Hy vọng rằng, có thể giúp cho các bạn học sinh củng cố lại kiến thức Ngữ văn lớp 8 của mình, dưới đây là dàn ý và một số bài văn mẫu lớp 8: Phân tích tác phẩm Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục.
Truyện Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục là một tác phẩm vô cùng đặc sắc của nhà văn Mô-li-e. Để giúp mọi người hiểu sâu hơn về tác phẩm này, dưới đây là tài liệu phân tích chi tiết.
Dàn ý phân tích chi tiết tác phẩm Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục
I. Mở đầu:
- Giới thiệu vắn tắt về tác giả: Mô-li-e là một nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng, được biết đến với thể loại kịch cổ điển.
- Tổng quan về tác phẩm: Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục là một vở hài kịch có mục đích giải trí, nhằm mang lại tiếng cười sảng khoái và suy ngẫm ý nghĩa.
II. Nội dung chính:
1. Ông Giuốc-đanh tìm hiểu làm quý tử
- Sinh ra trong một gia đình giàu có, ông mơ ước trở thành một quý tộc vĩ đại.
- Bị lừa dối và lợi dụng do thiếu hiểu biết, ông trở nên nạn nhân của những kẻ lừa đảo và cơ hội bất chính.
⇒ Ông có những ước mơ cao cả mặc dù không có khả năng để thực hiện chúng.
⇒ Hai tình huống quan trọng nhất đề cập đến việc ông nhận lễ phục và mặc lễ phục.
2. Ông Giuốc-đanh nhận lễ phục từ những kẻ lừa đảo
- Hành động: Đặt tên cho những công việc liên quan đến may mặc của quý tộc.
- Ông nhận ra sự tham lam của phó may và cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng khi phó may tạo ra lý do rằng quý tộc thường mặc như vậy, ông tin tưởng ngay lập tức.
- Khám phá ra phó may đang cố tình tiết kiệm vải của ông, nhưng khi phó may khen ngợi chất lượng của vải, ông quyết định giữ lại một chiếc áo để mặc mà không giận dữ.
⇒ Một tình huống bất ngờ và hài hước ⇒ Ông trở nên ngu dốt và dại dột chỉ vì ham muốn học cách làm quý tộc ⇒ Một câu chuyện đầy tiếng cười.
3. Ông Giuốc-đanh ăn mặc theo phong cách quý tộc
- Các thợ may tài năng làm ra những bộ lễ phục cho ông, ông thích mặc và vui vẻ diễu hành như một diễn viên xiếc.
- Ông Giuốc-đanh được gọi bằng nhiều tên tựa như “ông lớn”, “cụ lớn” và “đức ông” bởi những người thợ phụ, họ mong muốn được ông chi tiền.
- Ông hết sức hào hứng và sẵn lòng chi tiền để làm hài lòng những người thợ phụ.
⇒ Nhân vật ông Giuốc-đanh là một người say mê, ngu ngốc và dễ bị lừa dối, chỉ vì muốn học cách sống quý phái mà đã trở thành con mồi dễ bị lợi dụng.
III. Kết luận:
- Mạnh mẽ khẳng định giá trị nghệ thuật và nội dung: Vở hài kịch không chỉ làm cho khán giả cười mà còn phê phán những người học đòi làm sang, mang lại sự suy ngẫm.
Phân tích tác phẩm Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục - Mẫu 1
Mô-li-e là một biên kịch nổi tiếng của thế kỉ XVII tại Châu Âu, là người sáng lập của nghệ thuật kịch cổ điển Pháp. Ông tác giả đã phản ánh sâu sắc vấn đề xã hội và phê phán văn hóa kiêu căng của quý tộc, những lối sống giả dối và hèn nhát. Vở kịch 'Trưởng giả học làm sang' thực sự là một tác phẩm xuất sắc, mang tính hiện thực cao. Ông đã tạo ra một nhân vật hài hước và độc đáo trong ông Giuốc-đanh, tương tác giữa cái ngớ ngẩn và cái sang trọng.
