Hãy thử lấy ra một ví dụ. Trong Văn học 12, tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà' mô tả cảnh đá bờ sông dựng vách thành và những bức vách đá cao lắm, chật chội lấy lòng sông hẹp. Mô tả này được thực hiện một cách tinh tế, như 'Mặt sông chỉ xuất hiện khi trời mới đúng ngọ'. Cái hẹp của lòng sông khiến người ta có thể nhìn thấy con hổ, con nai có thể nhảy qua sông, và chỉ cần một cú ném nhẹ từ bờ này sang bên kia. Những ý tưởng này đã thu hút, nhưng vẫn còn chưa đủ để gây ấn tượng, như câu cuối đoạn này: 'Ngồi trong khoang đò qua đoạn đó, dù mùa hè vẫn cảm thấy lạnh, như đứng ở ngõ nhà mà nhìn lên cửa sổ ở tầng nào đó, vừa tắt đèn'.
Nguyễn Tuân miêu tả một sông Đà dữ dội. Một nhận xét như vậy không gây bất ngờ nếu bạn không thấy được công phu của tác giả để biến sự dữ dội đó thành hình khối và âm thanh.
Người đọc cảm thấy như đang cưỡi trên chiếc thuyền lao xuống thác, cảm nhận nước thác và những tảng đá trước mặt như 'nhổm cả dậy để vồ lấy thuyền'.
Trong đoạn này, tác giả sử dụng nhiều nhân hoá để làm nổi bật các hình ảnh đá vô tri. Ngôn từ được sử dụng mạnh mẽ để truyền tải hồn sống vào từng thớ đá, như 'Một hòn trông như đang hàm hỏi thuyền phải xưng tên trước khi chiến đấu'.
Dáng đá hàm hỏi này trông rất hiện đại. Tác giả dường như muốn tìm sự hoà hợp và tranh đấu với ca khúc của Ô-đi-xê, đoạn tả chiếc thuyền của Uy-lit-xơ vượt qua giữa hai con quái thạch Karip và Xila. Nhưng có lẽ chúng ta đã gặp lại sự hung bạo của sông Đà trong thần thái của eo biển cổ xưa.
Trong các nhà văn lớn thường còn một đứa trẻ thơ, giữ cho tâm hồn của họ trẻ trung, trong khi người lớn thường mất đi sự trong trẻo. Trong trường hợp của Người lái đò Sông Đà, sự trẻ trung này là của thời đại và con người. Đọc về thạch trận Đà giang, bạn có cảm giác như đang sống lại những trận đánh trong truyền thuyết cổ xưa.
Tả đá thác sông Đà, tôi thấy không chỉ có một màu hung tợn, mà còn có bóng dáng của Nguyễn Tuân như một nhạc trưởng điều khiển một dàn giao hưởng bài ca của gió thác xô sóng đá.
Thiên nhiên là kẻ tôn vinh số một giá trị của con người.
Sóng của thác, của sông Đà, đưa con người dám đương đầu và chiến thắng thần đá thần sông lên hàng oai linh tối thượng.
Ông lái đò sông Đà, dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, chính là con người cưỡi gió đạp sóng.
Trong cuộc chiến giữa ông lái và dòng sông, đôi bên đều không cân sức. Sẽ tốn khá giấy mực để kể hết cái khối lượng từ ngữ mà Nguyễn Tuân đã tung ra trên các trang văn!
Ba lớp trùng vi của một thạch trận đầy cửa tử đã không thể hạ gục một con thuyền đơn độc. Ông đò của Nguyễn Tuân như một biểu tượng cho sức mạnh và sự kiên định của con người trước thiên nhiên.
Văn của Nguyễn Tuân vẫn bềnh bồng với vẻ đẹp thiên nhiên, như một bức tranh thuỷ mặc, rất hấp dẫn và đầy cảm xúc.
