Hôm nay, chúng tôi tiếp tục giới thiệu một số bài văn mẫu lớp 9: Phân tích tác phẩm Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang, đây là tài liệu hữu ích được chia sẻ tại đây.
Rô-bin-xơn ngoài hoang đảo là một câu chuyện độc đáo của nhà văn Đi-phô. Dưới đây là dàn ý chi tiết và một số bài văn mẫu lớp 9: Phân tích tác phẩm truyện Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang, mời các bạn tham khảo.
Dàn ý phân tích truyện Rô-bin-xơn ngoài hoang đảo
I. Khởi đầu:
- Giới thiệu về tác giả: Đi-phô là một nhà văn người Anh, ông nổi tiếng là một nhà văn và nhà chính trị có ảnh hưởng lớn. Ông đã dùng bút để đấu tranh cho chính nghĩa.
- Tác giả Đi-phô đã để lại cho văn học Anh và thế giới nhiều tác phẩm nổi tiếng.
- Giới thiệu tác phẩm: Rô-bin-xơn Cru- xô là một cuốn tiểu thuyết đầy cảm xúc mà người đọc trên toàn thế giới đều nhớ mãi. Trong đó, trích đoạn “Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang” đặc biệt ấn tượng với sức mạnh tiềm ẩn trong con người, khả năng vượt qua số phận và thiên nhiên.
II. Nội dung chính:
- Tổng quan về nội dung đoạn trích: Bắt đầu của đoạn trích, tác giả Giôn Đi-phô-tơn đã tả nét đặc biệt của nhân vật Rô-bin-xơn khi phải sống một mình trên hòn đảo hoang. Một người đàn ông có phong cách lạ mắt, với bộ quần áo kỳ lạ được làm từ da dê, áo rất ngắn chỉ đến lưng và quần dài tới bắp đùi.
- Phân tích hình dáng của Rô-bin-xơn sau nhiều năm sống trên đảo hoang? Ông ta luôn mang theo nhiều dụng cụ như cưa, rìu khi đi đâu. Đặc biệt, ông có bộ ria mép dài đáng chú ý, làm cho khuôn mặt và phong cách của ông trở nên đặc biệt.
- Ý chí sinh tồn của con người trước thiên nhiên hoang dã, qua việc ông chăm sóc dê rừng và tự làm các công cụ cần thiết để tồn tại trên đảo hoang.
- Qua câu chuyện này, chúng ta nhận thấy nhân vật Rô-bin-xơn đã trải qua nhiều khó khăn, cô đơn khi sống một mình trên đảo hoang, thiếu vắng thiết bị hiện đại và mối quan hệ.
III. Tổng kết:
- Đoạn trích “Rô-bin-xơn ở ngoài đảo hoang” như một bài ca ca ngợi lòng dũng cảm của con người khi đối mặt với khó khăn, bằng bất kỳ cách nào họ cũng vượt qua mọi thử thách để trở thành những nhà thám hiểm của thiên nhiên.
- “Chớ thấy sóng cả, mà ngã tay chèo”đó là thông điệp quý báu mà tác giả Giôn Đi-phô- tơn muốn gửi đến độc giả.
Phân tích tác phẩm Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang - Mẫu 1
Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang là phần trong chương 10 của tiểu thuyết Rô-bin-xơn Cru-xô của nhà văn Đi-phô người Anh thế kỉ XVIII. Tác phẩm mang tính chất phiêu lưu và tự truyện, đồng thời thể hiện sự đan xen giữa cảm xúc con người và môi trường thiên nhiên hoang dã.
Nhiều năm trôi qua, Rô-bin-xơn sống một mình giữa hoang vu. Anh chia sẻ: “Tôi sống yên bình trên đảo và chịu đựng số phận của mình hơn một năm nữa’’. Tiếng nói anh như là một dòng suối nhỏ chảy qua những khó khăn và niềm vui trên đảo hoang.
Anh kể về hành trình sống cô đơn và khó khăn của mình suốt hơn ba thập kỷ trên hòn đảo hoang. Dù phải đối mặt với sự cô đơn, hung dữ, bệnh tật và sự thiếu thốn, anh vẫn kiên cường sống sót và học cách vượt qua mọi khó khăn. Tinh thần mạo hiểm và khao khát giàu có của thanh niên đã biến anh thành một người thợ lành nghề, thành thạo trong nhiều lĩnh vực. Anh làm việc không ngừng nghỉ để không bao giờ cảm thấy cô đơn và bất định. Điều này chứng tỏ sức mạnh tích cực của tư duy và sức lao động. Nhờ đó, anh đã trở thành một thợ lặn giỏi, tự chế được nhiều dụng cụ từ cái chum vải đến bình vò và bát đĩa. Anh còn trồng thuốc lá để hút và tự làm tẩu xinh xắn, rồi dùng cành miên liễu để đan lát nhiều thứ từ thúng đựng mồi săn đến giỏ trái cây.
