Hài kịch “Trưởng giả học làm sang” là một trong những kiệt tác của Mô-li-e, là tác phẩm vĩ đại của nền văn hóa Pháp thế kỷ XVII. Tác phẩm này được chia thành 5 phần, mỗi phần đều đem lại những tiếng cười vô tận.
Sau phần 4 của hồi 2 (Ông Giuốc-đanh muốn trở thành nhà bác học) là phần 5 (Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục). Để trở thành quý tộc, cần phải thông thạo tri thức, văn hóa, nghệ thuật và phải có phong cách, sang trọng. Vì vậy, ông Giuốc-đanh đã chi tiêu lớn để mua vải hoa đẹp, thuê thợ may tốt nhất và sắm đủ đồ trang điểm!
Trong cảnh đầu tiên có 32 câu thoại giữa ông Giuốc-đanh và thợ may. Vì háo hức muốn mặc trang phục lễ, khi thợ may xuất hiện, ông Giuốc-đanh vừa hạnh phúc vừa trách móc: “A! Bác đã tới à? Tôi sắp phát điên lên vì bác này ”.
Nhờ lòng tham lớn và khao khát vươn lên, ông Giuốc-đanh đã trở thành nạn nhân của những kế hoạch lừa đảo và gian trá của gã phó may mơn trớn. Mọi thứ mà ông mua hoặc thuê từ gã đều là đồ nhái. Dù chỉ mới cất chân vào đôi tất mới mua đã vỡ mất hai mắt! Còn đôi giày, dù đúng cỡ nhưng lại làm đau chân ghê gớm. Khi nghe phó may nói rằng tất sẽ mở ra sau này, ông Giuốc-đanh lại ngây ngô trả lời: 'Chính xác, nếu tôi tiếp tục cất chân thế này, chắc chắn sẽ rộng ra.' Phó may giải thích rằng việc đau chân không phải do giày mà là do 'tưởng tượng' của ông, nhưng ông vẫn tiếp tục tự nhận mình đúng và lý luận của gã phó may chỉ là trò lừa bịp.
Trong thời kỳ phong kiến Pháp thế kỷ XVI, XVII, trang phục lễ phục được may bằng vải hoặc len, màu đen, với hoa văn đồng nhất. Tuy nhiên, bộ trang phục của ông Giuốc-đanh, dù được ca ngợi là 'đẹp nhất triều đình', nhưng lại không phải màu đen nhưng vẫn rất trang trọng! Thật đáng ngạc nhiên, bộ trang phục này lại được may ngược hoa! Khi phó may biện minh rằng 'mọi người quý phái đều mặc như vậy', ông Giuốc-đanh lại ngây thơ hỏi: 'Người quý phái mặc ngược hoa à? Ồ, vậy bộ trang phục này thật tuyệt vời!'
Sau đó, khi ông Giuốc-đanh hỏi về sự vừa vặn của bộ áo và tóc giả, gã phó may đã thực hiện việc cắt vải của lễ phục để may áo cho ông ta. Ông Giuốc-đanh chỉ biết lên án, nhưng lại bị phó may dụ dỗ bằng cách mời ông thử bộ trang phục! Gã phó may đã 'móc mũi' ông Giuốc-đanh và dắt đi!
Trưởng giả không chỉ ngu dốt và ngây thơ để bị gã phó may lừa dối, mà còn tỏ ra như một con rối, một thằng hề. Gã phó may đã cùng bốn thợ phụ 'hầu hạ' ông Giuốc-đanh, khiến ông ta mặc bộ trang phục theo 'thể thức', 'nhịp điệu', như cách mà những người quý phái mặc. Ngay cả quần cộc cũng đã bị hai thợ 'xé ra'! Hai thợ phụ khác đã 'cởi áo ông ra và mặc bộ trang phục mới cho ông.' Nhưng điều hài hước nhất là cử chỉ và hành động của ông Giuốc-đanh: 'khoe áo mới', 'đi lại giữa đám thợ'. Mọi hành động của ông đều đi theo nhịp nhạc!
