Mytour Hân Hạnh Giới Thiệu: Phân Tích Tác Phẩm Thuốc của Lỗ Tấn
Thuốc - Tác Phẩm Đặc Sắc của Lỗ Tấn: Dàn Ý và 5 Mẫu Văn

Dàn Ý Phân Tích Tác Phẩm Thuốc
I. Khai Mạc:
- Tác Giả: Lỗ Tấn, Nhà Văn Cách Mạng Nổi Tiếng của Trung Quốc Thế Kỷ XX.
- Trong Truyện Ngắn Thuốc, Lỗ Tấn Cảnh Báo Về Căn Bệnh Nguy Hiểm Của Xã Hội.
II. Thân Truyện:
1. Ý Nghĩa của Tựa Đề “Thuốc” và Hình Ảnh Bánh Bao Tẩm Máu Người
- Trong câu chuyện, Thuốc được miêu tả như một chiếc bánh bao chứa máu người mà người cha mua về cho Thuyên ăn:
+ Theo nghĩa đen, đó được coi là một biện pháp trị bệnh lao. Nhưng thực tế, đây là một phương pháp không khoa học, thậm chí là lạc hậu và viển vông.
+ Thuốc ở đây cũng là biểu tượng của sự u mê và sự lạc hậu trong việc hiểu biết khoa học của người dân Trung Quốc vào thời điểm đó.
+ Ngoài ra, Thuốc còn đại diện cho sự xa lánh của những người làm cách mạng, đối với quần chúng và vấn đề chính trị.
- Vì vậy, chiếc bánh bao tẩm máu không chỉ đơn giản là một biện pháp chữa bệnh mà còn là một loại thuốc độc, làm trầm trọng thêm tình trạng sức khỏe của nhân dân và người làm cách mạng.
- Từ cả nhan đề và hình tượng “bánh bao tẩm máu người” đã phản ánh nỗi đau sâu sắc của tác giả trước thương tâm của dân tộc.
2. Sự ra đi của Hạ Du và phản ứng của cộng đồng
a. Sự ra đi của Hạ Du
- Hạ Du được mô tả qua lời của các nhân vật khác:
+ Hạ Du là một chiến sĩ cách mạng tiên tiến, sẵn lòng hi sinh vì nhân dân, vì lý tưởng cao cả.
+ Tuy nhiên, không ai ủng hộ anh, không ai hiểu được những hành động của anh, thậm chí cả mẹ anh. Anh cô đơn hy sinh máu của mình cho quần chúng nhưng lại bị quần chúng lấy máu để chữa bệnh lao.
- Nhận xét: Hạ Du là một chiến sĩ cách mạng dũng cảm nhưng cô đơn. Anh là biểu tượng của cuộc cách mạng Tân Hợi, một cuộc cách mạng đóng góp vào việc lật đổ chế độ phong kiến nhưng do xa lánh quần chúng nên đã thất bại.
b. Thái độ của đám đông trước cái chết
- Đám đông chen lấn nhau để chứng kiến hình phạt của chiến sĩ cách mạng Tử Du
- Khi trời đã sáng, tại quán trà của lão Hoa, cậu Năm Gù, cùng Khang với người râu hoa râm, ... đều bàn tán về sự ra đi của Tử Du với thái độ khinh bỉ, miệt thị.
- Đánh giá: Có thể họ là đám đông mê tín, không am hiểu về vấn đề của đất nước, họ 'ngủ say trong căn nhà hộp bằng sắt không có cửa sổ'. Lỗ Tấn nhận thấy việc chữa trị vấn đề tinh thần quan trọng hơn việc chữa trị thể xác.
3. Cảnh hai mẹ thăm mộ con
- Trong thời gian nghệ thuật của câu chuyện: cả Hạ Du và Thuyên đều qua đời vào mùa thu, đến mùa xuân năm sau, vào ngày tết thanh minh, hai bà mẹ đến thăm mộ. Cái chết của họ giống như những chiếc lá mùa thu rơi khỏi cành để tích nhặt hi vọng. Thể hiện niềm tin vào tương lai cách mạng và sự nhận thức của nhân dân.
- Hình ảnh con đường nhỏ chia cắt khu mộ thể hiện sự lạc hậu trong tập quán, suy nghĩ của nhân dân. Hai bà mẹ cùng bước đi trên con đường đó thể hiện sự đồng cảm với tình yêu thương con.
- Hình ảnh vòng hoa trên mộ Hạ Du: cho thấy có người chia sẻ, đồng cảm với Hạ Du, điều này cho thấy cách mạng vẫn còn hy vọng. Vòng hoa cũng là biểu hiện của sự tiếc thương, tôn trọng của Lỗ Tấn dành cho người chiến sĩ cách mạng kiên cường.