Đoạn văn bắt đầu từ 'thuyền tôi trôi trên Sông Đà' được miêu tả một cách mơ mộng và lãng mạn, tạo ra một không gian thơ mộng và huyền bí.
Mùa xuân trên dòng Đà được tái hiện qua từng chi tiết nhỏ, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt và lãng mạn, làm say đắm lòng người.
Cảm xúc quý giá ấy tiếp tục lan tỏa trong lòng tôi khi đọc những dòng văn tươi đẹp, như một bài thơ tuyệt vời, mê hoặc: 'Hỡi ông khách Sông Đà, liệu ông có nghe thấy tiếng còi sương?'. 'Đàn cá dầm xanh nhảy múa trên dòng sông, bụng trắng như bạc lóng lánh... Sông Đà lững thững như nhớ thương những hòn đá thác xa xôi trên nguồn Tây Bắc'... Tôi cảm nhận được sự tinh tế của những câu văn ấy, đem lại cho tôi một trải nghiệm văn chương đặc biệt, mà ít khi gặp trong cuộc sống.
Tuy nhiên, tác giả Người lái đò Sông Đà không chỉ là người tôn trọng cái đẹp. Chúng ta cũng cảm nhận được tình yêu sâu sắc của ông dành cho thiên nhiên và lòng kính trọng công lao của con người qua từng dòng văn của ông.
Phân tích những đặc điểm nổi bật của phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân
1. Giới thiệu
- Giới thiệu về tác giả và tác phẩm.
- Nguyễn Tuân được biết đến với phong cách văn học độc đáo và tài năng hiếm có trong văn học Việt Nam. Với kiến thức sâu rộng về văn hóa và tài năng văn chương, ông đã tạo ra nhiều kiệt tác nghệ thuật đặc sắc, đậm chất tài hoa và uyên bác, trong đó có tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' thể hiện rõ phong cách của ông.
2. Nội dung chính
a. Đặc điểm của phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân
- Tác phẩm Người lái đò Sông Đà rõ ràng thể hiện những đặc điểm độc đáo của phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân.
- Qua việc mô tả, tác giả khám phá và hiểu sâu về văn hóa, vẻ đẹp của Sông Đà khi nó 'tuôn dài như một áng tóc trữ tình'.
- Bằng những ví von, so sánh, và tưởng tượng độc đáo, tác giả đã tạo ra một bức tranh sống động và thú vị về Sông Đà, với ngôn từ phong phú và sức gợi cảm cao.
- Câu văn của tác giả đa dạng, phong phú, từ nhịp điệu hối hả đến chậm rãi trữ tình. Sông Đà được tạo hình như một sinh vật có tâm hồn, tâm trạng.
- Tác giả miêu tả ông lái đò như một dũng tướng tài năng, nhưng cũng mang phong thái của một nghệ sĩ tài hoa.
- Tác giả nhấn mạnh những đặc điểm đặc biệt của cảnh vật và con người: Sông Đà hung bạo, ông lái đò tài hoa.
- Sử dụng kiến thức từ nhiều lĩnh vực văn hóa nghệ thuật khác nhau để tạo ra hình tượng Sông Đà hung bạo và những cuộc chiến thủy độc đáo.
- Cuộc chiến của ông lái đò được mô tả bằng sự kết hợp của tri thức về văn chương, hội họa, điện ảnh, địa lý, lịch sử, quân sự và võ thuật.
b. Ngôn ngữ trong tác phẩm:
- Sử dụng từ ngữ một cách sắc sảo để tạo nên dấu ấn riêng. Ngữ nghĩa và ngữ điệu biến đổi linh hoạt: sóng thác xèo xèo tan vào trong ký ức, nắng mùa xuân tan nhẹ, hồi ức về thời xa xưa, để thi ca ngấm vào dòng nước... Tác giả cũng tạo ra những từ ngữ mới, ngắn gọn nhưng giàu ý nghĩa: luôn gân, luôn tim, bờm sóng...
