻ có ý chí mạnh mẽ
3. Kết luận
- Đánh giá lại những điểm đặc biệt về nghệ thuật và nội dung của đoạn trích: Nghệ thuật: phác họa tâm trạng của nhân vật một cách sắc nét.
- Nội dung: Nhắc nhở về lòng nhân ái đối với con người, bạn bè.
Phân tích đặc điểm nhân vật Xi-mông một cách súc tích
Trong truyện ngắn Bố của Xi-mông của nhà văn Pháp Mô-pa-xăng, tác giả đã thành công trong việc mô tả tâm trạng của ba nhân vật chính là Xi-mông, bác Phi-líp và chị Blăng-sốt, từ đó nhắc nhở về lòng yêu thương con người.
Nhà văn viết truyện ngắn theo trình tự sự kiện, thông qua đó, các nhân vật thể hiện tâm trạng và tính cách của mình. Mỗi nhân vật có một hoàn cảnh riêng, nhưng họ đều có tình cảm chân thành dành cho nhau.
Xi-mông là một đứa trẻ gặp nhiều khó khăn. Thiếu tình thương của bố, em lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ. Sự bắt nạt của bạn bè khiến em suy sụp và cố gắng tự tử. Nhưng sau khi gặp bác Phi-líp, em tìm lại niềm vui và hy vọng trong cuộc sống.
Tình thương đã làm thay đổi mọi thứ. Đó là giá trị quý báu của tác phẩm và cũng là thông điệp mà tác giả muốn truyền đạt cho người đọc.
Phân tích nhân vật Xi-mông - Mẫu 1
Nhà thơ Chế Lan Viên từng viết:
Thêm một người trên trái đất sẽ chật hẹp hơn
Nhưng thiếu mẹ, thế giới sẽ đầy nước mắt'
Vượt lên những hạn chế của lời viết, câu thơ trên nâng cao vai trò, ý nghĩa quan trọng của người sinh thành đối với con cái. Thật hạnh phúc biết bao với những ai sinh ra và lớn lên luôn có cha, có mẹ bên cạnh. Nhưng cũng thật đau đớn biết bao khi ai đó ra đời mà thiếu vắng tình cảm của cha mẹ. Nhà văn Guy đơ Mô – pa – xăng từ khi mười tuổi đã phải đối mặt với việc cha mẹ ly thân, trải qua cuộc sống thiếu vắng tình thương của người cha đã hiểu biết hết mọi nỗi đau đó. Do đó, với trái tim nhạy cảm của nghệ sĩ, Mô – pa – băng đã truyền tải cảm xúc đó qua câu chuyện 'Bố của Xi – mông'. Kết thúc câu chuyện, hình ảnh cậu bé Xi – mông hiện lên, làm đầy ắp trong lòng người đọc về tình yêu thương, sự đồng cảm và chia sẻ với đứa trẻ không cha: 'con không có bố'!
Câu chuyện xoay quanh số phận đáng thương của cậu bé Xi – mông, người sinh ra đã không quen biết cha và phải sống trong sự cô đơn, lạnh lùng của mọi người xung quanh. Mẹ của cậu là Blăng – sốt. Trước đây, chị là một cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ vì gặp phải sự lừa dối của một người đàn ông giàu có mà chị đã mất hết tuổi trẻ và sinh ra Xi – mông. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau trong 'một ngôi nhà nhỏ, sạch sẽ vô cùng'. Tuổi thơ của Xi – mông tràn ngập nước mắt và đau lòng. Dù được mẹ chăm sóc, yêu thương rất chu đáo nhưng cũng không thể thay thế được sự trống trải, cô đơn và nỗi đau của một đứa trẻ không có cha. Vì vậy, cậu ấy mong ước và nguyện vọng có một người cha bên cạnh. Nhưng với em, điều đó thật khó khăn và xa xỉ.