III. Phần Kết:
- Tóm tắt về nghệ thuật: cách viết súc tích, sắc nét, tràn đầy hình ảnh biểu tượng.
- Từ tác phẩm, nhà văn đã đề cập đến bệnh tình ngu muội của người dân Trung Quốc vào thời điểm đó, nhưng vẫn đặt hy vọng vào tương lai: nhân dân sẽ tỉnh táo, hiểu biết về cách mạng và ủng hộ cách mạng bằng phương thuốc chữa trị tinh thần.
Phân tích tác phẩm Thuốc - Mẫu 1
Người nổi tiếng với quan điểm: 'Chữa bệnh tâm hồn quan trọng hơn chữa bệnh thể xác' không ai khác ngoài Lỗ Tấn. Là một nhà văn tiên phong và là tấm gương cho nhiều thế hệ, Lỗ Tấn đã có một sự nghiệp văn học rất đáng nể. Ông là người đã khởi đầu cho văn học cách mạng Trung Quốc. Với phong cách nghệ thuật đầy tính tiên phong, các tác phẩm của ông đều để lại những bài học sâu sắc. Và trong số đó có 'Thuốc'.
'Thuốc' ra đời vào năm 1919, thời Trung Quốc còn là một nước thuộc địa nửa phong kiến, bị các đế quốc tranh giành, dân chúng chịu nhục, và phong trào Ngũ Tứ bùng nổ. Tác phẩm được xuất bản lần đầu trên tạp chí Thanh niên và sau đó được in trong sách 'Gào Thét'. 'Thuốc' phản ánh sâu sắc về sự mê muội u mê của dân chúng, là bức tranh tả bi kịch của người tiên phong cách mạng và là sự kính trọng của tác giả đối với họ. Trong tác phẩm này có hai câu chuyện: một là về việc mua thuốc và thảo luận về nó, và hai là về hậu quả của việc sử dụng thuốc.
Tác phẩm này gây ấn tượng ngay từ tiêu đề: 'Thuốc'. Theo nghĩa đen, tiêu đề chỉ là một loại thuốc, một thứ thuốc truyền thống chữa bệnh lao: 'bánh bao tẩm máu người chết chém' - một loại thuốc mê tín, phản khoa học. Tuy nhiên, ý nghĩa của tiêu đề không chỉ dừng lại ở đó. Tác giả muốn truyền đạt một thông điệp. Đó là cần phải tỉnh táo, cần có một loại thuốc đặc biệt để chữa lành sự u mê, sự mê muội, và sự vô cảm của dân chúng; chữa trị cho những người tiên phong vì họ vẫn còn bị bám vào tư tưởng tư sản, còn xa rời quần chúng. Với ý nghĩa như vậy, 'Thuốc' trở thành một tác phẩm nổi tiếng trong thời kỳ này.
Bắt đầu bằng một câu chuyện vào 'đêm thu gần về sáng', lão Hoa đi mua một loại thuốc 'thần dược' để chữa bệnh lao cho con trai. Trên đường đi, tâm trạng của ông trở nên hồi hộp, trẻ trung như thể ông đã được sống lại. Vì sao vậy? Bởi vì ông sắp cứu được con trai của mình. Đó chính là cái 'thần dược' - chiếc bánh bao tẩm máu người chết chém. Ông đặt cả tâm hồn vào chiếc bánh đó như con của mình. Dù ban đầu ông lo lắng, run rẩy nhưng sau đó ông lại hạnh phúc. Khi mua được thuốc, ông mang về cho con ăn. Chiếc bánh được gói trong lá sen nướng. Mặc dù ban đầu vợ chồng ông còn sợ hãi, không dám cầm, nhưng sau đó họ cảm thấy sung sướng. Không chỉ vợ chồng ông tin vào loại thuốc này mà cả những người đang nói chuyện trong quán trà cũng vậy. Họ tin rằng nó là một loại thần dược: 'Chắc chắn sẽ khỏi, nhất định sẽ khỏi, loại thuốc này đặc biệt lắm'... Tuy nhiên, cuối cùng chiếc bánh bao tẩm máu người không thể cứu con trai của ông. Qua câu chuyện này, tác giả đã tiết lộ sự mê muội và u mê của người lao động thời đó. Chiếc bánh bao tẩm máu người là một loại thuốc quái đản, gây chết người, một loại thuốc độc, phản khoa học. Để chữa bệnh lao cần phải có một loại thuốc đặc biệt.