- Tác giả mô tả từ nhiều góc độ khác nhau. Câu văn vừa ngắn gọn vừa sâu sắc, kết hợp với câu thật dài: trong đoạn miêu tả chặng cuối vượt qua vòng vây thứ ba, câu văn được kết thúc một cách gọn gàng, biểu hiện sự hoàn thiện: 'Thế là hết thác'.
- Đặc điểm độc đáo khi miêu tả Sông Đà là việc kết hợp giữa mặt hung dữ và mặt thơ mộng của đối tượng, cùng với việc tạo ra các chi tiết tự nhiên và trữ tình như 'con sông đánh đòn hiểm độc nhất với con đò' và 'ven Sông Đà lặng tờ'.
3. Kết bài
- Một lần nữa khẳng định tài năng văn chương xuất sắc của Nguyễn Tuân.
- Việc linh hoạt áp dụng các biện pháp nghệ thuật đã làm cho tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' trở nên hấp dẫn.
Sơ đồ Phân tích những nét đặc sắc của phong cách nghệ thuật Nguyễn Tuân
Phân tích những nét đặc sắc của phong cách nghệ thuật Nguyễn Tuân - mẫu 2
'Chúng thủy giai đông tẩu – Đà giang độc bắc lưu'.
Con sông Đà thân yêu ngày nay đã mang lại cho nhân dân chúng ta nguồn năng lượng điện và ánh sáng trên khắp đất nước. Hơn bốn thập kỷ trước, nhà văn Nguyễn Tuân đã sáng tác 'Sông Đà', trong đó có bài kí 'Người lái đò sông Đà' tôn vinh vẻ đẹp hùng vĩ của cảnh đẹp sông núi và lòng dũng cảm, tài năng của người dân Tây Bắc. Đoạn văn này thực sự là một 'Tác phẩm nghệ thuật', một 'Bức tranh tinh tế', thể hiện những đặc điểm nổi bật của phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân - một danh sĩ văn chương, một biểu tượng của văn học xuôi hiện đại Việt Nam: uyên bác, tài hoa, độc đáo.
Bài kí đề cập đến hai nhân vật - hình ảnh gợi cho người đọc nhiều cảm xúc thẩm mỹ, đó là con sông Đà và người lái đò trên dòng Đà. Cách đây hàng thế kỷ, con đường lên Tây Bắc thường đi theo dòng sông Đà, như câu ca dao đã nói:
'Hành trình đến Mường Lễ rất xa,
Hai trăm thác, ba trăm ghềnh qua'.
Sông Đà hùng vĩ, vừa dữ tợn, vừa mộng mơ và đẹp đẽ. Nguyễn Tuân xem sông Đà như một người bạn thân thiết, một 'đồng bằng' với nhiều kỷ niệm và cảm xúc. Đọc về Li Tiên và Bả Biên giang, cũng như chiều dài 883 km của nó, từ biên giới Việt-Trung đến ngã ba Trung Hà dài 500 cây số, tôi cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Sông Đà dữ tợn với nhiều thác và ghềnh. Nguyễn Tuân như một nhà thám hiểm, kể cho chúng ta nghe về các thác dữ và các tên lạ như thác En, thác Giăng, Mó Tôm, Mó Nàng, Suối Hoa, Hót Gió, thác Tiếu, thác Bờ...
Ở phần đỉnh nguồn, sông Đà co lại như một chiếc yết hầu, với hai bờ vách đá đứng như con nai, con hổ nhảy từ bờ này sang bờ kia. Ở ghềnh Hát Loóng, âm thanh của nước và đá tạo ra cảnh quan dài hàng cây số! Có những vực sâu như giếng bê tông, phát ra tiếng kêu ặc ặc giống như cửa cống, còn ở trên đỉnh là những cánh quạ đang đợi mồi. Tiếng rống của hàng ngàn con trâu trong rừng tre, rừng vầu cháy khiến âm thanh của thác trở nên ghê rợn, lạ lùng. Nguyễn Tuân sử dụng các so sánh và liên tưởng để tạo ra hình ảnh rõ ràng về thác, ghềnh Đà giang. Đôi khi ông mô tả sông Đà dữ tợn như một kẻ thù, hung hãn, xảo quyệt, độc ác với những trận thác và những đợt nước lớn. Nhưng cũng có những mùa đẹp như mùa xuân hay mùa thu, khiến sông Đà trở nên dịu dàng và thơ mộng.