'Trưởng giả học làm sang' là một vở hài kịch có năm màn, kết hợp cả múa và hát. Đoạn trích 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục' kết thúc màn thứ hai. Ông Giuốc-đanh, một doanh nhân giàu có, mặc dù không có kiến thức nhưng muốn học làm sang. Ông đã trở thành mục tiêu của những kẻ lợi dụng. Tác giả mô tả một cách sinh động, làm nổi bật tính cách quý phái nhưng lố lăng của ông. Chân dung hài hước của Giuốc-đanh đã mang lại tiếng cười sảng khoái cho khán giả.
Màn kịch được chia thành hai phần. Phần đầu tiên diễn ra tại một phòng trà khi ông Giuốc-đanh gặp bác phó may. 'A! Bác đã đến đấy à? Tôi sắp phát khùng lên vì bác đây'. Đó là lời của ông Giuốc-đanh khi bác thợ may xuất hiện. Với thái độ đó, ông đã thể hiện sự mong đợi khi nhìn thấy bộ trang phục mới mà ông đã đặt may. Điều đó chính là niềm tự hào của ông, nó thể hiện đẳng cấp và giàu có của ông.
Ông Giuốc-đanh bị phụ may lừa gạt vì sơ xuất. Mọi thứ ông mua đều là hàng kém chất lượng, như chiếc bít tất chật 'mặc vào đã đứt mất hai mắt', hoặc đôi giày không vừa chân khiến ông đau chân ghê gớm. Tình huống gây cười bắt đầu từ đó. Bác phó may khéo léo lấp liếm để tránh trách móc. Ông phát hiện hoa bị may ngược: 'Bác may hoa ngược mất rồi'. Mặc dù ông rất háo hức xem sản phẩm của phó may, nhưng ông vẫn đủ tỉnh táo nhận ra lỗi. Bác phó may chỉ biện hộ rằng: 'Ngài có bảo may xuôi hoa đâu'. Mặc dù giận dữ, nhưng khi nghe bác phó may nói rằng quý tộc đều mặc như thế, ông lại thôi, vì ông muốn giống như họ. Chỉ cần vậy, bác phó may không cần phải may lại và được khen là 'bộ này may được đấy'. Khi hỏi áo có vừa không, bộ tóc giả và mũ có chững chạc không? Bác phó may trả lời: 'Tôi đố họa sĩ nào vẽ áo ông vừa khít hơn được', những lời ấy khiến ông Giuốc-đanh hài lòng tột độ.
Ông Giuốc-đanh phát hiện ra bác phó may ăn bớt vải. Nhưng ông chỉ trách móc nhẹ nhàng: 'Đẹp nhưng không nên gạn vào áo của tôi'. Trước phát hiện đó, bác phó may không biện hộ mà lờ đi, chuyển sang thử áo. Với sự khôn ngoan ấy, bác phó may khiến ông Giuốc-đanh không giận nữa mà hào hứng mặc bộ lễ phục. Một lần nữa, ông mù quáng trước sai phạm về trang phục và để bác phó may qua mặt.
Ngoài việc bị lừa dối, ông Giuốc-đanh lộ ra vẻ lố bịch khi phó may đem bốn thợ phụ để hầu ông mặc lễ phục theo cách mà quý tộc mặc. Khung cảnh trở nên hấp dẫn hơn với sự nịnh nọt của thợ phụ. Khi mặc xong, thợ phụ gọi ông là 'ông lớn', khiến ông cảm thấy sung sướng vô cùng. Ông thưởng tiền cho thợ phụ và cảm thấy thỏa mãn khi được tôn trọng như vậy.
Nếu cảnh đầu tiên là ông Giuốc-đanh tránh được lỗi của bác phó may, thì cảnh thứ hai trở nên hấp dẫn hơn với sự nịnh nọt của đám thợ phụ. Khi mặc xong, có lẽ thợ phụ buộc miệng hoặc cố ý gọi ông là 'ông lớn', khiến ông cảm thấy sung sướng vô cùng. Ông thưởng tiền cho thợ phụ và cảm thấy thỏa mãn khi được tôn trọng như vậy.