Song song với câu chuyện về thuốc của gia đình lão Hoa là câu chuyện về Hạ Du, một người tử tù. Nhân vật này chỉ được nhắc đến qua lời bàn luận của các nhân vật khác. Hạ Du là một thanh niên sớm nhận thức được lý tưởng cách mạng, đấu tranh với ý tưởng 'thiên hạ Mãn Thanh chính là của chúng ta'. Tuy nhiên, trong mắt mọi người, anh chỉ là: 'thằng quỷ sứ', 'nhãi con', 'khốn nạn', 'điên'... Người chú ruột của anh tố cáo anh chỉ để kiếm hai mươi lạng bạc. Bác Cả Khang lại xem anh là công cụ để bán máu và kiếm lợi. Lão Nghĩa thì chỉ tiếc cái áo. Còn với vợ chồng lão Hoa, anh là phương thuốc chữa bệnh cho con trai họ. Tất cả mọi người đều nhìn anh như là kẻ thù, đến chết cũng phải. Một cán bộ cách mạng, một con người theo đuổi lý tưởng của cách mạng mà bị coi là kẻ thù trong một xã hội mà anh tự bảo vệ. Đó là một nghịch lý đầy mỉa mai của xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ. Hình ảnh của người tử tù Hạ Du đã chỉ ra sự tê liệt, u mê của quần chúng về chính trị, là minh chứng cho sự xa rời, ly biệt của người cách mạng, và khẳng định đất nước Trung Quốc lúc bấy giờ như một căn bệnh thập tử nhất sinh, cần có một loại thuốc để chữa trị, tránh nguy cơ vong quốc.
Cuối cùng, câu chuyện kết thúc ở con đường trong nghĩa địa. Cả hai bên 'mộ dày khít, lớp này lớp khác, như bánh bao nhà giàu ngày mừng thọ'. Những người chết giống như con trai lão Hoa và những người phải đổ máu giống Hạ Du đã hy sinh tính mạng chỉ vì những tập quán, suy nghĩ lạc hậu và mê muội. Suy nghĩ đó giống như con đường trong nghĩa địa kia. Nhưng kì diệu, con đường đó đã bị xóa bỏ khi bà Hoa đến an ủi mẹ của Hạ Du. Chi tiết về vòng hoa trên mộ Hạ Du không chỉ là lòng biết ơn của tác giả dành cho liệt sĩ mà còn là biểu hiện của hy vọng. Một kết thúc có ý nghĩa cho mọi sự hy sinh. Máu của những người chiến sĩ đã làm thức tỉnh một phần của quần chúng, có người đã hiểu rõ cái chết vinh quang của họ và quyết tâm đi theo họ.
Kết thúc truyện ngắn, Lỗ Tấn gợi lại nỗi băn khoăn trong người đọc về xã hội Trung Quốc thời kỳ đó. Câu chuyện không chỉ là một câu chuyện mà còn là một thông điệp sâu sắc, một bài học lịch sử mà Lỗ Tấn muốn truyền đạt. Câu chuyện đã đi sâu vào lòng người đọc nhờ vào giá trị nội dung sâu sắc đó.
Phân tích tác phẩm Thuốc - Mẫu 2
Vào những năm đầu của thế kỷ XX, dưới ách thống trị cực kỳ tù túng của triều đại Mãn Thanh và sự can thiệp tàn bạo từ đế quốc, Trung Hoa đang trải qua một giai đoạn khủng hoảng và suy thoái nặng nề. Bầu trời chính trị u ám, rối ren đã khiến mỗi người dân Trung Quốc lúc bấy giờ sống trong nỗi lo sợ và hoang mang, đẩy họ sâu vào trạng thái mê muội, ngu ngốc 'ngủ trong một cái nhà hộp bằng sắt không có cửa sổ'. Tác phẩm 'Thuốc' của Lỗ Tấn là một bức tranh hiện thực đầy bi kịch về số phận của những người cách mạng, vạch trần 'căn bệnh tinh thần' của quần chúng, của nhân dân.