Nguyễn Tuân đã tạo ra những đoạn văn tuyệt vời để mô tả vẻ đẹp hoang sơ của sông Đà: 'Thuyền của tôi trôi trên dòng sông Đà. Cảnh sông bên này yên bình... Bờ sông như một bức tranh của thời tiền sử. Bờ sông nổi tiếng với những con thuyền đuôi én ở thượng lưu và những con thuyền buồm vải ở hạ lưu. Đọc 'Người lái đò Sông Đà', tôi cảm nhận sâu sắc hơn về vẻ đẹp của dòng sông này. Với tình yêu với sông núi, Nguyễn Tuân đã mô tả sông Đà đa dạng và phong phú. Sự kết hợp giữa không gian và thời gian trong văn chương đã tạo ra những cảm xúc mạnh mẽ trong trái tim của người đọc, làm cho họ yêu quý Đà giang - mảnh hồn của tổ quốc.
Hình ảnh người lái đò sông Đà được mô tả rất độc đáo. Ông như một hướng dẫn viên, dẫn dắt chúng ta đi qua các chặng đường khó khăn trên dòng sông, từ thác đến ghềnh. Ông là một thợ thủ công tài ba, làm chủ hoàn toàn nghề chèo thuyền. Với chiếc thuyền sáu mái, ông điều khiển trên dòng sông như một binh sĩ tài ba. Qua hơn mười năm chèo thuyền trên sông Đà, tiếng nói của ông trở nên quen thuộc như âm thanh của dòng nước trước mặt ghềnh. Tóc ông đã bạc phơ từng sợi, nhưng mái tóc đó vẫn mang đầy uy quyền và đẹp đẽ. Tay của ông trẻ trung và mạnh mẽ, với những vết thương tích của những ngày làm việc gian khổ. Nguyễn Tuân gọi đó là 'Huân chương lao động siêu hạng'.
Nhà văn đã đi sâu vào miêu tả người lái đò vượt qua ba thác và ba ghềnh trên chiến trường sông nước. Cảnh thác và ghềnh đầy kinh hoàng và đáng sợ. Ông đã mô tả thác qua âm thanh của nước và cảnh hút nước mắt như một đoạn phim cận cảnh. Sự cảm hứng được kích thích, nhà văn sử dụng ngôn từ phong phú để diễn tả cuộc chiến của người lái đò với thần Sông và thần Đá. Hình ảnh vượt qua thác và ghềnh với nhiều tình huống gây cấn nhất, kinh hoàng nhất đã làm nổi bật vai trò của vị thuyền trưởng dũng cảm và tài năng, chiến thắng mưu mô của thần Sông và thần Đá. Sự mưu trí và quyết đoán đã tạo nên bản lĩnh cao cường của người lái đò. Có khi con thuyền như một mũi tên tre 'vút vút' qua hơi nước của thác. Có khi ông 'nắm chặt bờm sóng', vượt qua mọi khó khăn để đến nơi an toàn.
Nguyễn Tuân không chỉ miêu tả người lái đò khi vượt thác và ghềnh mà còn miêu tả hình ảnh của họ sau một ngày chiến đấu với thần Sông và thần Đá. Sự trầm tĩnh và bình thản của một vị thuyền trưởng kỳ cựu được làm nổi bật, với hình ảnh dừng chèo, đốt lửa, nướng cơm lam và trò chuyện bên lề. Còn việc vượt thác không phải lúc nào cũng gây căng thẳng và đáng nhớ.