Sống trong cảnh nghèo đói, Xi mông phải đợi đến tám tuổi mới có cơ hội đi học. Tưởng rằng, tại trường, em sẽ tìm được niềm vui trong sự giao lưu với bạn bè nhưng không, ngay ngày đầu tiên đi học, Xi – mông bị bạn bè trêu chọc, chế giễu và thậm chí bị đánh vì là đứa trẻ không có cha. Với vẻ ngoài ốm đảo, tính cách nhút nhát, 'gần như vụng dại', cậu bé không thể nào chống lại được trước những đứa trẻ hỗn xược, nghịch ngợm và thiếu lòng nhân ái đó. Xi – mông chỉ biết khóc, khóc và khóc. Việc miêu tả chi tiết về những giọt nước mắt là cách nhà văn diễn đạt nỗi đau, sự thương tâm của cậu bé khi thiếu vắng cha: 'cảm giác uể oải thường thấy sau khi khóc', 'và thấy buồn vô cùng, em lại khóc. Cơ thể em rung lên', 'những cơn nức nở lại kéo đến', em 'chẳng nhìn thấy gì xung quanh và em chỉ biết khóc hoài', 'em trả lời, mắt đầy nước, giọng nghẹn ngào, 'ôm lấy cổ mẹ, lại òa khóc'... Việc tập trung vào việc khóc của nhân vật, một phần là để diễn đạt cảm xúc bi kịch tinh thần của cậu bé khi không có cha; một phần khác là để thể hiện lòng đồng cảm, xót thương với nhân vật của nhà văn Mô – pa – băng.
Suy nghĩ tiêu cực khiến Xi – mông không thể thoát ra khỏi sự đánh giá tiêu cực của mọi người. Cậu bé đã suy nghĩ đến việc tự tử để thoát khỏi nỗi đau này. Nhưng với vẻ đẹp của thiên nhiên, nỗi đau trong lòng em dần dần nhẹ đi. Tuy nhiên, vẻ đẹp của thiên nhiên không thể xóa sạch đi những nỗi buồn, đau khổ đã lâu trong lòng em. Em nhớ về nhà, nhớ về mẹ, và cảm thấy rất buồn. Sự thực của cuộc sống cứ xoáy sâu vào trong em, nỗi tuyệt vọng ngày càng lớn dần. 'Em quỳ xuống và cầu nguyện... nhưng em không thể cầu nguyện hết vì những cơn nức nở lại kéo đến, dồn dập, xốn xang quấn lấy em'. Cuối cùng, một điều kỳ diệu đã xảy ra, Xi – mông đã gặp được cha. Đó là chú thợ rèn Phi - líp, một người tốt bụng và nhân hậu đã lau khô nước mắt của cuộc đời em. Chú Phi – líp như một ông tiên, chỉ cần một câu nói đơn giản: 'Thôi nào, đừng buồn nữa, về nhà với mẹ cháu và bác đi. Chúng ta sẽ cho cháu... một ông bố' đã xoa dịu nỗi đau cô đơn trong lòng Xi – mông. Và rồi, hai bác cháu lên đường trở về nhà.
Cuối đoạn trích, nhà văn đã mô tả cảnh Xi – mông gặp cha Phi – líp một cách rất xúc động. Lời hỏi ngây thơ của em khi em hỏi chú thợ rèn: 'Bác có muốn làm bố cháu không?' thể hiện mong muốn cháy bỏng của một đứa trẻ mồ côi. Sau khi chú thợ rèn nhấc em lên và hôn vào hai má rồi nói 'Có chứ, bác có muốn' thì tâm hồn trong sáng của em đã trở lại. 'Xi – mông im lặng một giây, để ghi nhớ cái tên ấy trong óc, rồi hết buồn, em vươn hai cánh tay nói: - Thế nhé! Bác Phi – líp, bác là bố cháu'. Sau đó, khi đi học, Xi – mông tự hào và hạnh phúc biết bao vì 'có bố', và quát lũ bạn: 'Bố tao ấy à, bố tao tên là Phi – líp'. Sau này, Phi – líp đã trở thành bố thật sự của Xi – mông, với lòng nhân hậu đã giảm đi nỗi đau của chị Blăng – sốt, của bé Xi – mông và mang lại hạnh phúc cho cả bản thân.
Phân tích về nhân vật Xi-mông - Mẫu 2
“Bố của Xi-mông” là một trong những tác phẩm nổi bật của nhà văn người Pháp Mô-pa-xăng. Tác phẩm nói về Xi-mông, một đứa trẻ không cha, phải chịu đựng nhiều sự xấu hổ và nhục nhã vì điều đó, nhưng cuối cùng cậu bé đã tìm thấy người cha của mình. Tác phẩm này chứa đựng tinh thần nhân văn cao quý và lòng yêu thương con người.