Lỗ Tấn, một nhà văn cách mạng lỗi lạc của Trung Quốc thế kỷ XX, sinh ra và lớn lên ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Trong tuổi thơ, ông chứng kiến cha mình chết vì thiếu thuốc, điều đó đã thúc đẩy ông mơ ước trở thành thầy thuốc. Tuy nhiên, ông đã thay đổi hướng đi, trở thành một nhà văn vì ông tin rằng 'chữa bệnh tinh thần quan trọng hơn chữa bệnh thể xác'. Trong các tác phẩm của mình, Lỗ Tấn không ngần ngại phơi bày những tội ác của quần chúng, để tìm ra 'phương thuốc chữa trị', để khích lệ mọi người tự cải thiện, để xây dựng một dân tộc mạnh mẽ. Trong tất cả các tác phẩm của mình, Lỗ Tấn tập trung vào việc phát hiện ra những căn bệnh tinh thần khiến cho nhân dân mất đi lòng tự trọng, tự lập, và bắt đầu sa sút. 'Thuốc' được viết năm 1919, đúng vào thời kỳ phong trào chống đế quốc phong kiến, đòi tự do dân chủ của học sinh, sinh viên Bắc Kinh nổi lên. Nói về căn bệnh 'đớn hèn' của quần chúng và những người cách mạng lại xa lạ nhau. Tác phẩm này như một cảnh báo: 'Người Trung Quốc cần phải nghiêm túc suy nghĩ về một phương thuốc để cứu dân tộc'.
Đầu tác phẩm, Lỗ Tấn đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc với một tiêu đề rất ngắn gọn và súc tích: 'Thuốc'. Mặc dù không sử dụng những từ ngữ hoa mỹ hay phức tạp, tiêu đề đã truyền đạt được giá trị cốt lõi của tác phẩm với nhiều ý nghĩa khác nhau. 'Thuốc' ở đây có thể hiểu theo nghĩa thực trần trụi của nó - một chiếc bánh bao tẩm máu người chết chém. Liệu máu người có thể chữa bệnh ho lao? Tại sao lại có một cách suy nghĩ vô lý, lạc hậu, mê tín và hoàn toàn phản khoa học như vậy! Nhà văn liên tưởng đến cái chết của cha, do một thầy lang đã chữa bệnh phù thủng bằng cách bốc máu, rồi cho ăn rễ cây mía đã kinh sương ba năm và một đôi dế. Cách chữa bệnh bằng những phương pháp mê tín của nhân dân đã phần nào minh họa được cho người đọc thấy một xã hội Trung Quốc mê muội, dốt nát lúc bấy giờ.
Tiêu đề của tác phẩm không chỉ đơn giản là một cái tên mà còn ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu xa mà tác giả đã khéo léo gửi gắm vào đó. “Thuốc” không chỉ là phương pháp chữa trị căn bệnh tinh thần, mà còn là cách tiếp cận với sự mê muội, lạc hậu trong khoa học của dân tộc Trung Quốc. Bố mẹ của Thuyên, vì thiếu kiến thức và hiểu biết, đã tự áp đặt cho con mình một loại thuốc đáng sợ - “chiếc bánh bao tẩm máu người”. Khi cái chết ập đến, họ đã bỏ lại đứa con trong tình cảnh tồi tệ, có lẽ nếu được điều trị đúng cách, Thuyên có thể sống sót vì lao là một căn bệnh có thể chữa trị. Đáng tiếc không chỉ bố mẹ Thuyên mà còn có tất cả mọi người trong quán trà tin vào điều vô lý ấy. Chiếc bánh bao tẩm máu người không phải là phép màu như những kẻ ngây ngô đang hy vọng, mà thực ra là một loại “thuốc” gây chết người. Tuy vậy, họ vẫn tin vào những ước mơ không bao giờ thành hiện thực, mặc dù điều đó không bao giờ xảy ra.
Đất nước Trung Hoa đang đối diện với những thách thức chưa từng có, đặc biệt là từ cảnh quan chính trị. Quần chúng đang mắc phải căn bệnh tâm thần nguy kịch “mê muội, lạc hậu trong chính trị”. Người dân đổ xô đi xem một chiến sĩ cách mạng bị xử tử, họ coi anh ta như một kẻ điên, một kẻ thù và sẵn lòng mua máu của anh ta để chữa bệnh. Người anh hùng đã hy sinh để bảo vệ đất nước, để mang lại tự do, độc lập cho nhân dân. Nhưng khi anh ta hy sinh, những người ngu dại ấy không cảm thông, không trân trọng. Lỗ Tấn đã chỉ ra căn bệnh của nhân dân và sai lầm của người làm cách mạng, họ xa lánh nhân dân, không tôn trọng họ, và điều đó khiến đất nước ngày càng sụp đổ, nhân dân thì mê muội trong những suy nghĩ bình thường, lạc hậu. Có thể nói tiêu đề “Thuốc” đã tóm gọn toàn bộ hiện thực xã hội Trung Hoa thời đó, là chủ đề mạch lạc của cả tác phẩm, nó thể hiện sự lo lắng, đau đớn của tác giả trước tình hình đất nước hiện tại: Người dân không đồng lòng với cách mạng, còn cách mạng thì “lạc hậu trong chốn quạnh hiu”.