Cuối cùng, sau khi ông Giuốc-đanh mặc bộ trang phục, đến lúc đòi tiền, bọn thợ phụ đã theo phó may. Cảnh này chỉ có 10 câu thoại. Đây là cách Mô-li-e châm biếm thói háo danh và sự ưa thích của ông Giuốc-đanh trong việc được tâng bốc. Bọn thợ phụ yêu cầu tiền thưởng sau khi đã may trang phục cho ông ta. Ông Giuốc-đanh không còn là trưởng giả nữa. Người từ trở thành kẻ bị lừa, từ con gà trở thành người thành công. Bộ trang phục ngược hoa đã khiến ông trở nên trang trọng và có phẩm chất của một quý ông; ông đã trở thành một phần của tầng lớp quý tộc! Bọn thợ phụ, nhận biết được tâm trạng của ông Giuốc-đanh, đã xông vào tâng bốc ông ta, với ý định lấy tiền! Chỉ sau ba từ 'Ông lớn', họ đã khiến ông Giuốc-đanh rất tự hào: 'Ông lớn ư? Thật vui khi được ăn mặc như một quý ông!'... Ông Giuốc-đanh còn tỏ ra rất hào phóng: 'Vâng, tôi thưởng về tiếng 'ông lớn' này!'. Bọn thợ phụ lại hò reo: 'Ông lớn, chúng tôi tôn trọng ông lớn rất nhiều'. Sự vui mừng, sự phấn khích, và sự háo danh của ông Giuốc-đanh đã làm cho anh ta nói và hành động một cách kiểu cách: 'Ông lớn, ông lớn!'... Câu từ 'Ông lớn' thật đáng quý. 'Ông lớn' không phải là một từ bình thường!... Bọn thợ phụ đã được 'ông lớn' thưởng! Bọn thợ phụ lại tôn ông Giuốc-đanh là 'Đức ông!'. Họ vui mừng, họ háo hức, và kẻ háo danh đắc ý nói, cười: Lại 'Đức ông' nữa! 'Ha ha! Ha ha!'. Thật buồn cười khi lão Giuốc-đanh lấy tiền thưởng cho bọn thợ phụ, và nói với chính mình. Giuốc-đanh như đang mơ mộng, cảm thấy vui vẻ khi được tôn trọng như 'Đức ông', nhưng cũng nhận ra rằng: 'Thật là đáng tiếc, nếu họ tôn trọng tôi như vậy, tôi sẽ mất nhiều tiền hơn'. Cảnh bọn thợ phụ 'tôn vinh' lão trưởng giả từ 'ông lớn' lên 'Đức ông', Mô-li-e đã dần tạo ra một tình huống căng thẳng hơn, mang lại những trận cười châm biếm về thói háo danh, thích được tôn trọng của người Giuốc-đanh, một kẻ đã quyến rũ những người phong kiến hạnh phúc nhưng chứa đầy những tư duy hạn hẹp!
Tại tư dinh của ông Giuốc-đanh, cảnh ông mặc bộ trang phục lễ đã diễn ra. Bên cạnh ông là gã phó may, một kẻ ranh ma láu lỉnh; những thợ phụ khéo léo, biết cách lôi kéo tiền của người khác. Thông qua những nhân vật này, Mô-li-e đã châm biếm, giễu cợt và chỉ trích sự ngu dốt ngờ nghệch, thói háo danh vô cùng lố bịch của Giuốc-đanh, là hình mẫu của những người tự xưng là quý tộc, nhưng lại dốt nát và thích khoe khoang. Tiếng cười trong vở hài kịch của Mô-li-e không chỉ là sự vui vẻ mà còn mang ý nghĩa phê phán sâu sắc, phản ánh một xã hội tiến bộ.
Kết thúc học kỳ thứ hai của lớp 5 là những tràng cười khi khán giả nhìn thấy 'Đức ông' lộng lẫy trong bộ trang phục may ngược hoa! Một trưởng giả tự xưng là quý tộc nhưng lại ngu dốt và háo danh, cùng với một gã phó may láu lỉnh, bịp bợm, và những thợ phụ ranh ma. Cuộc gặp gỡ hiếm hoi này thể hiện tài nghệ châm biếm tinh tế của Mô-li-e, mang lại những tràng cười sảng khoái cho khán giả, khi họ đang nghẹn ngào, đang thú vị và suy tư về những trò lố bịch của trưởng giả tự xưng là quý tộc! Ở đây, sân khấu cũng là một phần của cuộc sống!