Xi-mông là con của chị Blăng-sốt, chị đã bị lừa dối nên đã sinh ra Xi-mông, biến em thành đứa trẻ không cha, bị mọi người coi như con hoang, không được thông cảm. Người lớn coi em là đứa trẻ hoang tưởng, ngoài giá trị. Lũ trẻ không hiểu biết lại nói những lời ác ý, không chia sẻ mà thường xuyên bắt nạt em, làm cho Xi-mông cảm thấy chán nản, nhiều lần khóc lóc và muốn tìm đến cái chết. Điều đó khiến cậu bé rất đau lòng, và điểm cao trào của câu chuyện là khi Xi-mông muốn tìm đến cái chết nếu em không tìm được người cha của mình. Xi-mông là một đứa trẻ đáng thương, cần được quan tâm, chia sẻ từ những người xung quanh.
Trên bờ sông, Xi-mông đau khổ đến cùng, tuyệt vọng và muốn tự tử để giải thoát bản thân. Mặc dù trước cảnh đẹp như tranh vẽ, 'trời êm đềm, nắng ấm sưởi ấm bãi cỏ...', nhưng em vẫn nhớ về mẹ và khóc nức nở. Tác giả đã mô tả tâm trạng của trẻ thơ một cách tinh tế, thể hiện được sự đau khổ và tuyệt vọng của Xi-mông. Dù có thể tạm quên đi nỗi đau trong khoảnh khắc rực rỡ ấy, nhưng nó vẫn ẩn sâu trong tâm hồn và có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Qua đó, chúng ta thấy được tình trạng đau khổ và đáng thương của cậu bé Xi-mông.
Khi gặp bác Phi-lip bên bờ sông, Xi-mông bày tỏ sự đau khổ bằng cách khóc nức nở và nói: “Chúng nó đánh em … vì… em … không có bố … không có bố”, sự miêu tả này tinh tế thể hiện tâm trạng đau khổ, tuyệt vọng và tủi nhục của cậu bé Xi-mông. Khi trở về nhà, cảm giác uất ức ấy lại trỗi dậy, em khóc và nghĩ đến việc tự tử. Nhưng trong tâm hồn em, vẫn còn lại sự hồn nhiên của một đứa trẻ. Sự ngây thơ đó được thể hiện qua câu hỏi: “Chú muốn làm bố em không?” khiến cả mẹ của Xi-mông và bác Phi-lip đều cảm thấy xấu hổ. Chỉ có Xi-mông vui vẻ, hồn nhiên và đầy hy vọng trong tương lai khi có người bố. Đối với bác Phi-lip, đó chỉ là một câu chuyện đùa nhưng em tin vào lời hứa của bác và tự tin hơn nhiều.
Xi-mông rất hạnh phúc và tự hào khi có bố, vì thế hôm sau khi đến trường và bị bạn bè trêu chọc, em đã dũng cảm tuyên bố: “Bố tao ấy à, bố tao tên là Phi-lip”, em tự hào và hạnh phúc trước những kẻ luôn ám chỉ và làm khó em. Trước những lời chế giễu, em im lặng vì tin vào lời hứa của bác Phi-lip. Có bố đã mang lại cho em niềm vui, sức mạnh để sống hạnh phúc và học tập tốt.
Nhờ nghệ thuật miêu tả tâm lý trẻ em tài tình và ngôn ngữ phong phú, nhà văn Mô-pa-xăng đã thể hiện tấm lòng nhân đạo cao cả. Tác phẩm này ca ngợi tình yêu thương giữa con người với con người và cảm thông cho những số phận bất hạnh, cho những nỗi đau và lầm lỡ của người khác.
Phân tích nhân vật Xi-mông - Mẫu 3
Với hàng chục tiểu thuyết và khoảng 300 truyện ngắn, tên tuổi của Mô-pa-xăng, nhà văn vĩ đại người Pháp cuối thế kỷ XIX, đã trở nên bất tử; cuộc đời của nhà văn là một chuỗi những trang buồn đau; có lẽ vì lý do đó, ông mới viết về thân phận con người với nhiều cảm thương thân thiết.
Truyện ngắn 'Bố của Xi-mông' kể về nỗi tủi nhục của một em bé 'không có bố', với bao tình yêu thương, chứa chan tinh thần nhân đạo; đây là một trong những tác phẩm đặc sắc của nhà văn Mô-pa-xăng.
Xi-mông, đứa con ngoài giá thú, với mẹ là 'một cô gái đẹp nhất vùng', đã phải chịu đựng những thử thách khắc nghiệt của cuộc sống; hai mẹ con sống âm thầm trong một ngôi nhà nhỏ, với Blăng-sốt, người mẹ đầy tình yêu thương và sự hi sinh, làm mọi cách để nuôi con một mình.