Tác giả dẫn dắt người đọc vào câu chuyện vào một đêm thu khi bầu trời đã sáng dần, ngoài kia không một bóng người, chỉ có những kẻ đi ăn đêm hoặc ngủ. Lão Hoa sớm rời khỏi nhà, đến pháp trường với hi vọng tìm thấy một loại “thần dược” để cứu con mình khỏi cõi chết. Trên con đường tối om lạnh, lòng lão tràn ngập hạnh phúc lạ lùng, anh ta cảm thấy như trẻ lại và “như có phép màu cải tử hoàn sinh”. Anh ta không thể không vui mừng, vì anh ta tin rằng con trai mình sẽ được cứu sống, đứa con duy nhất của anh, “mười đời độc đinh”, đang mắc phải căn bệnh lao. Nhưng khi thấy loại “thần dược” ấy, lão hoảng sợ không dám chạm, “chiếc bánh bao nhuộm máu, đỏ tươi” nhỏ giọt từng giọt.
Phân tích tác phẩm Thuốc - Mẫu 3
Lỗ Tấn (1881 – 1936) thật sự là một nhà văn cách mạng có ảnh hưởng sâu rộng, tên thật là Chu Thụ Nhân, quê ở phủ Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Ông chính là một trong những nhà văn tiên phong đặt ra phương châm sáng tạo chính xác là để phơi bày những “căn bệnh tinh thần của quốc dân” – một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho xã hội Trung Hoa sa sút và suy thoái. Sự nghiệp văn chương của ông bao gồm 3 tập truyện ngắn và 16 tập tạp văn với các chủ đề chính trị, xã hội, văn học... Ông thực sự là biểu tượng tiên phong của văn học Trung Quốc hiện đại.
Trong truyện ngắn Thuốc, sáng tác năm 1919, tác phẩm này rõ ràng thể hiện những băn khoăn, lo âu của Lỗ Tấn trước những vấn đề quan trọng của xã hội Trung Quốc vào thời điểm đó. Tác giả chỉ trích sự lạc hậu, mê muội của đa số dân chúng và thái độ xa lánh thực tế cũng như xa lánh quần chúng của những người khởi xướng và tham gia cuộc cách mạng Ngũ Tứ lúc đó. Đồng thời, ông cũng truyền đi niềm hy vọng vào tương lai của Trung Quốc, rằng một ngày nào đó, quần chúng sẽ thực hiện một cuộc cách mạng toàn diện, vì lợi ích của quần chúng. Bối cảnh của câu chuyện là một xã hội u ám, nặng nề dưới sự thống trị của triều đình Mãn Thanh trước khi phong trào cách mạng Ngũ Tứ bùng nổ - sự kiện mở đầu cho lịch sử hiện đại của Trung Quốc.
Sự xâm chiếm và can thiệp tàn bạo từ các đế quốc như Anh, Pháp, Mỹ, Nhật đã biến Trung Quốc trở thành một nước nửa phong kiến, nửa thuộc địa. Thời kỳ hoàng kim của các triều đại vua chúa đã thuộc về quá khứ. Thay vào đó, là một xã hội suy thoái, trì trệ mà theo quan điểm của Lỗ Tấn: So với sự tiến bộ, sự trì trệ cũng gần với sự tiêu diệt.
Nội dung của câu chuyện tập trung vào chủ đề về Thuốc - một thứ “thuốc” kinh khủng, gớm ghê hiếm có. Đó là bánh bao tẩm máu tươi của những kẻ tử tù bị chém đầu, nướng lên để cho người bệnh ăn. Mọi người đồn rằng loại thuốc này có thể chữa khỏi cả những bệnh nan y như phong, lao, cổ, lại. Vợ chồng lão Hoa, chủ quán trà, đã tích góp một số tiền lớn và lão Hoa đã tự đi đến pháp trường để mua “thuốc” cho con trai bị nặng bệnh lao, hy vọng rằng nó sẽ giúp con họ chữa khỏi. Nhưng đáng tiếc, máu của những kẻ tử tù không thể chữa khỏi bệnh lao! Cuối cùng, tiền mất tật mang, đứa con trai duy nhất của vợ chồng lão Hoa vẫn qua đời.
Ngòi bút của Lỗ Tấn đã đề cập đến một vấn đề đáng lo ngại là tập quán chữa bệnh phản khoa học - một trong những biểu hiện của sự lạc hậu về mặt khoa học ở Trung Quốc, cũng như trong đời sống tinh thần của dân chúng mà nhân vật Thuyên chỉ là một trong số hàng ngàn nạn nhân của thói quen hủ lậu đó.