Trong cuộc đời, những người yếu đuối thường dễ bị khó khăn đánh bại. Rô-bin-xơn đã trải qua hàng ngàn ngày cô đơn trên hòn đảo hoang! Thời trẻ đã qua đi, sức khỏe và tinh thần đã mòn mỏi. Cuối cùng, mỗi khó khăn đều như được nhân đôi, khủng khiếp! 'Thuốc đắng cạn liều càng đắng - Đường khó cuối cùng càng khó đi” (Hồ Chí Minh). Đó là quy luật tự nhiên. Rô-bin-xơn mô tả hoàn cảnh của mình: 'Thuốc đạn ngày càng ít, thực phẩm cũng dần khan hiếm”. Đã bước sang năm thứ 11 trên đảo, anh bắt đầu chăn nuôi, sau khi đã thành công trong việc trồng lúa và mạch. Anh bắt dê rừng, xây chuồng và chăm sóc chúng, từ đó có tới 43 con dê để thịt dần dần. Với tinh thần dũng cảm, sự sáng tạo và khéo léo, anh biết cách vắt sữa, làm bơ, phô mai, và cả làm quần áo từ da dê. Anh đã nói về cuộc sống vật chất của mình trên hòn đảo sau những năm cô đơn và gian khổ, và anh tự hào về mọi thứ:
'Hãy tưởng tượng, một mình trên hòn đảo hoang mà bạn có sữa tươi vào buổi sáng, bữa ăn hàng ngày có bánh mì, gạo, thịt dê, trứng rùa, bơ và phô mai; và sau bữa ăn có đủ loại trái cây, đặc biệt là nho tươi và nho khô, giống như trong những khách sạn lớn ở các thành phố.”
Rô-bin-xơn không bị thiên nhiên làm cho khuất phục. Ngược lại, anh biết cách sử dụng trí tuệ, tay nghề và ý chí của mình - của con người - để thay đổi môi trường và làm cho nó phục vụ cuộc sống của mình. Việc nuôi dưỡng và thuần dưỡng dê rừng của Rô-bin-xơn là một kỳ tích. Sữa tươi, phô mai, bơ, và áo da mà anh tạo ra là kết quả của lao động trong cô đơn và khó khăn. Đối với người đọc suốt hơn 300 năm, anh là một biểu tượng của sự kiên cường và vĩ đại.
Phần cuối của chương 10 mô tả về 'Một số đặc điểm của 'vị vua đảo' khi thăm dò trong vương quốc của mình'. Đây là một bức chân dung châm biếm và hài hước, mang tính nhân văn, nơi mà Rô-bin-xơn là vị 'vua đảo' duy nhất, cũng là thần dân duy nhất. Anh miêu tả về trang phục và râu của mình. Bạn có thể đi theo 'vị vua đảo' để chiêm ngưỡng. Bộ áo quần bằng da kỳ lạ, có thể khiến ai đó sợ hãi hoặc cười khẩy lần đầu tiên nhìn thấy. Cái mũ bằng da dê “cao lêu đêu”. Một cái áo chẽn cắt bằng da dê “tà áo chấm ngang đầu gối” rất quý phái; quần ngắn may từ da dê xồm, lông dê dài lê thê, buông thõng đến mắt cá, khiến quần đùi không khác gì quần dài! Dây đeo túi và dây thắt lưng cũng làm từ da dê, để giữ cưa và búa. Hai cái túi bằng da dê 'có hình dáng lạ lùng', để đựng đạn và thuốc súng, đeo lủng lẳng qua cổ.
Nội dung miêu tả hiện thực về cuộc sống trên hòn đảo đưa ra cái nhìn đặc biệt về phong cách sống, trang phục và ngoại hình của con người, khiến chúng trở nên lạ lùng, kỳ dị. Chàng trai Rô-bin-xơn ngày càng trở nên ngăm đen vì nắng, râu cứ mọc như chổi. Râu mày của anh theo kiểu người Thổ Nhĩ Kỳ, dài và đậm đặc. Con chó của Rô-bin-xơn, một người bạn đồng hành trung thành, khi nhìn thấy ngoại hình lạ lùng của chủ, cảm thấy sợ hãi và nghi ngờ liệu anh ta có phải là bạn hay là kẻ thù.