Tuổi thơ của Xi-mông là những ngày cô đơn và lạnh lẽo trong ngôi nhà nhỏ; thiếu tình thương và sự chăm sóc của bố đã tạo ra một khoảng trống đau lòng trong trái tim nhỏ bé của cậu bé.
Trường học, nơi mà em mới bắt đầu cuộc hành trình học tập, cũng không phải là nơi hạnh phúc của em; lớp học là một môi trường đầy ác độc và cục cằn, nơi mà Xi-mông phải đối mặt với sự ghẻ lạnh và những lời ác ý từ bạn bè đồng trang lứa; em phải tự vệ và chịu đựng những đau đớn về cả thể xác lẫn tâm hồn từ lũ bạn học không nhân từ.
Bị bọn trẻ 'trục xuất', bị đánh đập tơi tả, bé Xi-mông đau khổ, hoàn toàn bế tắc. Em cảm thấy phải chết. Em không thể chịu đựng sống trong nỗi nhục nhã vì 'không có bố'. Dòng sông, nơi em quyết định tự tử, có thể giảm bớt đi nỗi đau khổ và cô đơn của em? Một đứa trẻ 8 tuổi cảm thấy không thể sống trong nỗi đau khổ, nỗi nhục nhã, phải nhảy xuống sông tự tử, thì bi kịch về thân phận con người đã lên đến cực điểm. Tình tiết này rất cảm động và điển hình cho nỗi đau khổ cô đơn của những đứa trẻ trên thế giới vì một lí do nào đó mà 'không có bố'.
Xi-mông, đứa trẻ đối mặt với bãi cỏ xanh mướt và chú nhái bên dòng sông được miêu tả vô cùng thơ mộng. Thiên nhiên rực rỡ đẹp đẽ. Trời ấm áp. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng sưởi ấm bãi cỏ. Nước trong sáng như gương. Bãi cỏ xanh như chiếc nôi làm dịu đi nỗi đau cô đơn của em. Xi-mông nhìn dòng sông, em mong muốn được nằm dưới bãi cỏ, dưới ánh nắng ấm áp. Con nhái màu xanh 'nhìn em bằng đôi mắt vàng' dường như đã giữ chân em trước tử thần? Xi-mông thấy hồn nhiên trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Nhưng nỗi đau về thân phận quá lớn. Đây là hình ảnh của Xi-mông: 'Người em rung lên, em quỳ xuống và em đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ'. Em khóc nức nở. Em 'chỉ khóc mà thôi'. Em không nhìn thấy gì nữa. Em dần dần đi vào tuyệt vọng. Mô-pa-xăng đã tả tâm trạng của bé Xi-mông với sự tình thương xót thương. Ông chỉ cho thấy rằng, dù thiên nhiên có đẹp đến đâu, môi trường xung quanh có đẹp đến đâu, con người vẫn cảm thấy bất hạnh, khó lòng sống trong cảnh cô đơn và thiếu tình thương, đặc biệt là những đứa trẻ 'không có bố'.
Một tình huống bất ngờ đã xảy ra. Chú thợ rèn 'cao lớn, râu tóc đều quăn... nhân hậu' đã đến với Xi-mông. Chú đã 'lau khô' đôi mắt ướt đẫm của em. Chú đã an ủi em bằng tình thương của một con người 'đầy phép lạ': ' Thôi nào, thôi rồi, cháu ơi, hãy về nhà với mẹ đi. Mọi thứ sẽ ổn thôi, cháu sẽ có... một ông bố'. Một câu nói giản dị sẽ làm dịu đi nỗi buồn, nỗi cô đơn cho bé Xi-mông, và cả cho mẹ em - chị Blăng-sốt.
Cảnh bé Xi-mông bất ngờ gặp chú thợ rèn bên bờ sông là cảnh rất cảm động. Em bé thơ ngây được sống, và sẽ được một ông bố. Đoạn đối thoại giữa chú thợ rèn và bé Xi-mông chứa đựng tình cảm nhân đạo sâu sắc. Nước mắt dần khô trên má em; em đã được chú thợ rèn dắt tay đưa về với mẹ.
