Đề bài: Phong cách lập pháp khôi phục quyền lực (trích Tâm hồn những tình cảm- tác giả Lê Thị Thu Trang) là đoạn trích thể hiện sự tập trung cảm hứng phê phán và lòng trắc ẩn, chỉ trích sự tàn nhẫn, và lòng nhân đạo và lòng trắc ẩn những con người đau khổ. Anh (chị) hãy phân tích đoạn trích để làm rõ, điều đó.
I. Dàn ý chi tiết
1. Mở bài
2. Thân bài
3. Kết bài
II. Bài văn mẫu
Phân tích phần Người đảm nhiệm quyền hạn khôi phục độ uy tín
I. Dàn ý Phân tích phần Người đảm nhiệm quyền hạn khôi phục độ uy tín để làm rõ quan điểm
1. Khởi đầu
- Tổng quan về Vích-to Huy-go và phong cách sáng tác.
- Giới thiệu vấn đề cần phân tích: Sự tập trung cảm hứng phê phán và lòng thương cảm, chỉ trích sự tàn nhẫn, và lòng nhân đạo và lòng thương cảm những con người khốn khổ trong đoạn trích Người đảm nhiệm quyền hạn khôi phục độ uy tín.
2. Phần chính
a. Tiêu đề:
- Đặt nét cho nội dung của đoạn trích, tập trung vào sự hồi sinh quyền lực của lòng nhân đạo, lòng thương cảm đối với những người khốn khổ.
b. Nhân vật Gia-ve và hình ảnh tàn nhẫn trong xã hội Pháp thế kỷ XIX:
* Hình tượng ngoại hình:
- Dáng vẻ khủng khiếp, khuôn mặt đáng sợ 'ghê tởm', giọng điệu lạnh lùng, đay nghiến, thô lỗ, 'như tiếng thú gầm dữ dội'.
- Ánh mắt như hai đường sắc nhọn, 'tình cảm vụt sáng như lá mũi cây gai', nhìn như 'xuyên thấu từ tâm can ra bên ngoài'.
- Tiếng cười ghê tởm, 'phát ra từ đôi hàm răng hung dữ'.
=> Ngoại hình giống như một sinh vật hung ác, tàn bạo, đầy ác ý.
* Tâm hồn:
- Lạnh lùng, độc ác đến cực điểm, không mảy may quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ đau khổ trên chiếc giường bệnh.
- Không mảy may xót thương hay hối hận về cái chết của Phăng-tin.
=> Nhân vật Gia-ve không chỉ qua hình dáng mà còn thông qua thế giới nội tâm, là một hình ảnh của sự tàn nhẫn, một quỷ máu lạnh tồn tại dưới vẻ ngoại hình của con người.
=> Huy-gô mô tả nhân vật Gia-va máu lạnh, tàn nhẫn để chỉ trích mạnh mẽ những hành động đen tối, xấu xa và thiếu nhân đạo của tầng lớp cầm quyền đang tồn tại trong xã hội lúc đó.
b. Nhân vật Giăng Van-giăng - Biểu tượng của lòng nhân ái và sự thương xót dành cho những người khổ đau.
* Trước khi Phăng-tin qua đời:
- Giữ thái độ bình tĩnh, lòng nhân ái, và sẵn sàng hợp tác để kiếm thêm thời gian tìm con cho Phăng-tin. Ông cố gắng che giấu sự thật về việc Cô-dét vẫn chưa được tìm thấy, mang lại hi vọng sống cho Phăng-tin. Dù phải van xin, ông vẫn nhường nhịn trước kẻ đáng sợ như Gia-ve để bảo vệ người phụ nữ đau khổ.
* Sau khi Phăng-tin qua đời:
- Trở nên tức giận, lạnh lùng, quyết đoán và không khoan nhượng khi kết án Gia-ve: 'Hắn đã giết chết người phụ nữ này'.
- Dốc lòng chiến đấu với kẻ mật thám tàn bạo chỉ để nói lời chia tay cuối cùng với người phụ nữ đã ra đi.
c. Thảo luận:
- Đoạn trích về việc khôi phục quyền lực của người cầm quyền tạo nên một tình huống kịch tính, đối đầu giữa thiện và ác, lòng nhân đạo và sự tàn bạo của loài thú dữ.
- Gia-ve, với tâm hồn lạnh lẽo, tàn nhẫn, luôn coi trọng trách nhiệm của mình trong việc truy lùng kẻ thù, đối đầu với sự dã man và độc ác. Ngược lại, Giăng Van-giăng là biểu tượng của lòng nhân ái sâu sắc. Ông luôn yêu thương những linh hồn khốn khổ như Phăng-tin, đảm nhận trách nhiệm bảo vệ, làm tan biến mọi đau thương trong xã hội như một người biểu hiện của chính nghĩa nhân đạo.
d. Ý nghĩa của sự kết thúc:
- Kết thúc đoạn trích là một điểm sáng của chủ nghĩa nhân đạo trong tác phẩm của Huy-gô, không mang đến sự đau buồn hay tuyệt vọng trước một cái kết đau lòng. Thay vào đó, nó mở ra những ý tưởng mới 'Chết là bước vào ánh sáng vĩ đại'.