Việc kiếm tiền trở nên dễ dàng hơn khi đám thợ phụ đã nắm được ông, biến ông thành một người khờ khạo. Họ gọi ông là 'cụ lớn', khiến ông thích thú gấp nhiều lần. Ông sẵn lòng thưởng tiền cho thợ phụ và có lẽ cả túi tiền cũng đáng nếu đám thợ phụ tôn trọng ông như vậy.
Cảnh thợ phụ tôn ông Giuốc-đanh từ ông lớn lên cụ lớn, rồi đức ông, khiến cho cao trào của màn kịch được đẩy lên, mang lại tiếng cười lớn cho khán giả. Mô-li-e đã làm cho màn kịch trở nên sôi động hơn, gây tiếng cười châm biếm về thói lố bịch, háo danh, và thích được tâng bốc của quý tộc phong kiến lỗi thời.
Phân tích về tác phẩm Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục - Mẫu 2.
Trong nền văn học thế giới, kịch luôn là một thể loại vô cùng quan trọng. Mô-li-e, một tác giả nổi tiếng người Pháp, đã tạo ra những tác phẩm kịch đầy thành công. Trong số đó, vở kịch Trưởng giả học làm sang nổi bật với nội dung sâu sắc mà tác giả muốn truyền đạt. Điều này mở ra cái nhìn mới về nghệ thuật kịch độc đáo của Mô-li-e.
Trong vở kịch Trưởng giả học làm sang, Giuốc-đanh, một người thuộc tầng lớp thị dân phong lưu, giàu có, muốn trở thành quý tộc. Tuy nhiên, ông đã dễ dàng bị lừa bởi các thầy dởm và thợ may vụng về. Hành động và lời nói của Giuốc-đanh đã thể hiện rõ sự học đòi và dốt nát của ông. Ông tỏ ra cằn nhằn xót ruột khi bộ lễ phục vẫn chưa xong, nhưng lại không nhận ra rằng mình đang là nạn nhân của trò cười.
Màn kịch được chia thành hai cảnh. Trước khi mặc lễ phục, Giuốc-đanh và bác phó may có cuộc đối thoại tại một phòng trà. Ông Giuốc-đanh tỏ ra rất háo hức và mong đợi, không nhận ra rằng ông đang bị lừa bởi bác phó may và thợ may vụng về. Cuộc đối thoại cho thấy sự dốt nát của ông trong việc nhận biết sự sang trọng.
Sau khi Giuốc-đanh mặc bộ trang phục, hàng loạt xung đột xảy ra, nhưng bác phó may lại lấp liếm mọi thứ. Khi ông than phiền về chiếc bít tất quá nhỏ khiến ông khổ sở mãi mới có thể đi, thì lại bị mất hai mũi chỉ. Thế nhưng, thợ may lại giải thích một cách khéo léo, khiến Giuốc-đanh không thể phản đối. Đôi giày chật cứng làm ông đau chân ghê gớm, nhưng phó may lại khăng khăng rằng 'Không có gì đau đâu'. Dù vậy, Giuốc-đanh vẫn nhận ra rằng, dù có đau hay không, thì lời giải quyết của bác phó may không giúp gì. Tình huống gây cười cũng bắt đầu từ đó. Để tránh những lời trách móc về trang phục, bác phó may đã đổi chủ đề về vẻ đẹp và tinh tế của bộ trang phục. Nhưng rất tiếc, bộ trang phục lại có hoa mà lại may ngược, khiến Giuốc-đanh trách móc, nhưng bác phó may lại cho rằng ông không dặn may xuôi. Tuy Giuốc-đanh bực mình, nhưng khi nghe bác phó may nói quý tộc thường mặc như thế, ông lại im lặng, chỉ vì muốn giống như quý tộc. Tất cả mọi thứ đều qua loa khi bộ áo được khen là giống quý tộc, dù ăn bớt vải cũng không cần quan tâm. Điều hài hước thứ hai là vải hoa thì phải may bông hoa hướng lên trên, nhưng bác phó may lại may xuống dưới.
