Đề bài: Phân tích hình ảnh ông đồ trong bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên.
I. Cấu trúc chi tiết
II. Bài viết mẫu
Phân tích hình ảnh ông đồ trong bài thơ Ông đồ
I. Dàn ý Phân tích hình ảnh ông đồ trong bài thơ Ông đồ (Tiêu biểu)
1. Bắt đầu
Giới thiệu về bài thơ 'Ông Đồ': Bài thơ 'Ông Đồ' là một tác phẩm độc đáo và xuất sắc của nhà thơ Vũ Đình Liên, với lối thơ độc đáo, ông đã hình dung ra hình ảnh ông đồ đặc sắc, để lại ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
2. Phần chính
+ Khi những bông hoa đào nở rộ khắp nơi, ông Đồ ngồi bên bàn viết chữ, là biểu tượng của một năm mới bắt đầu.
+ Mọi người đều tìm đến ông, mong muốn nhận được lời chúc an khang, thịnh vượng, và may mắn...(Còn tiếp)
>> Xem Dàn ý Phân tích hình ảnh ông đồ trong bài thơ Ông đồ đầy đủ tại đây.
II. Bài viết mẫu Phân tích hình ảnh ông đồ trong bài thơ Ông đồ (Tiêu biểu)
Vũ Đình Liên, một nhà thơ tài năng, nung nấu niềm đam mê với những giá trị xưa cũ. Trong tâm hồn nhạy bén, ông giữ lại những kỷ niệm và tình cảm với quá khứ qua những bức tranh thơ. Bài thơ 'Ông Đồ' là biểu tượng của tâm hồn thơ Vũ Đình Liên, với lối thơ đơn giản năm chữ, ông tạo nên hình ảnh ông đồ độc đáo, để lại cho độc giả những trải nghiệm sâu sắc.
' Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Trên phố đông người qua'
Trong xưa, khi chữ viết được coi trọng, nền văn hóa Nho giáo lên ngôi, mọi người thường tìm đến ông đồ để xin chữ như một tín ngưỡng tốt lành. Xin chữ không chỉ để mong may mắn, an yên, mà còn bắt nguồn từ lòng trân trọng với cái đẹp, trân trọng nghệ thuật hoàn mỹ. Ông đồ không chỉ là tên của người theo đạo Nho mà còn là nghề nghiệp của những người truyền thụ chữ nghệ, và mỗi khi hoa đào nở, ông đồ ngồi viết chữ là biểu tượng của năm mới sắp bắt đầu. Mực tàu, giấy đỏ bày biện giữa đám đông như một phong tục quen thuộc. Nhìn những nét chữ cao quý, mọi người đều khen ngợi tài năng của ông đồ già. Tác giả vinh danh và trân trọng tài năng của ông đồ, vẻ đẹp của bức tranh thơ tinh tế và cuốn hút là kết quả của sự yêu quý và kính trọng với nghệ thuật của ông.
' Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
Hoa tay thảo những nét
Như phương múa rồng bay'
Tuy nghệ thuật vàng son của quá khứ đã mất đi, khi mà người nghệ sĩ không còn được 'ưu ái', họ trở nên vô lực. Xuân về, xuân đi, ông đồ vẫn ngồi đó, chỉ còn lại người đam mê và những người yêu thích nét đẹp xưa kia.
'Nhưng mỗi năm mỗi trống trải
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu.
Ông đồ vẫn ngồi đó
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay'
Những người thuê viết dường như đã quên lãng những giá trị đẹp đẽ kia. Nét chữ bay bổng trên giấy đỏ xưa nay đã phai mờ vì thiếu người sử dụng. Hình ảnh 'giấy đỏ buồn không thắm', 'mực đọng trong nghiên sầu' làm nổi bật nỗi buồn, chán chường của thực tại. Ngay cả bút, tờ giấy cũng cảm thấy buồn bã khi bị bỏ rơi và quên lãng, hơn nữa là tâm hồn của một con người, đặc biệt là của người nghệ sĩ nhạy cảm và đáng thương. Cảnh vật dường như cũng chia sẻ nỗi buồn, lòng thương cảm với người nghệ sĩ:
' Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay'
Thời gian trôi qua, vô tình làm thay đổi trái tim con người theo những tháng năm. Năm nay, hoa đào nở rực, xuân về trên khắp quê hương, nhưng bóng dáng của ông đồ xưa đã chẳng còn nữa. Câu thơ vang lên như làn gió mang theo niềm tiếc thương bất tận của tác giả:
'Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?'
Những người xưa kia từng xin chữ từ ông, tấm tắc ngợi khen những nét chữ kia giờ đâu hết? Làm sao có thể không cảm thấy nghẹn ngào, xót xa. Câu hỏi nhẹ nhàng 'Hồn ở đâu bây giờ?' là lời than khóc hay sự trách móc những kẻ đã quên mất cái 'hồn' văn hoá tuyệt vời của dân tộc. Đồng thời, câu thơ còn làm nổi bật thêm sự đáng thương của ông đồ, nghệ sĩ tài năng nhưng lại trở thành nạn nhân của sự lãng quên.
Hình ảnh ông đồ được tác giả mô tả tinh tế, giúp chúng ta thấu hiểu giá trị truyền thống đẹp đẽ hơn. Bài thơ như một lời nhắn nhủ chân tình đến mọi người về việc trân trọng quá khứ.