- Giăng Van-giăng tự nguyện quay về cuộc sống khó khăn với lời nói 'Và bây giờ tôi thuộc về anh', chứng minh tâm hồn thuần khiết không thể bị thất thủ trước sự tàn ác. Ông bước đi với sự thanh thản, chứng minh tình thần thánh thiện không thể bị khuất phục bởi đau khổ.
3. Kết luận
- Chia sẻ cảm nhận cá nhân.
II. Mẫu văn Phân tích phần Người cầm quyền khôi phục uy quyền để làm rõ quan điểm
Vích-to Huy-gô (1802-1885), một tài năng văn chương lỗi lạc của Pháp và thế giới, đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả. Sinh ra trong môi trường gia đình đầy khó khăn, nhưng nhờ sự giáo dục thông thái của mẹ và những trải nghiệm đầy gian nguy cùng cha, Huy-gô có được tư duy và trải nghiệm độc đáo. Tác phẩm 'Những người khốn khổ' của ông là một trong những kiệt tác nổi bật của thế kỷ XIX, phản ánh chân thực tâm hồn và xã hội thời kỳ đầy biến động. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' là một phần quan trọng, thể hiện sự đối đầu giữa thiện và ác, lòng nhân đạo và sự tàn bạo.
Bài văn tập trung phân tích đoạn trích cuối cùng của tác phẩm, nơi mà người cầm quyền thực sự là Giăng Van-giăng. Trong cuộc đấu tranh giữa Gia-ve và Giăng Van-giăng, mặc dù Gia-ve luôn coi trọng trách nhiệm truy lùng kẻ thù, nhưng cuối cùng lại phải nhận thức sự mạnh mẽ và nhân đạo của Giăng Van-giăng. Nhân vật này, đằng sau vẻ ngoại hình khảnh khái, thể hiện lòng nhân ái sâu sắc, luôn yêu thương những linh hồn khốn khổ như Phăng-tin. Cuối cùng, ông là người khôi phục uy quyền từ trái tim nhân đạo, đánh bại tình cảm lạnh lùng của Gia-ve.
Nhân vật Gia-ve, biểu tượng cho sự tàn ác trong xã hội, xuất hiện như một hình ảnh ác quỷ. Khuôn mặt rùng rợn, gớm ghiếc khiến Phăng-tin kinh sợ. Giọng điệu lạnh lùng, thô lỗ, và cách nói như tiếng thú gầm khiến hắn trở thành một quái vật khát máu. Ánh mắt sắc lẹm, như cái móc sắt đánh vào tâm hồn, quen kéo giật những kẻ khốn khổ. Cười ghê tởm phô ra đôi răng như lưỡi hái tử thần. Gia-ve không chỉ nổi bật với hình dạng thú dữ mà còn toát lên sự lạnh lùng, độc ác đến cùng. Hắn không quan tâm đến sự sống chết của Phăng-tin, thậm chí làm tăng thêm đau đớn cho người phụ nữ bằng những lời lẽ tàn nhẫn. Gia-ve là biểu tượng của sự tàn ác, độc ác mà Huy-gô muốn phê phán trong xã hội thời đại.
Trái ngược với Gia-ve, Giăng Van-giăng được hình dung như một người mang tâm hồn nhân đạo, tràn đầy tình thương và đồng cảm với những số phận đau đớn. Trước sự hung ác của Gia-ve, ông vẫn giữ thái độ nhẫn nhục, hợp tác để bảo vệ Phăng-tin. Dù gặp khó khăn, Giăng Van-giăng vẫn giữ lời hứa với Phăng-tin và dốc lòng tìm kiếm Cô-dét. Khi Gia-ve gieo rắc đau đớn, Giăng Van-giăng nổi giận và quyết liệt kết án tội cho kẻ tàn ác. Sự giận dữ của ông làm rung chuyển Gia-ve, chứng minh rằng lòng nhân đạo vẫn chiến thắng trước sự tàn bạo. Giăng Van-giăng không chỉ là biểu tượng của sự nhân văn, mà còn là người hùng đứng lên chống lại ác đồ, khôi phục công lý.
Đoạn trích tạo nên cuộc đối đầu quyết liệt giữa thiện và ác, nhân đạo và tàn bạo. Trái ngược với Gia-ve lạnh lùng, Giăng Van-giăng đại diện cho lòng nhân đạo sâu sắc. Ông luôn tận tâm giúp đỡ những người khốn khổ, như Phăng-tin, bằng tình yêu thương và trách nhiệm. Giăng Van-giăng không chỉ chấp nhận thách thức từ Gia-ve mà còn đối mặt với nó với sự kiên định và quyết tâm. Sự khác biệt giữa hai nhân vật này làm nổi bật thông điệp về nhân đạo và công bằng trong tác phẩm.
Trong đoạn trích, Phăng-tin là biểu tượng của sự khốn khổ, mô tả đau đớn của một người mẹ đơn thân phải đối mặt với mọi khó khăn để nuôi con. Giăng Van-giăng trở thành ánh sáng cuối cùng của cuộc đời chị, cố gắng giữ cho hy vọng sống tồn tại bằng cách tìm kiếm Cô-dét. Chị cầu xin ông giữ lời hứa, và hình ảnh ông chăm sóc Phăng-tin trước khi chết làm nổi bật lòng nhân đạo và tình thương trong điều kiện đau khổ.