Cảnh thứ hai càng hấp dẫn hơn, khi chú thợ phụ không chỉ tránh né thành công những sai sót mà còn kiếm được tiền thưởng. Khi mặc xong bộ trang phục, hắn muốn xin tiền uống rượu, nên gọi Giuốc-đanh là ông lớn. Vì điều đó, Giuốc-đanh đã thưởng tiền cho hắn. Hết tiếng ông lớn, lại đến cụ lớn, rồi đến đức ông, khiến Giuốc-đanh cảm thấy tự hào và tin rằng mình đã trở thành một quý ông thực sự. Chú thợ phụ thông minh đã lấy đi tiền của ông một cách dễ dàng, nhưng cũng nhờ vào danh hão đó mà Giuốc-đanh không phản đối. Ông rất vui khi nghe những lời khen đó và không ngần ngại thưởng cho hắn đồng tiền xứng đáng.
Phân tích về tác phẩm Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục - Mẫu 3.
Mô-li-e, một tác giả nổi tiếng người Pháp, đã đem lại những thành công lớn trong lĩnh vực nghệ thuật sân khấu. Ông là nhà biên kịch hàng đầu của châu Âu thế kỉ XVII và là người sáng lập ra nền hài kịch cổ điển Pháp.
Vở kịch Trưởng giả học làm sang là một vở hài kịch năm hồi, có xen những màn ca múa phụ họa. Nội dung tóm tắt như sau:
Giuốc-đanh đã vượt qua tuổi bốn mươi, thuộc tầng lớp thị dân giàu có. Do bố mẹ từng buôn len, anh tích luỹ được nhiều tiền và muốn trở thành quý tộc. Anh học hỏi từ người cao sang, nhưng lại bị lừa dối bởi các thầy dởm, bác phó may vụng về và gã bá tước sa sút. Cuối cùng, nhờ sự mưu mẹo của nữ đầy tớ Cô-vi-en, anh đã chấp nhận Clê-ông làm vị hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ để cầu hôn Luy-xin.
Lớp kịch cuối cùng trong vở Trưởng giả học làm sang là lớp kịch kết thúc. Nội dung có thể tóm tắt như sau:
Giuốc-đanh, một người dốt nát và quê mùa, muốn học làm sang nhưng lại bị lợi dụng. Màn kịch Giuốc-đanh mặc lễ phục đã thể hiện tính cách lố lăng của một người trọc phú. Mô-li-e đã phê phán mạnh mẽ giai cấp tư sản thông qua việc khắc họa hài hước Giuốc-đanh.
Trong lớp kịch này, Mô-li-e sử dụng hai loại ngôn ngữ: ngôn ngữ trực tiếp của nhân vật và ngôn ngữ kể chuyện của tác giả.
Ngôn ngữ trực tiếp thường là đối thoại giữa các nhân vật hoặc đoạn độc thoại của họ. Đoạn kể về bác phó may và thợ phụ mặc lễ phục cho Giuốc-đanh được sử dụng làm ngôn ngữ kể chuyện, tạo nên tính cách sâu sắc cho nhân vật.
Màn kịch gồm hai phần: trước và sau khi Giuốc-đanh mặc lễ phục.
Cảnh đầu diễn ra trong phòng khách nhà Giuốc-đanh với ba nhân vật chính: Giuốc-đanh, bác phó may và một thợ phụ mang bộ lễ phục đến. Tính cách học đòi của Giuốc-đanh hiện rõ qua cuộc đối thoại, khiến người nghe phải bật cười trước sự trái ngược giữa bác phó may ranh ma và lão Giuốc-đanh ngây thơ.
