Phân tích nhân vật cụ Bơ-men trong Chiếc lá cuối cùng - Mẫu phân tích 1
O. Henry, một nhà văn nổi tiếng của nền văn học Mỹ, được biết đến với các câu chuyện ngắn độc đáo, không chỉ nhẹ nhàng mà còn chứa đựng tinh thần nhân đạo sâu sắc, yêu thương những người nghèo khó. 'Chiếc lá cuối cùng' là một trong những tác phẩm giúp O. Henry để lại dấu ấn vĩnh cửu.
Câu chuyện đưa chúng ta vào thế giới của những họa sĩ nghèo, đặc biệt là nhân vật cụ Bơ-men. Cụ sống cùng Xiu và Giôn-xi trong một căn hộ gần công viên Washington. Trong suốt bốn mươi năm, cụ mơ ước tạo ra một kiệt tác, nhưng cuộc sống nghèo khó đã ngăn cản ước mơ ấy. Thay vào đó, cụ thường làm mẫu để hỗ trợ tài chính cho các họa sĩ khác.
Dù cuộc sống nghèo khó, cụ Bơ-men luôn giữ tâm hồn trong sáng, không để hoàn cảnh làm mất đi sự mạnh mẽ của mình. Cụ không ngần ngại chỉ trích sự yếu đuối của người khác và thường xuyên chế nhạo sự mềm yếu. Dù vậy, cụ luôn tràn đầy tình yêu và quan tâm, mong muốn mọi người xung quanh trở nên kiên cường. Điều khiến chúng ta xúc động nhất là việc cụ tự nhận trách nhiệm bảo vệ Xiu và Giôn-xi tại phòng vẽ trên tầng.
Vào mùa đông năm ấy, khi Giôn-xi mắc bệnh sưng phổi, căn hộ ngập tràn nỗi tuyệt vọng. Cô đếm từng chiếc lá trên cây thường xuân ngoài cửa sổ, chờ đến khi chiếc lá cuối cùng rơi, cô sẽ từ bỏ cuộc sống. Cụ Bơ-men nhận ra ý nghĩ kỳ lạ đó và trở nên xúc động mạnh mẽ. Đôi mắt cụ đỏ ngầu và nước mắt chảy không ngừng là dấu hiệu của sự thương cảm sâu sắc. Cụ thậm chí đã hét lên và quát lớn, rồi nói dịu dàng: 'Chà, tội nghiệp cô bé Giôn-xi.'
Cảm động hơn khi cụ Bơ-men chia sẻ với Xiu khi họ lên phòng vẽ nơi Giôn-xi nằm: 'Trời này không phải nơi dành cho cô Giôn-xi tốt bụng. Một ngày nào đó, tôi sẽ vẽ một tác phẩm xuất sắc, và chúng ta sẽ rời khỏi đây.' Ước mơ đó không chỉ là cá nhân mà còn thể hiện lòng yêu thương sâu sắc. Cụ mong muốn sáng tạo để mang lại cuộc sống tốt đẹp cho những người xung quanh.
Cụ Bơ-men là người có lòng hy sinh cao cả, và nhà văn đã mô tả những khoảnh khắc căng thẳng giữa cụ và Xiu: 'Họ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cây thường xuân, rồi nhìn nhau một lúc mà không nói gì.' Trong khoảnh khắc im lặng đó, họ như đã đoán được điều sắp xảy ra. Dù cụ Bơ-men chỉ xuất hiện ở đầu và giữa câu chuyện, hành động của cụ được mô tả qua lời kể của Xiu.
Sau khi làm mẫu cho Xiu vẽ, cụ Bơ-men bí mật biến mất. Người đọc dần quên sự hiện diện của cụ, tập trung vào những sự kiện căng thẳng quanh Xiu, Giôn-xi và chiếc lá cuối cùng. Không ai biết cụ đã làm gì trong thời gian đó. Chỉ đến cuối câu chuyện, Giôn-xi và độc giả mới hiểu hành động cao cả của cụ. Việc đứng dưới mưa tuyết để vẽ chiếc lá lên tường không chỉ là hy sinh của một người già mồ côi, mà còn là sự thức tỉnh của một tâm hồn sẵn sàng cống hiến cho nghệ thuật và cuộc sống.