Nguyễn Tuân là một nhà văn tài ba về ngôn từ. Tiếng thác nước được ông miêu tả sắc nét, sinh động bằng ngôn từ phong phú và kỳ lạ. Trên mặt ghềnh thác, 'nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió'... Hút nước kêu 'ặc ặc như rót dầu sôi vào'. Tiếng thác từ xa rất kinh hoàng, 'như oán trách... như van xin... như khiêu khích... giọng gằn mà chế nhạo', có khi rống lên như hàng ngàn con trâu trong rừng cháy!
Nguyễn Tuân đã sử dụng kiến thức rộng lớn về nhiều lĩnh vực để tạo ra những đoạn văn hấp dẫn và sáng tạo. Ông sử dụng cả từ ngữ và thuật ngữ của nghề sông nước để tạo ra những đoạn văn phong phú và thú vị. Những cụm từ tượng thanh, nhóm từ đồng nghĩa và so sánh tư duy của ông đều rất sáng tạo và hấp dẫn.
Các tượng thanh, từ đồng nghĩa và so sánh của Nguyễn Tuân đều rất sáng tạo và thú vị. Những bài thơ nước ngoài và cổ điển được ông sử dụng để làm đề từ cho các bài kí. Ông cũng sử dụng các câu văn về huyền thoại Sơn Tinh - Thủy Tinh để làm nổi bật sự sang trọng cho các bài kí.
Nguyễn Tuân là một nhà văn uyên bác, tài hoa trong cách sử dụng kiến thức văn học và ngôn ngữ. Ông đã sử dụng các câu thơ và các đoạn văn từ nhiều nguồn khác nhau để tạo ra những đoạn văn phong phú và hấp dẫn.
'Núi cao sông còn dài,
Năm năm đau khổ, đời đời ghen tỵ'.
Tác giả lấy câu thơ của Tản Đà để làm đẹp thêm sự lãng mạn của sông Đà:
'Dải sông Đà sóng nước lênh đênh
Bao nhiêu cảnh, bấy nhiêu tình'.
Cảnh mùa xuân trên sông Đà cũng đẹp như cảnh hoa khói trên sông Trường Giang hàng nghìn năm trước, trong thời đại Đường khi thi sĩ Lý Bạch tiễn bạn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng: 'Hoa yên ba tháng rực ở Dương Châu'.
Nói về truyền thống anh hùng của người dân Tây Bắc, nhà văn đã chọn hai câu thơ của Nguyễn Quang Bích - người lính kiên cường chống Pháp cuối thế kỷ XIX - để thêm vào bài kí:
'Tâm hồn không thể bỏ quên Tây Bắc,
Giữ lấy Thao Đà dải thượng nguồn'.
Nhờ đọc bài kí 'Người lái đò Sông Đà', ta hiểu thêm về vẻ đẹp của thiên nhiên Tây Bắc, về lịch sử, văn hóa của đồng bào dọc theo sông Đà, và về tài nguyên phong phú của Tổ quốc. Bài kí đã làm phong phú tâm hồn và kiến thức của chúng ta.
Những ai đã đọc 'Vang bóng một thời' chắc chắn cảm nhận được sự tài hoa và lịch lãm của Nguyễn Tuân khi ông mô tả về cuộc sống của những nhà nho xưa.
Đọc 'Người lái đò Sông Đà', ta thấy Nguyễn Tuân là một nhà văn uyên bác, tài hoa, và độc đáo. Cách ông mô tả cảnh vật phong phú và sâu sắc, đầy cảm xúc và ý nghĩa.
Đọc 'Người lái đò Sông Đà', ta lại tự hào về con người Việt Nam và về vẻ đẹp của Tổ quốc.