Phân tích về tác phẩm Rô-bin-xơn ngoài hoang đảo - Phiên bản 2
Đi-phô được biết đến như một nhà văn vĩ đại của Anh quốc. Tác phẩm 'Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang' là một hiện tượng trong văn học, gắn liền với tên tuổi của ông. Tác phẩm này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả với những suy nghĩ và cảm xúc phong phú.
Rô-bin-xơn là một người tràn đầy sự nhiệt huyết và thích phiêu lưu, luôn khao khát khám phá những vùng đất mới. Sự tò mò này khiến anh ta vượt qua mọi nguy hiểm để đạt được mục tiêu của mình. Dù gặp nhiều rắc rối trong hành trình, anh vẫn không bao giờ từ bỏ, luôn quyết tâm tiếp tục điều khiển cuộc sống của mình.
Rô-bin-xơn là một người có ý chí và nghị lực phi thường. Dù gặp khó khăn, anh không bao giờ chịu khuất phục. Mặc cho sự cô đơn, anh vẫn không ngừng cố gắng, luôn tích cực làm việc. Sự lạc quan và sự chăm chỉ của anh đã giúp anh vượt qua mọi thử thách. Anh giỏi trong nông nghiệp và thủ công, luôn sáng tạo và hứng thú với mọi việc, từ việc nuôi dê, vắt sữa cho đến làm bơ và pho mát.
Ngoài ra, Rô-bin-xơn cũng là một người trẻ trung và yêu cuộc sống. Chỉ có người có niềm tin mạnh mẽ vào cuộc sống mới có thể tồn tại và thích nghi ở một nơi hoang sơ như vậy. Mặc dù sống một mình trên hòn đảo hoang, anh vẫn muốn trải qua một cuộc sống ý nghĩa và đáng nhớ, mang lại giá trị tốt đẹp cho cuộc sống. Điều này được thể hiện qua cách anh ăn mặc và trang bị bản thân, mặc dù không có ai xung quanh.
Diện mạo của Rô-bin-xơn phản ánh tính cách của một người thích phiêu lưu, tự tin và đầy sức sống. Tác giả mô tả những chi tiết trên khuôn mặt anh một cách ấn tượng. Giọng kể chuyện của Rô-bin-xơn mang tính hài hước và lạc quan, thể hiện cuộc sống tinh thần vui vẻ của anh.
Một đoạn văn tưởng chừng như đơn giản nhưng thực sự rất sâu sắc, gợi ra nhiều suy nghĩ và bài học về sự sống lạc quan và tích cực. Rô-bin-xơn là minh chứng cho tinh thần vượt khó, sự lạc quan trong cuộc sống, và khả năng làm đẹp cho bản thân và xã hội.
Phân tích về tác phẩm Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang - Mẫu 3
Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Đe ni ơn Đi-phô, kể về cuộc phiêu lưu của một người thủy thủ. Dù gặp nhiều khó khăn và chuyện không may, Rô-bin-xơn vẫn không bao giờ từ bỏ hi vọng. Đoạn trích này là minh chứng cho sự kiên nhẫn và quyết tâm của Rô-bin-xơn khi đối mặt với thử thách ngoài đảo hoang.
Nhân vật đã tự vẽ ra bức chân dung của mình, nhận thấy rằng sự xuất hiện của mình có thể khiến người khác kinh hãi hoặc cười bật ra vì ngoại hình lạ lùng của anh. Mọi thứ đều được tạo ra từ da dê, mang lại vẻ hài hước và kỳ dị. Anh đã thay đổi từ một chàng trai lịch lãm thành một gã thổ dân da màu, với một giọng điệu hài hước, như thể anh tự trêu đùa với bản thân.
Trang phục của nhân vật cũng đặc biệt không kém. Chiếc mũ che nắng được làm từ da dê, to và cao. Áo da dê vạt dài, quần loe và đôi giày ủng kỳ cục. Mô tả tỉ mỉ cùng với một giọng điệu hài hước làm cho trang phục của Rô bin xơn trở nên vô cùng kỳ lạ và đáng yêu.
Trang bị của Rô bin xơn bao gồm một chiếc thắt lưng bằng da dê, lủng lẳng hai cưa và rìu. Trên vai là hai túi cũng bằng da dê và một khẩu súng. Sau lưng anh mang một chiếc gùi và một chiếc dù lớn bằng da dê. Sự mô tả chi tiết cho thấy Rô bin xơn với những trang bị cồng kềnh và kỳ lạ.