Tuy nhiên, Lỗ Tấn còn kín đáo truyền tải thông điệp của mình thông qua ý nghĩa ẩn của câu chuyện. Căn bệnh trầm kha không chỉ là vấn đề của Thuyên mà còn là sự mê muội của vợ chồng lão Hoa cũng như của đại đa số dân chúng. Theo quan điểm của tác giả, xã hội Trung Quốc thời đó giống như một người mắc bệnh nặng, cần phải có một loại “thuốc” đặc trị mới có thể chữa khỏi; đồng thời ông cũng chỉ ra rằng con đường của dân tộc Trung Hoa lúc này đã vào bước cùng và cần phải nhanh chóng tìm ra những phương án mới.
Trong truyện ngắn Thuốc, giống như một vở kịch ngắn được chia thành bốn cảnh:
Cảnh đầu tiên: Lão Hoa đến pháp trường mang tiền để mua chiếc bánh bao tẩm máu của tử tù.
Cảnh thứ hai: Vợ chồng lão Hoa cho con trai (Thuyên) ăn bánh bao tẩm máu đã nướng chín.
Cảnh thứ ba: Khách khứa tụ tập, bàn luận ở quán trà của lão Hoa.
Cảnh thứ tư: Ngày Tiết Thanh Minh, mẹ của Thuyên đến thăm mộ con trai, tình cờ phát hiện ra mộ của tử tù ngày trước.
Tác giả mở đầu tác phẩm bằng cảnh lão Hoa, chủ quán trà, dậy sớm và yêu cầu vợ mang tiền đi mua chiếc bánh bao tẩm máu tử tù từ pháp trường về chữa bệnh lao cho đứa con trai duy nhất. Lỗ Tấn kể chuyện một cách tự nhiên, sinh động và kết nối các chi tiết nhỏ để tạo mạch câu chuyện theo thời gian. Ví dụ như tràng ho không dứt của Thuyên thúc đẩy lão Hoa nhanh chóng lên đường khi trời vẫn chưa sáng; hay lòng thương con và niềm hy vọng con sẽ khỏi bệnh khiến lão Hoa bước nhanh hơn.
Lão Hoa mê muội tin vào loại thuốc chữa bệnh lao kỳ lạ: bánh bao tẩm máu tử tù nên cố lách vào đám đông hỗn độn đang xô đẩy nhau để mua thứ mà ông coi như thuốc tiên, cứu mạng cho con trai. Thứ “thuốc” đáng sợ và hiếm có ấy được rao bán như hàng hóa bình thường khác. Lỗ Tấn tả thực sắc sảo khiến người đọc như đang chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ấy trước mắt.
Có một chi tiết mang ý nghĩa ẩn dụ là không chỉ có lão Hoa mua bánh bao tẩm máu tử tù để chữa bệnh, mà nhiều người khác cũng có ý định tương tự. Lỗ Tấn muốn nói đến thực trạng đáng lo ngại: số đông dân chúng Trung Quốc vẫn tin vào những điều không khoa học, bởi thói mê tín dị đoan đã xâm nhập vào tâm trí họ, trở thành một căn bệnh tinh thần khó chữa.
Ở cảnh hai, niềm hân hoan, tin tưởng và hy vọng của lão Hoa ngày càng tăng cao. Khi về đến nhà, lão cùng vợ vội vàng chế biến “thuốc cải tử hoàn sinh” từ bánh bao tẩm máu tử tù, rồi cho con trai ăn chiếc bánh nướng đen thui. Thuyên cầm bánh lên nhìn, cảm giác lạ lùng như đang cầm tính mệnh của mình trong tay. Y bẻ đôi ra, rất cẩn thận...
Không mất nhiều thời gian, chiếc bánh đã nằm trong bụng... Lão Hoa đứng bên này, bà Hoa đứng bên kia, trố mắt nhìn con như muốn gửi vào người con cái gì đó, đồng thời cũng muốn lấy ra cái gì đó.
Tác giả đã thể hiện khả năng diễn đạt tâm trạng của từng nhân vật trong đoạn văn này. Cha mẹ Thuyên nhìn con ăn chiếc bánh bao với lòng tràn đầy hy vọng, tin rằng con sẽ mau khỏi bệnh. Họ muốn truyền cho con sự sống, đồng thời cũng muốn loại bỏ căn bệnh lao đáng sợ mà người ta coi là điều không thể chữa được. Vợ chồng lão Hoa là những nhân vật đáng thương vì tình cha mẹ, nhưng cũng đáng trách vì mê tín đến mức ngu ngốc.