Tính cách của bé Xi-mông được mô tả rõ nét khi em gặp lại mẹ. Em hỏi chú thợ rèn: 'Chú có muốn làm bố cháu không?'. Khi được chú thợ rèn nhấc bổng lên, hôn vào má em và nói: ' Có chứ, chú có muốn' thì tâm hồn em 'hoàn toàn khuây khỏa' và em đã ghi tên Phi-líp vào lòng, với niềm tự hào 'có bố'. Câu nói của Xi-mông như một lời thề nguyền: 'Chú Phi-líp, chú là bố cháu đấy nhé'. Có bố, đó là niềm hạnh phúc của mỗi đứa trẻ trên thế giới. Có bố là có nơi nương tựa. 'Con có cha như nhà có nóc' (Tục ngữ). Có bố tức là có quyền làm người. Có bố, tuổi thơ mới thực sự được sống hạnh phúc. Xi-mông đã tự hào tuyên bố với lũ bạn 'như ném một hòn đá':
'Bố tao đó, bố tao chính là Phi-líp'.
Em đã có bố. Em cảm thấy mình đã trưởng thành! Đó là niềm vui và hạnh phúc của tuổi thơ!
Đọc truyện Bố của Xi-mông, ai mà không xúc động? Mô-pa-xăng đã trải qua bao nhiêu gian khổ về thân phận mồ côi từ khi còn nhỏ, nên ông đã dành cho bé Xi-mông và chị Blăng-sốt rất nhiều sự đồng cảm về tình yêu thương chia sẻ. Tình cảm nhân đạo tràn đầy trong văn phong của ông. Điều tuyệt vời trong đoạn văn là ở cách ông mô tả cảnh để thể hiện tình cảm, là ở nghệ thuật đối thoại, là ở tình huống khi chú thợ rèn gặp bé Xi-mông bên bờ sông, khi chú thợ rèn gặp chị Blăng-sốt.
'Không có bố thì đau khổ' 'Có bố thì hạnh phúc'. Như một sự thật giản dị, chứa đựng nhiều tình cảm nhân bản. Bé Xi-mông thực sự đáng thương và đáng yêu!
Phân tích nhân vật Xi-mông - Mẫu 4
Guydo Mô-pa-xăng là một tác giả hiện thực nổi tiếng của Pháp trong thế kỷ 19. Ông trải qua một tuổi thơ đầy sóng gió với những nỗi đau từ gia đình và trường học. Nhưng chính những trải nghiệm đó đã tạo ra một tác giả có trái tim nhân từ và rộng lượng trong mỗi câu chữ viết. Tác phẩm văn học của ông rất đa dạng với hơn 300 truyện ngắn, kịch và tiểu thuyết. 'Bố của Xi-mông' là một trong những tác phẩm nổi bật nhất của ông, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
Câu chuyện kể về cuộc đời của cậu bé Xi-mông, một đứa trẻ sinh ra không biết cha. Cậu bé trải qua một tuổi thơ đầy khổ đau, bị xã hội phản đối và coi thường. Mẹ cậu, Blăng-sốt, từng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng đã phải chịu nhiều gian truân trong cuộc đời. Dù đã cố gắng chăm sóc Xi-mông nhưng cô vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn của cậu bé.
Dường như cậu bé không gặp phải đủ khó khăn khi ở nhà. Nhưng khổ đau vẫn tiếp tục đeo bám cậu khi đi học. Cậu bị bạn bè trêu chọc, nhục mạ và đánh đập vì không có cha. Với sự phân biệt và lạnh lùng từ bạn bè, cậu sống trong cảm giác tự ti và bất hạnh. Sự tuyệt vọng và đau khổ của cậu được tác giả diễn đạt một cách chi tiết và sâu sắc.
Cuộc gặp gỡ giữa Xi-mông và bác Phi-lip đã thay đổi cuộc đời của cậu bé. Bác Phi-lip nhẹ nhàng nói: 'Thôi nào, đừng buồn nữa, về nhà với mẹ cháu đi. Người ta sẽ cho cháu... một ông bố'. Câu nói đơn giản ấy đã mang lại hạnh phúc và hy vọng cho cậu bé. Sự gặp gỡ này kết nối tình cảm gia đình và làm cho cậu tin tưởng vào cuộc sống.
Tác phẩm 'Bố của Xi-mông' không chỉ là một câu chuyện về một đứa trẻ bất hạnh mà còn là lời nhắc nhở về quyền của trẻ em được sống trong một môi trường gia đình yêu thương. Nó thể hiện sự khát khao của tuổi thơ và tình yêu thương có thể thay đổi mọi điều xấu xa trong xã hội.