Khi Giuốc-đanh tỏ ý sốt ruột vì bộ lễ phục chưa xong, lão phàn nàn: Tôi sắp phát khùng lên vì bác đấy. Bác phó may lại viện cớ rằng bộ lễ phục này quá cầu kỳ, khó làm và tốn công: Tôi không làm sao đến sớm hơn được, tôi đã cho hai chục thợ phụ làm bộ lễ phục của ngài đấy.
Giuốc-đanh than phiền về đôi bít tất lụa bé quá, phải khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt. Bác phó may lại phủ nhận và lý sự cùn cưa rằng nó sẽ rộng khi giãn ra. Giuốc-đanh vẫn tỉnh táo và đòi bác phó may thừa nhận: Tôi bảo là nó làm tôi đau. Lời lẽ khôi hài của Giuốc-đanh khiến bác phó may đành im lặng.
Giuốc-đanh cự bác phó may về đôi giày chật cứng làm lão đau chân ghê gớm, nhưng bác thợ may lại khăng khăng phủ nhận: Không, đôi giày không làm ngài đau đâu. Giuốc-đanh quả quyết: Tôi nói là nó làm tôi đau. Lời lẽ hài hước của cả hai tạo nên một tình huống hóm hỉnh trong màn kịch.
Tất cả khán giả đều nhận ra sự tỉnh táo và sắc bén trong lời nói của Giuốc-đanh, khiến bác phó may trở nên lúng túng.
Thông qua cuộc trò chuyện này, chúng ta thấy Giuốc-đanh luôn dựa vào cảm giác của chính bản thân mình để phân biệt đúng sai (giày, tất đều quá chật làm chân đau). Tuy nhiên, ông lại dễ bị người khác chi phối vì thiếu lập trường vững vàng. Nghệ thuật gây cười bắt đầu từ đó, và rõ ràng Giuốc-đanh khó có thể thắng được miệng lưỡi mềm dẻo của bác phó may.
Để gỡ bức xúc, bác phó may liền giới thiệu về bộ lễ phục mới với Giuốc-đanh. Đây là một cách khôn ngoan để tránh khỏi tranh cãi: 'Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và được làm ra một cách tài tình. Sáng tạo một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen thật là một thành tựu tuyệt vời. Tôi thách bất kỳ thợ may nào cũng không thể vượt qua được.'
Nhưng sự khéo léo của bác phó may không thể lừa dối Giuốc-đanh, khi ông nhận ra sự hỗn độn: 'Thế này là sao? Bác đã may hoa ngược mất rồi!'
Bất kỳ thợ may nào cũng hiểu rằng vải hoa phải được may hướng lên trên. Tuy nhiên, phản ứng của Giuốc-đanh dừng lại ở đó. Bác phó may lanh lợi đáp lại: 'Ngài đã nói muốn may hoa xuôi à?'
Giuốc-đanh không chịu chấp nhận điều phi lý đó và quay lại đáp:
- Lại phải yêu cầu may hoa xuôi à?
Phản ứng của bác phó may khiến Giuốc-đanh lúng túng. Bác phó nhạy bén nhận ra sự dao động của ông nên tiếp tục tấn công:
- Đúng vậy, cần phải yêu cầu. Vì những người quý tộc thường mặc như vậy.
Để trở thành 'quý tộc', điều quan trọng nhất là phải có bộ trang phục trang trọng. Nhưng bác phó lại may cho Giuốc-đanh một bộ lễ phục với vải hoa, thậm chí còn may hoa ngược. Dù Giuốc-đanh tức giận nhưng chỉ cần nghe bác phó khẳng định rằng những người quý tộc thường mặc như vậy, ông liền đồng ý với lòng vui vẻ bởi ông đang thích làm... quý tộc. Do đó, ông chỉ hỏi lại bác phó may một cách ngớ ngẩn nhưng tỏ ra nguy hiểm:
- Những người thượng lưu lại mặc áo với hoa ngược sao?