'Ôi những con sông chảy từ xa
Khi về đến quê hương thì hát lên những bài ca'
Khi chèo đò, người đến hát, kéo thuyền vượt thác
Sông xuôi gợi trăm màu trăm dáng'
Phân tích những nét đặc sắc của phong cách nghệ thuật Nguyễn Tuân - mẫu 3
Nguyễn Tuân là một nhà văn vĩ đại của văn học Việt Nam, và tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà' là minh chứng cho tài năng văn chương của ông.
Nguyễn Tuân đã thể hiện tài năng văn chương của mình thông qua tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà', một tác phẩm đầy tâm huyết và niềm đam mê.
Với tình yêu thiên nhiên và quê hương, Nguyễn Tuân đã sáng tạo một bức tranh sắc nét về sông Đà, thể hiện đa dạng và phong phú của dòng sông này.
Nguyễn Tuân đã tinh tế và phong phú trong việc miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên và tình yêu quê hương trong tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà'.
Với tình cảm tự nhiên và tùy hứng, Nguyễn Tuân đã vẽ nên một bức tranh về sông Đà với vẻ đẹp độc đáo và khó lường.
Tác giả đã lặp đi lặp lại những nét đặc sắc, thể hiện tinh thần anh dũng và kiên cường của người lái đò sông Đà.
Nguyễn Tuân đã sáng tạo một bức tranh sắc nét về sông Đà, với đa dạng tính cách và cảm xúc.
Nguyễn Tuân là một nhà văn tài hoa, với tài năng sử dụng chất ngông của mình để thể hiện lòng yêu thiên nhiên và quê hương.
Tài năng và nhân cách cao đẹp của Nguyễn Tuân được thể hiện qua cách ông miêu tả sông Đà.
Phân tích những nét đặc sắc của phong cách nghệ thuật Nguyễn Tuân - mẫu 4
Nguyễn Tuân là một nghệ sĩ tài hoa và uyên bác, phong cách sáng tác của ông là biểu tượng độc đáo trong văn chương Việt Nam.
Nguyễn Tuân được xem là một trong những nhà văn có phong cách độc đáo và tài năng nhất trong văn học Việt Nam hiện đại.
Hình ảnh người lái đò sông Đà được tái hiện một cách sinh động và tài tình trong phong cách nghệ thuật của tác giả.
Những chi tiết sắc nét trong miêu tả về dòng sông đã tạo ra ấn tượng mạnh mẽ và sâu sắc trong lòng độc giả.
Tác giả đã sử dụng trí tưởng tượng phong phú và kỹ thuật nghệ thuật để tái hiện hình ảnh đặc sắc của dòng sông Đà.
Hình ảnh về dòng sông hoang dã và hung dữ được tái hiện một cách sâu sắc và sinh động trong tác phẩm của nhà văn.
Tác giả Nguyễn Tuân đã tài tình tái hiện không khí hùng vĩ và man mạng của dòng sông qua những hình ảnh đặc sắc.
Với tài năng và sự sâu sắc trong sử dụng ngôn ngữ, tác giả đã thể hiện một cách mĩ lệ tình cảm đặc biệt đối với dòng sông Đà.
Nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ phong phú của tác giả đã làm nổi bật phong cách sáng tác độc đáo của Nguyễn Tuân.
Phân tích về những đặc điểm nghệ thuật của Nguyễn Tuân - mẫu 5
Tây Bắc? Có gì đặc biệt ở Tây Bắc đâu.
Đã đến lúc tâm hồn ta biến thành những con thuyền
Khi quê hương vang lên bài hát tự hào
Tâm hồn ta là nơi của Tây Bắc, không gì có thể sánh kịp.
(Tiếng hát của con tàu – Chế Lan Viên)
Trong những ngày đầy sôi động của cả nước, khi mọi người bắt đầu hành trình theo lời kêu gọi của 'tâm hồn Tây Bắc' để đóng góp vào việc xây dựng lại quê hương, có nhiều nhà văn, nhà thơ đã dấn thân vào cuộc cách mạng. Trong số họ, Nguyễn Tuân - một trong những nhà văn yêu nước, đã khắc sâu phong cách sáng tạo của mình vào tác phẩm 'Người lái đò sông Đà'.