Diện mạo của nhân vật cũng rất đặc biệt, với nước da không quá sậm và hàng ria dài kiểu Hồi giáo. Rô bin xơn không chỉ là dị hình mà còn là dị tướng. Tuy nhiên, sau cái bức chân dung kỳ quái đó là một tinh thần mạnh mẽ, sự lạc quan và ý chí vượt qua mọi khó khăn, và khả năng chiến thắng thiên nhiên.
Tóm lại, qua đoạn trích này, bên cạnh sự hài hước của ngoại hình kì lạ và dị tướng của Rô bin xơn, chúng ta cũng nhận thấy sức mạnh sống mãnh liệt của nhân vật. Với ý chí của mình, con người có thể chiến thắng thiên nhiên và vượt qua mọi khó khăn.
Phân tích tác phẩm Rô-bin-xơn ở ngoài hoang đảo - Mẫu 4
Tôi đã phải lòng nhân vật Rô-bin-xơn từ khi đọc truyện của Đi-phô. Đoạn trích “Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang” đã khiến tôi yêu thêm nhân vật này hơn. Anh là tấm gương sống lạc quan, sáng tạo, và có nhiều phẩm chất tốt đẹp.
Trong đoạn trích, Rô-bin-xơn đã sống trên mười năm ngoài hoang đảo. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là anh sống bình thường, cân bằng mặc dù đã hơn mười năm không gặp đồng loại, chỉ có chó làm bạn. Sự chiến thắng với cô đơn đã là một kỳ tích của Rô-bin-xơn, đòi hỏi bí quyết sống mạnh mẽ và bộ thần kinh thép. Anh nói rằng bí quyết sống của anh đơn giản: làm việc, làm việc và làm việc.
Tôi say mê với công việc, không còn nghĩ đến những suy tư không lành mạnh. Công việc không chỉ mang lại cho Rô-bin-xơn những sản phẩm bảo đảm cuộc sống mà còn tạo nên niềm vui, sự hứng khởi và hy vọng vào ngày tái hợp với đồng loại.
Rô-bin-xơn ngày càng thành thạo trong nhiều công việc thủ công. Sự kiên trì, khéo léo, trí thông minh và tài sáng tạo của anh khiến tôi ngưỡng mộ không ngớt. Anh kể về việc sáng tạo các đồ dùng từ da dê, từ bát đĩa đến thúng và thậm chí cả tẩu hút thuốc. Bằng sự khéo léo và sáng tạo, Rô-bin-xơn đã làm cho cuộc sống từ chỗ thiếu thốn trở nên no đủ và hạnh phúc.
Rô-bin-xơn cũng có tính hài hước. Tôi đã thích thú, thậm chí cười to khi đọc đoạn anh miêu tả bộ quần áo kỳ dị của ông “chúa đảo”, cả con chó cũng kinh ngạc. Đó là thành quả của tài năng và sự lao động kiên trì của anh trong suốt thời gian dài. Vừa thích thú, lại vừa khâm phục khi suy nghĩ về bộ quần áo ấy. Chi tiết vui nhộn nhất có lẽ là bộ ria kiểu Thổ Nhĩ Kỳ của anh. Nó dài và rậm, tạo nét cổ điển cho khuôn mặt anh.
Phân tích tác phẩm Rô-bin-xơn ở ngoài đảo hoang - Mẫu 5
Con người, ta là ai? Câu hỏi này khiến loài người phải tự nghiệm lại bản thân trong những hoàn cảnh biến dạng đến mức không thể tin nổi. Rô-bin-xơn đã gặp một trong những tình huống đó. Sống hơn mười năm trên hoang đảo, cách li với thế giới bên ngoài, liệu anh còn là chàng trai hai mươi bảy tuổi người thị trấn Yoóc-sai hay không? Thách thức vượt qua điều này là một cuộc thử nghiệm, một thông điệp không chán nản mà ngược lại.