Khán giả hiểu được rõ ràng rằng bác phó may đang cố tình lừa dối Giuốc-đanh với một sự vụng về tinh vi. Bác phó may cho rằng đã chiến thắng và thêm một lời nói phủ phàng, nếu Giuốc-đanh không hài lòng thì anh ấy có thể yêu cầu may lại chiều hoa theo đúng. Giuốc-đanh, vì mong muốn trở thành quý tộc, đột nhiên mất đi sự tỉnh táo và bị lẫn lộn, nhanh chóng khen ngợi mặc dù không rõ ràng:
- Ôi! Vậy thì bộ áo này được may tốt đấy.
- Nếu ngài muốn, tôi sẽ may lại chiều hoa xuôi cho ngài.
Giuốc-đanh hoảng sợ, vẫy tay và lắc đầu mạnh mẽ:
- Không, tôi không muốn.
Bác phó tiếp tục giả vờ lấy lòng Giuốc-đanh như con mèo vờn chuột:
- Xin ngài cứ tự nhiên.
Ở đây, Giuốc-đanh đã rơi vào bẫy một cách nhẹ nhàng mà không hay biết, và anh ta lại tỏ ra cứng rắn hơn bao giờ hết:
- Tôi đã nói không rồi. Bác may như vậy là đủ. Bác có nghĩ rằng áo này tôi mặc có vừa không?
- Đương nhiên phải nói! Tôi thách bất kỳ họa sĩ nào cầm bút vẽ bộ trang phục của ngài sao cho vừa ý hơn. Ở nhà tôi có một thợ may giỏi nhất thiên hạ; và một người khác là bậc thầy về may vá đỉnh cao.
- Bộ tóc giả và lông đính mũ có được ổn không?
- Hoàn toàn ổn!
Sự hài lòng của Giuốc-đanh leo lên đến đỉnh điểm khi tin rằng đã có được bộ trang phục phong phú như người quý tộc. Điều này khiến cho ông ta sẵn lòng bỏ qua những chi tiết không đáng kể trước đó. Về bộ tóc giả và lông đính mũ, ông chỉ quan tâm qua loa một cách nhẹ nhàng.
Phân tích tác phẩm Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục - Mẫu 4
Mô-li-e được xem là một nhà biên kịch có nhiều tác phẩm được coi là cổ điển trên toàn cầu. Trong số đó, vở kịch 'Trưởng giả học làm sang' của ông là một tác phẩm nổi tiếng, và trích đoạn 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục' là một ví dụ điển hình.
Vở kịch này được phân thành hai cảnh, được nhận biết bằng đoạn chỉ dẫn sân khấu 'Bốn tay thợ phụ bước vào...'. Cả hai cảnh đều diễn ra trong không gian phòng khách của ông Giuốc-đanh, nhân vật chính. Không khí kịch ngày càng sôi động hơn khi tiến đến cuối cảnh sau, khi mà tình huống hài hước thực sự trở nên náo nhiệt. Trên sân khấu, cảnh đầu tiên có bốn nhân vật (ông Giuốc-đanh và một gia đình, bác phó may và một tay thợ phụ mang bộ lễ phục). Trong cảnh sau, xuất hiện thêm bốn tay thợ phụ khác. Trong cảnh đầu tiên, ông Giuốc-đanh và bác phó may có đối thoại với nhau. Trong cảnh sau, ông Giuốc-đanh nói chuyện với một tay thợ phụ 'mang bộ lễ phục', xuất hiện từ cảnh trước nhưng xung quanh ông là cả bốn tay thợ phụ từ sau đang xúm vào để giúp ông thử bộ lễ phục mới, nên như là ông nói với cả đám. Ngoài ra, trong cảnh đầu, các nhân vật thể hiện ít hành động hơn (chủ yếu là các hành động kèm theo đối thoại của hai nhân vật), trong khi ở đoạn sau, các thợ phụ náo nhiệt cởi quần áo cũ và mặc bộ lễ phục mới cho ông Giuốc-đanh... Ngoài ra, khi ông Giuốc-đanh mặc lễ phục, còn có cả màn nhảy múa và âm nhạc!