Đối với Nguyễn Tuân, nghệ thuật là sự khám phá và sáng tạo. Ông luôn tìm kiếm điều mới mẻ, không muốn tự bản thân trở nên lặp lại. Tâm hồn của ông không ngừng khao khát khám phá, nhưng đồng thời cũng mang trong mình nỗi bất mãn với sự chán chường của cuộc sống. Với tình yêu sâu đậm đối với quê hương và sự hăng say bền bỉ, Nguyễn Tuân đã sử dụng tài năng văn chương của mình để viết ra những tác phẩm lưu danh về con người và thiên nhiên miền sông núi.
Nguyễn Tuân thường tìm kiếm cảm giác mạnh mẽ cho các giác quan thông qua văn chương của mình. Trang văn của ông thường mang dáng vẻ của cơn cuồng phong, cơn bão. Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, sông Đà hiện ra vừa hung dữ vừa trữ tình, thể hiện sự khắc nghiệt nhưng cũng đầy lãng mạn của dòng sông này.
Trên dòng sông ấy, người lái đò xuất hiện, dũng mãnh và phi thường. Trong cuộc chiến với thác nước, họ thể hiện sự dũng cảm và tài năng phi thường. Người lái đò sông Đà trở thành biểu tượng của sự gan dạ và kiên cường, không sợ khó khăn mà chỉ muốn vượt qua.
Tài năng biểu đạt và ngôn từ của Nguyễn Tuân thật sự phong phú. Mỗi từ ngữ khi được đặt vào câu văn dường như đã được lọc và chăm sóc cẩn thận. Ông đã sáng tạo ra nhiều từ ngữ mới lạ, độc đáo. Giọng văn đôi khi có vẻ thô kệch, phân tán nhưng lại vô cùng tự nhiên và cô đọng. Nguyễn Tuân không chỉ tạo ra những bài văn tài hoa và lịch lãm mà còn sáng tạo ra những bài thơ đầy ý nghĩa cho cuộc sống. Đọc những dòng viết về dòng sông Đà trữ tình, ta không khỏi bất ngờ và thán phục trước giọng văn êm đềm, dịu dàng như những bài thơ của Nguyễn Tuân.
Khi miêu tả người lái đò trên dòng sông Đà, khi viết về một vùng quê hương của Tổ quốc, Nguyễn Tuân đã thể hiện một nguồn cảm xúc yêu thương tha thiết đối với lao động và thiên nhiên của đất nước. Sông Đà càng đẹp, càng sống động, ông lái càng trở nên anh dũng, mạnh mẽ trong công việc, và từ đó, ta có thể thấy được tấm lòng nhân ái sâu sắc của nhà văn - người lao động trong tác phẩm của Nguyễn Tuân được miêu tả rất bình dị từ công việc đến cách ứng xử, hình dáng. Nhưng họ lại là những anh hùng trong mắt Nguyễn Tuân. Nhà văn đã phát hiện ra trong những người đơn giản ấy chất nghệ sĩ tài hoa, dám đối mặt với thách thức để vượt qua sóng lớn, gió to. Họ hiện lên trong tác phẩm như những người lao động hăng hái, hy sinh bản thân vì công việc.
Cuộc sống xung quanh ta thường thường rất bình thường, monoton và cũ kỹ. Ngày qua ngày, mây vẫn bay và gió vẫn thổi... nhưng chính những nhà văn là những người mang lại cho chúng ta một thế giới mới mẻ, tươi đẹp và kỳ diệu. Nguyễn Tuân cũng là một nhà văn, một người đã đóng góp vào việc tái tạo lại thế giới. Văn chương của Nguyễn Tuân đã đưa đến cho chúng ta một bầu trời mới, đầy sức hút và độc đáo. Đó là bầu trời của vẻ đẹp, của sự tài hoa và uyên bác...