Sau năm 1975, nhiều tác phẩm văn học đã xuất hiện với việc ca ngợi tình cảm: con người, tình yêu với quê hương. Có những bài thơ êm đềm nhưng cũng có những bài thơ chứa đựng lời dạy bảo, lời trò chuyện ấm áp như bài Nói với con của Y Phương. Đọc bài thơ này, người đọc không chỉ cảm nhận được tình cảm gia đình mà còn nhận ra những phẩm chất cao đẹp của những người dân miền núi.
Có lẽ do đây là một tác phẩm của người dân tộc Tày nên người đọc cảm thấy có sự mới mẻ, đặc biệt. Bài thơ như lời nói của người cha - với con, tạo nên một môi trường gần gũi và chân thành. Hình ảnh trong bài thơ như việc đan lờ cài nan hoa, nhà vách ken câu hát đều mang đặc điểm riêng của người dân miền núi. Với thể thơ tự do, rộng lượng, tình cảm và suy nghĩ của người cha được thể hiện tự nhiên nhưng cũng rất sâu sắc. Đồng thời, bài thơ cũng thể hiện mong muốn và hy vọng của người cha dành cho con. Do đó, đọc bài thơ này, ta có thể tìm thấy những tâm sự chung của nhiều người cha trên thế giới chứ không chỉ riêng người cha trong bài thơ.
Đọc tác phẩm, điều đầu tiên khiến người đọc suy ngẫm là tình cảm gia đình thiêng liêng được thể hiện qua các câu thơ đầu. Đối với mỗi người, gia đình là nơi bình yên, là nơi đón nhận tình thương và hướng dẫn chúng ta trưởng thành. Trong ngôi nhà ấy, cha mẹ là những người đầu tiên chứng kiến chúng ta lớn lên, là những người dẫn dắt chúng ta vững bước. Có nhiều bài thơ nói về tình cảm gia đình nhưng hiếm có bài thơ nào thể hiện điều đó một cách dịu dàng và sâu sắc như Nói với con: