Vào dịp đi chơi tiết Thanh minh cùng hai em, Thuý Kiều đã gặp Kim Trọng, bạn của Vương Quan. Trong một cái nhìn: Người có vẻ đẹp quốc sắc, tài năng xuất chúng, Tình yêu trong họ như đã được gắn kết từ lâu, ngoại hình lại khiến người ta cảm thấy mơ mộng. Mối tình kỳ lạ giữa họ đã bắt đầu nảy nở từ đây. Ngay từ đêm ấy, hình ảnh thanh lịch, quyến rũ của Kim Trọng đã vương vấn trong lòng Thuý Kiều, khiến con tim nhạy cảm của nàng rối bời. Nàng đặt ra câu hỏi trong lòng:
Người gặp gỡ làm gì,
Một trăm năm có duyên hay không?
Còn với Kim Trọng, anh ta cũng:
Nhớ về cảnh gặp lại người một cách mơ màng,
Nhớ về nơi chốn ngày kỳ diễn ra vội vàng,
ao ước được gặp lại Thuý Kiều một lần nữa. Giống như một sợi duyên trước định, Kiểu đã làm vương chiếc kim thoa cài đầu trên cành đào trong vườn Thuý, Kim Trọng tình cờ nhặt được và trả lại, bày tỏ tình yêu thầm kín. Họ trao đổi nhau những vật kỉ niệm: Kim thoa với khản hồng trao tay và hứa hẹn sẽ trung thành với nhau.
Sau đó, khi cha mẹ và các em về quê ngoại tham dự tiệc sinh nhật, Thuý Kiểu đã tự mình đến gặp người yêu. Đoạn trích mô tả việc họ gặp nhau tại nhà trọ của Kim Trọng và thề nguyền tình trăm năm dưới vầng trăng sáng.
Thông qua việc kể chuyện và mô tả kỹ lưỡng, Nguyễn Du đã tôn vinh tình yêu trong sáng và cuốn hút của đôi trai tài, gái sắc, vượt qua những giới hạn, ràng buộc của xã hội phong kiến thời bấy giờ.
Đoạn trích này liên quan đến các phần khác trong truyện Kiều, như đoạn Trao duyên. Những hình ảnh đốt lò hương ấy, sợi tơ phím này nói về trong lời kể với Thuý Vân chính là những hình ảnh trong đêm thề nguyền này. Thuý Kiều bị ám ảnh bởi tính chất mong manh, không chắc chắn của tình yêu sau khi thắp hương tại mộ cô quạnh của Đạm Tiên. Trong giấc mơ, Kiều gặp hồn ma của kĩ nữ bất hạnh đó và từ đó nàng luôn bị ám ảnh bởi bốn chữ tài hoa bạc mệnh.
Thuý Kiều là nhân vật chính trong cảnh Thề nguyền nên tác giả đã dành nhiều câu thơ cho nàng. Bị cuốn hút bởi người yêu suốt một ngày, Kiều mới tỉnh giấc, sau đó vội vàng rời khỏi. Cha mẹ và hai em vẫn chưa về, nàng lại vội vàng sang nhà Kim một lần nữa:
Mang theo chiếc rèm ngoài vội đi,
Băng qua lối vườn vào muộn màng. Nguyễn Du sử dụng từ ngữ rất mạnh mẽ để miêu tả khát khao tình yêu của Thuý Kiều. Từ 'băng' diễn tả sự mạnh mẽ, liều lĩnh của nàng khi bước qua vườn đêm để đến gặp Kim Trọng. Nhịp thơ ngắn, gấp gáp: Băng qua lối vườn vào muộn màng mô tả sự quyết đoán và xúc động trong tâm trí Kiều, mong muốn được gặp gỡ người yêu nhanh chóng. Cũng có vẻ như nàng muốn tranh đấu với thời gian và từ chối số phận đang ám ảnh, nhưng đồng thời cũng do tình yêu mãnh liệt đang thúc đẩy.
Khung cảnh đêm trăng trong vườn Thuý mang vẻ đẹp huyền bí và lãng mạn, hấp dẫn những người đang yêu:
Đèn dầu nối gương treo đầu cành,
Ánh trăng soi sáng hồi huống như mơ.
Là một văn nhân tinh tế, lại đang mê mẩn bởi Thuý Kiều, Kim Trọng đón chào Kiều một cách trân trọng và lắng nghe lòng nàng. Thuý Kiều tự nhắc nhở:
Nàng nói:
Nhớ về cảnh gặp lại người một cách mơ màng,
Trong bóng đêm trường vắng vẻ, ta lang thang để tìm hoa nở. Một lần nữa, chúng ta gặp nhau, liệu điều đó có phải là một giấc mơ?
Lời của Thuý Kiều mang nhiều ý nghĩa sâu xa. Khoảng cách giữa nhà nàng và nhà Kim Trọng không chỉ là vật lý mà còn là thời gian và tâm trạng. Khi yêu nhau, ta luôn muốn gần nhau hơn nữa. Thuý Kiều không ngần ngại tỏ tình với Kim Trọng, tự quyết định số phận của mình. Và vì tình yêu, ta dám mạo hiểm bước tiếp. Hai trái tim hòa quyện trong lời thề nguyền.
Hai con người thề mãi không rời xa, hứa với nhau suốt trăm năm. Không có chuẩn bị trước, nhưng tất cả diễn ra trong không khí trang nghiêm. Lời thề đóng kín tình yêu của hai người, làm cho kỉ niệm đêm ấy trở thành biểu tượng của mối tình đẹp mãi mãi.
Tình yêu trong sáng của Thuý Kiều và Kim Trọng đã tan vỡ trước sự tàn ác của chế độ phong kiến. Mặc dù xã hội đày đọa, nhưng không thể làm mất đi tình yêu tha thiết của Thuý Kiều dành cho Kim Trọng. Dù có bao nhiêu khó khăn, tình yêu trong lòng nàng vẫn không thay đổi. Mỗi khi nhớ về Kim Trọng, nàng luôn rơi vào tâm trạng day dứt, tiếc nuối không dứt.
Mytour