Trong cảnh đầu của vở kịch, tính cách của Giuốc-đanh được thể hiện trong đối thoại với bác phó may. Nào là chuyện đôi bít tất, bộ tóc giả, lông đính mũ nhưng chủ yếu xoay quanh bộ lễ phục mới, với những bông hoa ngược! Ông Giuốc-đanh không biết được liệu bác phó may đã cố ý hay vô tình làm ra những bông hoa ngược. Nhưng chính ông Giuốc-đanh mới phát hiện ra sự cố này. Bác phó may lại khẳng định rằng người quý tộc vẫn mặc như vậy. Và ông Giuốc-đanh đang học làm sang. Vì thế, ông hoàn toàn bị bắt nạt bởi sự láu cá của bác phó may. Tình huống trở nên căng thẳng khi bác phó may liên tục nói: 'Nếu ngài muốn, tôi sẽ xin may hoa xuôi lại' và 'xin ngài cứ bảo'. Sợ rằng cơ hội làm sang sẽ trôi qua, ông Giuốc-đanh từ chối một cách cứng đầu: 'Không, không' và 'tôi đã nói không rồi'. Sau đó, ông phát hiện ra bác phó may đã lấy mất một ít vải của mình. Nhưng bác phó may đã nắm vững điểm yếu của ông, chỉ cần chuyển hướng sang việc thử bộ lễ phục mới thì ông Giuốc-đanh sẽ không còn quan tâm đến việc mất vải nữa. Điều này khiến cho bác phó may cảm thấy tự tin khi mặc bộ áo may từ vải mà ông Giuốc-đanh đã mất.
Trong cảnh sau của vở kịch, tính cách của trưởng giả học đòi làm sang của ông Giuốc-đanh tiếp tục được thể hiện. Lần này, đến lượt tay thợ phụ lợi dụng ông ta. Nếu họ gọi ông Giuốc-đanh như thông thường (ông hoặc ngài) thì có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lần này, họ gọi ông ta là 'ông lớn', đúng vào thời điểm ông ta đang mặc lễ phục và tự nhận mình là người quý tộc. Điều này khiến cho họ nhận được tiền thưởng vì việc gọi ông Giuốc-đanh là 'ông lớn' trang trọng. Tay thợ phụ này đã hiểu rõ điểm yếu của ông Giuốc-đanh và liên tục nịnh hót để kiếm tiền. Và họ đã thành công. Những từ 'cụ lớn', rồi 'đức ông' đều đem lại cho họ tiền thưởng. Không phải ông Giuốc-đanh không quan tâm đến tiền của mình, mà vì ước mơ trở thành người quý tộc lớn hơn cả sự tiếc tiền! Từ đó, ta có thể thấy được tính cách học đòi làm sang của ông Giuốc-đanh đến đâu mạnh mẽ.
Sự chênh lệch giữa nội dung và hình thức, giữa bên trong và bên ngoài, là nguyên tắc cơ bản để tạo ra hài hước. Trong vở kịch này, Mô-li-e đã tạo ra một nhân vật hài hước không thể nào quên được khi tạo ra sự không cân xứng, không hòa hợp giữa sự ngớ ngẩn, ngu dốt và sự sang trọng, học đòi của nhân vật ông Giuốc-đanh, với hàng loạt tình tiết gây cười: bộ lễ phục với những bông hoa ngược, tiền thưởng cho những từ ngữ tôn xưng quý phái, vẻ tự phụ rõ ràng của ông Giuốc-đanh khi mặc lễ phục cũng như khi được gọi là... qua đó, nhà văn đã châm biếm thói học đòi làm sang mà chúng ta thường gặp trong xã hội.
................
Vui lòng tải tệp dưới đây để xem đầy đủ thông tin trong tài liệu!