Chiếc lá mà cụ Bơ-men vẽ không chỉ đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là biểu tượng cho lòng vị tha và sự hy sinh của cụ, là chứng tích của việc cống hiến bản thân để mang lại sự sống cho người khác. Cụ đã thực hiện được ước mơ suốt bốn mươi năm qua: tạo ra một kiệt tác. Khi một con người ra đi, tâm hồn của họ thường được thức tỉnh và tiếp tục cống hiến cho nghệ thuật và cuộc sống.
Câu chuyện kết thúc với lời kể của Xiu về đêm mà cụ Bơ-men vẽ chiếc lá mà không để Giôn-xi thấy. Nhà văn O Hen-ri đã khéo léo tạo ra hai lần đảo ngược tình huống. Lần đầu, khi Giôn-xi có vẻ như đang cận kề cái chết, bất ngờ hồi phục và tràn đầy sức sống, chiến thắng bệnh tật.
Lần đảo ngược thứ hai diễn ra ngay sau đó, khi cụ Bơ-men từ người khỏe mạnh chuyển sang mắc bệnh và qua đời. Một con người từ sự sống đến cái chết, và từ cái chết lại tìm thấy sự sống. Tất cả diễn ra một cách tự nhiên và cảm động.
Câu chuyện này làm chúng ta cảm động sâu sắc trước tình yêu thương cao cả giữa những người nghèo. Nó không chỉ là một câu chuyện ngắn mà còn là một tác phẩm nhân văn, mang thông điệp sâu sắc về cuộc sống: dù gặp khó khăn thế nào, hãy giữ vững niềm tin, không bao giờ mất đi sự mạnh mẽ, và tin rằng ngày mai sẽ mang lại niềm vui và thành công.
Phân tích nhân vật cụ Bơ-men trong câu chuyện Chiếc lá cuối cùng - Mẫu số 2
Nhà văn Khái Hưng, khi nhìn những chiếc lá rơi, đã suy ngẫm sâu sắc: 'Mỗi chiếc lá rụng mang một linh hồn riêng biệt và một tâm trạng đặc trưng.' Ngay cả khi còn trên cành, mỗi chiếc lá cũng chứa đựng một linh hồn và tâm tình độc đáo. Trong truyện ngắn 'Chiếc lá cuối cùng' của O Hen-ri, mỗi chiếc lá được coi là kiệt tác của tình yêu vô bờ.
Kiệt tác mà họa sĩ già Bơ-men tặng cho Giôn-xi không chỉ là một bức tranh mà còn là biểu tượng của niềm tin và hy vọng giữa những lúc khó khăn. Câu chuyện xoay quanh chiếc lá thường xuân cuối cùng không rơi là một câu chuyện cảm động về cụ Bơ-men – một họa sĩ già với trái tim đầy yêu thương và nhân ái.
Tại khu phố nhỏ gần công viên Oa-sinh-tơn, chúng ta gặp Xiu và Giôn-xi cùng với cụ Bơ-men, một họa sĩ già. Giống như hai cô gái, cụ Bơ-men sống trong cảnh nghèo khổ, làm việc vất vả để kiếm sống và mơ ước tạo ra một bức tranh kiệt tác. Điều đặc biệt ở cụ Bơ-men là tình yêu con người; dù không có quan hệ họ hàng, cụ tự nguyện bảo vệ và chăm sóc hai cô gái như một người cha.
Một ngày, Giôn-xi bị 'gã bợm già' tên là 'viêm phổi' ghé thăm. Tình trạng sức khỏe của cô ngày càng xấu đi, và cô bắt đầu nghĩ rằng khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng, cô cũng sẽ ra đi. Câu chuyện về cô nghệ sĩ yếu đuối, mong manh như chiếc lá trong cơn bão đã được cụ Bơ-men tiếp nhận với sự 'khinh bỉ và nhạo báng' vì không thể chấp nhận sự yếu đuối đó.
