Phân tích nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của một gia đình tang
Phân tích nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của một gia đình tang
I. Dàn ý Phân tích nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của một gia đình tang (Chuẩn)
1. Bắt đầu
- Vũ Trọng Phụng, văn sĩ hiện thực Việt Nam, lọt vào cõi đời để phê phán, châm biếm xã hội đầy sâu sắc. Xuân Tóc Đỏ, biểu tượng của thượng lưu, lố bịch và giả dối, là hình ảnh thực tế của xã hội suy đồi trong đoạn trích Hạnh phúc của một gia đình tang.
1. Bài viết nghệ thuật
* Tác giả và tác phẩm:
- Vũ Trọng Phụng (1912-1939), trải qua cuộc sống khó khăn từ nhỏ, đã trải qua nhiều nghề nghiệp trước khi chọn con đường sáng tác văn học. Tác phẩm của ông là lời phê phán sâu sắc về một xã hội phức tạp, nơi mà những người được coi là quý tộc, thượng lưu thường ẩn sau bức màn của danh phận, trong khi thực chất, họ sống với tâm hồn đen tối và đê tiện.
- Các tác phẩm nổi tiếng: Số đỏ, Giông tố, Vỡ đê, Cơm thầy cơm cô, Kỹ nghệ lấy tây,...
- Trích đoạn Hạnh phúc của một tang gia nằm trong chương XV của tiểu thuyết Số đỏ, miêu tả về đám tang lễ 'thượng lưu' của ông cố tổ, người mà Xuân Tóc Đỏ vô tình khiến tức chết...(Còn tiếp)
>> Xem chi tiết Phân tích nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia tại đây
II. Mẫu văn Phân tích nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia (Chuẩn)
Trong giai đoạn văn học thực tế từ năm 1930 đến năm 1945, các nhà văn hiện thực thường nhất quán cho rằng 'tiểu thuyết của chúng ta phải là sự phản ánh chân thực của cuộc sống'. Một trong những người nằm trong trường phái này là nhà văn Vũ Trọng Phụng. Nếu Nam Cao chủ yếu khám phá nông thôn Việt Nam và đối mặt với khó khăn của tầng lớp nông dân, thì Vũ Trọng Phụng tập trung vào cuộc sống nội đô, với việc phân tích những góc tối của xã hội thành thị, sáng tạo ra những tác phẩm có giá trị thực tế, châm biếm một xã hội thực dân - nửa phong kiến thối nát. Số đỏ, một tác phẩm nổi bật của ông, đặt điểm cao điểm của sự thối nát, điên rồ trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia. Nguyên bản mô tả về nhân vật chính Xuân Tóc Đỏ chỉ nhấp nhô thoáng qua nhưng đủ để cảm nhận về bản chất lố bịch, giả dối của hắn.
Vũ Trọng Phụng (1912-1939), mồ côi cha từ khi còn nhỏ, phải đối mặt với nhiều nghề nghiệp để tự nuôi sống trước khi quyết định theo đuổi sự nghiệp văn chương. Văn học của ông đưa ra lời phê phán sâu sắc về xã hội phức tạp, với những người thường được coi là quý tộc, thượng lưu, nhưng thực chất lại là những người sống với tâm hồn đen tối, đồi bại. Các tác phẩm nổi bật như Số đỏ, Giông tố, Vỡ đê,... và những bài phóng sự như Cơm thầy cơm cô, Kỹ nghệ lấy tây. 'Số đỏ' xuất hiện lần đầu trên tờ báo Hà Nội từ số 40 và được in thành sách vào năm 1938. Nói về cuộc đời của Xuân, hay còn được biết đến là Xuân Tóc Đỏ, trong xã hội thượng lưu. Đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia nằm ở chương XV, kể về đám tang của 'thượng lưu' của ông cố tổ, người mà Xuân vô tình khiến tức chết.