Hình ảnh đám đông trong quán trà của lão Hoa thực sự phản ánh “căn bệnh tinh thần” của người Trung Quốc. Quán trà này là nơi tụ họp thường xuyên của người dân bình dân. Tại đây, thông tin không chỉ phong phú mà còn thật sự.
Khách hàng trong quán trà bao gồm một người râu hoa râm, cậu Năm Gù, bác cả Khang, một chàng trai trên hai mươi tuổi… và một số người khác. Họ đều là người dân Trung Quốc thời kỳ đó. Quán trà của lão Hoa giống như một bản sao thu nhỏ của xã hội Trung Quốc.
Đám khách trong quán bàn luận xoay quanh hai sự kiện nổi bật: Đầu tiên là việc lão Hoa mua được “thần dược”; thứ hai là vụ án Hạ Du bị giết. “Thần dược” để chữa “bệnh quỷ” mà người Trung Quốc coi như linh thiêng lúc đó chính là bánh bao tẩm máu tử tù. Bánh bao luôn có sẵn, nhưng máu tử tù thì không phải lúc nào cũng có. Lão Hoa có con mắc bệnh lao nặng, may mắn gặp dịp Hạ Du bị giết. Vì vậy, tại quán trà của lão Hoa, mọi người chỉ bàn luận hai sự kiện này, và quan trọng là thái độ của họ đối với hai sự kiện này là như thế nào?
Về sự kiện đầu tiên, mọi người đều mừng cho lão Hoa đã may mắn mua được “thần dược” và họ tin tưởng tuyệt đối vào phương thuốc kỳ diệu đó. Trong một đoạn văn ngắn, câu 'Cam đoan thế nào cũng khỏi' được nhắc lại tới sáu lần, như một lời khẳng định quả quyết.
Về sự kiện thứ hai, mọi người đều tỏ ra khinh bỉ, coi thường và dùng những từ lóng tục nhất để gọi Hạ Du: tên phạm, thằng quỷ sứ, thằng nhãi con, thằng khốn nạn… Họ xem anh là kẻ thù, là người điên cuồng. Họ cho rằng việc anh bị chém đầu là hoàn toàn đúng đắn. Họ hớn hở như vừa diệt trừ được một tên ác đồ. Khi nghe về việc Hạ Du bị lão Nghĩa quản ngục vạch tai vì dám mưu sát lão, họ rất thích, cười toe toét. Trong khi đó, họ lại khen ngợi cụ Ba thông minh đã đưa cháu mình cho nhà chức trách, vừa tránh mất mạng vì chứa chấp một tên phản loạn, vừa được thưởng hai mươi lạng bạc.
Qua cuộc trò chuyện của đám đông tại quán trà, Lỗ Tấn khéo léo phản ánh tâm trạng u mê của phần lớn người Trung Quốc vào thời điểm đó. Cuộc cách mạng không đạt được sự thấu hiểu đầy đủ. Người dân chưa được thông tin, hiểu biết về mục tiêu cao cả của cách mạng.
Lỗ Tấn nhận ra rõ “căn bệnh tinh thần” của người Trung Quốc đã trở nên nặng nề. Đã đến lúc cần phải tìm ra một phương pháp chữa trị cho căn bệnh này. Nhưng liệu có phương pháp nào?
Lúc này, trong khi cách mạng ở Trung Quốc vẫn đang tìm đường, Lỗ Tấn cũng đang tìm đường. Ông không thể đưa ra một giải pháp cụ thể, nhưng ông đã cảm nhận được điều gì đó. Cảm nhận đó phần nào được thể hiện qua nhân vật Hạ Du.
Hạ Du, mặc dù không được tác giả diễn tả trực tiếp, nhưng nhân vật này đóng vai trò quan trọng là người kết nối toàn bộ câu chuyện và thống trị các sự kiện trong tác phẩm. Hạ Du là một chiến binh cách mạng với ý chí mạnh mẽ, sẵn lòng đối mặt với thách thức và hy sinh. Đến phút cuối cùng, anh vẫn không ngừng tuyên truyền cách mạng. Hạ Du phản ánh sự đau đớn trước tình trạng mê muội của người dân. Nhưng điều đáng tiếc là ý chí, mục đích và hành động của anh lại bị mọi người hiểu sai. Ông Đa cho rằng anh ta “gây loạn” nên đã tố cáo anh ta để nhận tiền thưởng. Người dân đợi anh ta bị giết để lấy máu anh ta trộn vào bánh bao làm thuốc chữa bệnh. Đối với những kẻ tham lam và tàn bạo, máu của Hạ Du chỉ là một món hàng mang lại lợi nhuận. Với đám đông, Hạ Du là đối tượng để chế giễu và khinh bỉ. Thậm chí cả mẹ anh ta cũng không hiểu đúng về con trai của mình.