Bản năng sống không chấp nhận sự bất lực. Dù cách nào, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Ý chí mạnh mẽ, quyết tâm có thể biến điều không thể thành có thể. Nếu sức mạnh tinh thần là phẩm chất hàng đầu của con người, thì ở nơi hoang đảo này, trong Rô-bin-xơn, nó luôn tỏa sáng. Để sinh tồn giữa sóng gió, giữa những ngõ hẻm xa lạ, những nhu cầu cơ bản không thể không được quan tâm: mái che chống nắng mưa, thức ăn hàng ngày. Nhà cửa có lẽ được làm từ cây cỏ trong rừng, bằng chiếc cưa và rìu mà anh luôn mang theo. Thức ăn chắc chắn là từ săn bắn và hái lượm, cách sống tự cung tự cấp như người thời tiền sử nhờ khẩu súng trên vai cùng hai túi đựng thuốc súng và đạn. Tuy nhiên, những điều đó không phải là “kỳ cục”. Sự dị hình, dị tướng chỉ khiến người ta “hoảng sợ” hay “cười sặc sụa” khi nhìn thấy hình ảnh của một “người rừng” hoặc con gấu cô đơn ở Bắc Cực. Cách ăn mặc của Rô-bin-xơn chính là như thế. Thường thì quần áo được may từ vải hoặc len tùy theo thời tiết, nhưng theo cách mà anh ấy mặc, có vẻ như thời gian ở đây không chuyển đổi. Trái đất dường như đã ngừng quay để chỉ còn một mùa đông lạnh giá quanh năm. Mũ, giày, quần áo từ đầu đến chân đều được làm từ da dê. Sự phối hợp giữa tính tiện ích và tính thẩm mỹ đã không còn tồn tại. Cái mũ chỉ là một mảnh da để che nắng và chắn mưa. Với cái mũ này, anh có ý định tránh khỏi việc áo ướt trong mưa. Áo và quần cũng vậy, không cần thiết phải theo mốt. Chúng không khớp với nhau. Dường như áo quá dài, quần quá ngắn, quần loe chỉ đến đầu gối mà thôi. Da dê đực đã làm cho việc phân biệt giữa quần dài và quần ngắn trở nên khó khăn vì “lông dê thõng xuống mỗi bên đến giữa bắp chân”. Đôi giày cũng giống như mũ, không có tất, được gọi là ủng hơn là giày vì dây giày không được xỏ vào lỗ mà dây vòng quanh bắp chân. Sự sáng tạo không chỉ giới hạn ở việc mặc quần áo, nó còn thể hiện trong việc trang bị bên trong, tựa như một cái kho di động. Không kiếm không găm như quý tộc, nhưng có thể hiểu lầm anh là thợ sơn với “lủng lẳng bên này một chiếc cưa nhỏ, bên kia một chiếc rìu con”. Nhưng thực sự anh là thợ săn, luôn sẵn sàng với khẩu súng trên vai và hai túi đựng thuốc súng và đạn. Cũng có thể hình dung anh như một thổ dân da đỏ leo lên cây, đào củ với gùi đeo sau lưng. Rô-bin-xơn đã vượt qua mọi thách thức, mọi khó khăn, dù hình dạng sống hoang dã, thô sơ gần như một người thời tiền sử.
Tuy nhiên, phía sau những dáng vẻ bên ngoài, vẫn là một con người đích thực đang sống. Danh hiệu con người quý giá, anh coi trọng. Vì sao anh chú ý đến bộ ria? Bởi vì nếu để nó mọc dài, sẽ trở nên rất lớn. Ý thức về con người, là một người đàn ông mạnh mẽ và nam tính đã nhắc nhở Rô-bin-xơn, không nên để bộ ria phát triển quá mức. Trên thực tế, trừ anh ra, không có ai trên đảo. Thậm chí việc chăm sóc bộ ria cũng rất cẩn thận, vì anh muốn có một bộ ria dài như ria của những người Thổ Nhĩ Kỳ anh gặp ở Xa-lê. Với gương mặt hãnh diện đó, Rô-bin-xơn có thể tự hào về làn da nắng gió của miền xích đạo. Đó là niềm vui duy nhất mà anh cảm nhận được. Ý nghĩ đó khoẻ mạnh, sâu sắc, trẻ trung. Đó mới là bức chân dung đích thực. Về nghệ thuật, đây là một bức chân dung tự họa, đảm bảo tính chân thực, khách quan. Đọc một đoạn văn không dài, ta vẫn có thể hình dung được một con người cụ thể đến từng chi tiết. Bức vẽ chân dung ấy gắn với hoàn cảnh sống đầy gian truân khi một mình sống trên hoang đảo. Nhưng, nhờ sự đồng cảm và tài năng của người kể chuyện, bức tranh chân dung ấy rất sinh động, như có linh hồn. Ấn tượng mà chúng ta có thể cảm nhận được là nhờ vào giọng văn đa dạng, không đơn điệu. Chẳng hạn như cách miêu tả ăn mặc và trang bị của Rô-bin-xơn vừa hài hước, vừa trang trọng. Chính sự đa dạng về giọng điệu của trích đoạn trên tạo nên một tính cách nhân vật không hề nhàm chán, mà đầy chiều sâu và phức tạp.
...............
Các bạn có thể tham khảo chi tiết tài liệu trong file dưới đây!