Xuân trải qua những gian truân và thử thách ngay từ thuở nhỏ khi mất cha mẹ, sống với họ hàng nhưng cũng sớm bị đẩy ra khỏi gia đình bởi tính gian xảo của mình, chỉ biết núp dưới áo người ta. Xuân phải tự bươn chải kiếm sống ở Hà Nội, nơi đồng thời hỗn hợp giữa phong cách Tây và Đông. Để sống, Xuân tóc đỏ phải thực hiện nghề ăn trộm, đặc biệt là đánh cắp trái cây ven đường, hành động mà cảnh sát thường xuyên can thiệp. Đọc Chuyện cũ Hà Nội của Tô Hoài, ta cảm nhận được khổ đau, bất hạnh của những đứa trẻ như Xuân, trèo cây me, sấu không phải là chuyện đơn giản. Xuân, tuy may mắn sống sót, nhưng lại phải đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt, trở thành một kẻ lưu manh đích thực. Khác với Chí Phèo, người bị oan và sau đó trở thành lưu manh, Xuân từ nhỏ đã có tính gian xảo và khó tính, điều này khiến hắn trở thành một lưu manh thông minh, khác biệt với hình ảnh lưu manh thô bạo của Chí Phèo. Sự lưu manh hóa của Xuân không dựa vào bạo lực, máu chảy, mà xuất phát từ tâm hồn, từ cách hành xử, sẵn sàng chọc ghẹo, tán tỉnh phụ nữ. Lời nói thô tục, hành vi đôi khi coi thường đều là cách hắn giải tỏa cảm xúc, thể hiện sự thất thường và phẫn uất trước xã hội đen tối - nửa phong kiến mơ hồ. Xuân Tóc Đỏ, không giáo dục, gian xảo, lừa dối, trở thành bi kịch của chính sự hư vinh và thực tế đau thương trong xã hội nửa đen tối nửa sáng tạo. Và tương tự như Chí Phèo, bi kịch của Xuân là sự lưu manh hóa, nhưng với khả năng lợi dụng sự lưu manh của mình để tiến bộ và tạo ra một con đường mới, ít nhất là có vẻ 'sáng' hơn.
Với bản tính lưu manh, táo bạo và một chút may mắn, Xuân đã bước chân vào thế giới thượng lưu không chỉ nhờ vào bản lĩnh của mình mà còn nhờ vào sự hỗ trợ đặc biệt từ những người tự xưng là quý tộc như bà Phó Đoan, một phụ nữ quyến rũ từ phương Tây. Xuân, vốn là một kẻ bán thuốc dạo tự phong mình là bác sĩ và tự nhận mình là vận động viên quần vợt khi chỉ mới biết nhặt bóng, đã nhờ khẩu xà tinh tế và sự nâng đỡ của bà Phó Đoan mà nhanh chóng trở thành một phần của gia đình danh giá cụ Hồng. Mặc dù gây ra cái chết của cụ tổ, nhưng Xuân không chỉ tránh khỏi trách nhiệm mà còn tăng thêm danh tiếng và sự ủng hộ.
Từ việc đọc hết cuốn tiểu thuyết, có thể khẳng định rằng Xuân tóc đỏ là một người rất nhạy bén và thấu hiểu thời đại. Cái tính lưu manh, khôn lỏi và dâm đãng, thường bị xã hội coi là tiêu cực, đã giúp Xuân gặp gỡ những người có định hướng tương tự như bà Phó Đoan, cô Tuyết lạnh lùng, vợ chồng Văn Minh, ông cố Hồng thích sĩ diện. Xuân tóc đỏ được xem là may mắn, nhưng hành trình của anh không tránh khỏi những thử thách và gian khổ từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, tạo ra một con người linh hoạt và đầy mặt nạ để đối mặt với mọi tình huống.
Cuộc đời và tính cách lưu manh của Xuân tóc đỏ là một bức tranh phản ánh sự giả tạo, thực tế của tầng lớp thượng lưu trong xã hội kết hợp giữa phương Tây và phương Đông. Xuân không phải là sản phẩm của tự nhiên mà là kết quả của sự biến đổi xã hội, nơi mà người ngoại đường, lưu manh không nghề phải tự giải cứu bản thân bằng chính sự lưu manh, sự lẻo mép và những chiêu trò tinh tế. Hắn đã tự tạo ra mình trong một xã hội phức tạp, nơi giả định và thực tế chồng chất, và từ chối che giấu bản chất của mình: 'Tôi là người Hạ lưu, người lưu manh, không có gì đáng ngạc nhiên cả'.
"""""---HẾT""""""
Khi nói đến nhân vật Xuân tóc đỏ, để hiểu rõ hơn về sự giả dối và suy đồi về đạo đức của các nhân vật trong đoạn trích 'Hạnh phúc của một tang', hãy tham khảo thêm những góc nhìn khác như: Phân tích tinh tế của nghệ thuật châm biếm của Vũ Trọng Phụng trong đoạn Hạnh phúc của một tang gia, Sự hài hước mở lời trong Hạnh phúc của một tang gia, Phân tích giá trị thực tế và giá trị tố cáo trong Hạnh phúc của một tang gia, Cảm xúc với tiếng khóc của Phán mọc sừng trong Hạnh phúc của một tang gia.