Đối với cụ Bơ-men, ý nghĩ của Giôn-xi là biểu hiện của sự yếu đuối và bất lực, điều mà cụ không thể chấp nhận. Cuộc sống của họa sĩ già đầy khó khăn và nghèo đói, với ước mơ về một tác phẩm kiệt xuất. Dù chưa bao giờ 'với tới được gấu áo vị nữ thần của mình,' cụ vẫn giữ vững niềm hy vọng về 'tác phẩm kiệt xuất sắp tới.'
Vì vậy, sự mềm yếu và tuyệt vọng không bao giờ chiếm lĩnh tư duy của cụ. Dù bị 'khinh bỉ và nhạo báng,' cụ vẫn không từ bỏ hai cô gái trẻ. Trước sự yếu đuối của Giôn-xi, cụ Bơ-men 'đứng trước cô như chiếc lá vật lộn với thần chết, mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy ròng ròng.' Những giọt nước mắt đó chứa đựng nỗi đau và sự cảm thông sâu sắc từ trái tim của người họa sĩ già, người yêu thương hai cô gái như con của mình.
Nhìn vào căn phòng nhỏ hẹp nơi Giôn-xi nằm, cụ Bơ-men khao khát vẽ một bức tranh kiệt tác và cảm thấy 'Trời ơi, đây không phải nơi dành cho một con người tốt như Giôn-xi.' Cụ hứa sẽ vẽ một kiệt tác và đưa mọi người rời khỏi nơi này. Ước mơ của cụ không chỉ là nghệ thuật, mà còn là lòng yêu thương sâu sắc và nhân văn, hướng đến cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có lẽ vì tin rằng nghệ thuật phải mang lại giá trị thực tiễn cho cuộc sống, cụ Bơ-men đã tạo ra một kiệt tác khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rơi. Những bút vẽ bị lãng quên lâu ngày được đánh thức để cùng cụ vẽ 'chiếc lá cuối cùng' không rơi.
Chiếc lá đơn độc 'dũng cảm bám vào cành, cách mặt đất khoảng hai mươi bộ.' Sự kiên cường của chiếc lá đã giúp Giôn-xi nhận ra rằng 'muốn chết là một tội.' Nó đã mang lại niềm tin và khát vọng sống, giúp Giôn-xi vượt qua căn bệnh đe dọa cuộc sống của cô.
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Sau đêm mưa gió, cụ Bơ-men đã ra đi do viêm phổi vì đã đứng dưới mưa tuyết để vẽ chiếc lá thường xuân trên tường, giữ cho hy vọng nhỏ bé trong tâm hồn cô nghệ sĩ không bị chôn vùi, không bị đè nặng.
Cụ đã hồi sinh chiếc lá, làm rạng rỡ đôi má của cô gái, khôi phục niềm tin và sức mạnh của con người, cùng với khát vọng mãnh liệt của cuộc sống. Cụ đã đánh đổi tất cả bằng chính mạng sống của mình. Dù cụ Bơ-men đã qua đời, kiệt tác của ông vẫn mãi sống trong lòng người đọc. Nghệ thuật chân chính mang trong mình sức mạnh kỳ diệu của sự sáng tạo và tái sinh. Chúng ta càng hiểu sâu sắc hơn về giá trị cao quý của nghệ thuật chân chính, của người nghệ sĩ chân chính, và của O Hen-ri.
Dù hình ảnh cụ Bơ-men trong truyện không nhiều, nhưng đủ để khắc sâu ấn tượng về tình yêu thương và sự hy sinh của cụ. 'Chiếc lá cuối cùng' không chỉ là tác phẩm nghệ thuật của cụ Bơ-men, mà còn là biểu tượng của niềm tin và sức sống bền bỉ. Kiệt tác ấy là minh chứng cho sức mạnh của 'nghệ thuật vì con người.'