Phân tích tác phẩm Thuốc - Mẫu 4
Lỗ Tấn, một trong những nhà văn tài năng nhất của văn học Trung Quốc. Ông muốn sử dụng tác phẩm của mình như một liều thuốc chữa trị cho tâm hồn của người dân Trung Quốc vào thời điểm đó. Thuốc là một tác phẩm tiêu biểu của ông, được sáng tác vào năm 1919, khi cuộc vận động Ngũ Tứ bùng nổ.
Tác phẩm có tên là Thuốc, và cũng là biểu tượng trung tâm được phản ánh trong tác phẩm. Thuốc ở đây là chiếc bánh bao tẩm máu của người tử tù mà lão Hoa mua từ pháp trường bằng mọi cách để mang về chữa cho con trai. Chiếc bánh bao này, theo quan điểm của người Trung Quốc thời điểm đó, là phương thuốc hiệu quả và quý báu nhất để chữa bệnh lao nguy hiểm. Từ quan điểm đó, ta thấy sự cổ hủ, lạc hậu và mù mị của những người thiếu hiểu biết. Đồng thời, nó cũng phản ánh tình hình tồi tệ của đất nước Trung Quốc vào thời điểm đó và cần phải chống lại căn bệnh mê tín đáng sợ đã xâm nhập vào tâm trí của những người thiếu hiểu biết. Lỗ Tấn cũng muốn nói về phương pháp chữa trị tinh thần cho người Trung Quốc: căn bệnh gia trưởng, mù mị về khoa học, chính trị và những chiến sĩ cách mạng đương thời. Qua đó, ông đã làm nổi bật chủ đề tư tưởng của tác phẩm: nỗi đau của đất nước Trung Quốc đương thời.
Ngoài ra, để làm rõ hơn quan điểm và chủ đề mình muốn truyền đạt, ta không thể không nhắc đến các nhân vật trong tác phẩm. Trước hết, là sự xuất hiện của đám đông, họ xuất hiện đầu tiên vào buổi sáng tại pháp trường, tạo ra một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Họ háo hức đến xem cảnh hành hình Hạ Du. Lần thứ hai, họ xuất hiện tại quán trà của lão Hoa, bàn tán về Hạ Du, về việc mua máu của anh ta để tẩm bánh bao cho thằng Thuyên. Họ mê muội, ngu muội khi tin rằng bánh bao tẩm máu có thể chữa bệnh. Hạ Du, mặc dù không xuất hiện trực tiếp trong tác phẩm, nhưng vẫn là một nhân vật đáng chú ý, đại diện cho những suy nghĩ mới mẻ, tiến bộ trong xã hội đầy ngu muội lúc bấy giờ. Trong một xã hội mà chỉ có một mình Hạ Du có tư tưởng tiến bộ, anh trở nên cô đơn và gặp nhiều khó khăn trong công việc cách mạng. Vì vậy, khi anh qua đời, người ta chỉ biết chế giễu và không hiểu được ý nghĩa của hành động anh.
Cuối cùng, nhân vật Hạ Du, mặc dù chỉ được đề cập gián tiếp trong tác phẩm, nhưng vẫn là một nhân vật đáng chú ý, đại diện cho suy nghĩ mới mẻ, tiến bộ trong xã hội ngu muội lúc bấy giờ. Trong một xã hội mà mọi người đều mắc căn bệnh tinh thần, Hạ Du là người có suy nghĩ tiến bộ, và điều này khiến anh trở nên cô đơn và gặp khó khăn trong công việc cách mạng. Vì mang những suy nghĩ khác biệt, Hạ Du trở nên cô đơn và gặp nhiều khó khăn trong công việc cách mạng. Khi anh qua đời, người ta chỉ biết chế giễu và không hiểu được ý nghĩa của hành động anh.
Kết thúc của tác phẩm mang đến một khung cảnh nghệ thuật đặc sắc, khi hai bà mẹ đến thăm mộ con. Thời gian nghệ thuật chuyển từ mùa thu năm trước sang mùa xuân năm sau: Mùa thu tượng trưng cho sự tàn lụi, héo úa, liên quan đến câu chuyện về cái chết của Hạ Du. Trong khi đó, mùa xuân lại đồng nghĩa với sự hồi sinh, kết nối với việc mọi người lại nhìn nhận về người chiến sĩ cách mạng Hạ Du, cũng như việc hai bà mẹ đến thăm mộ con, và vòng hoa bất ngờ xuất hiện trên mộ Hạ Du. Khung cảnh nghệ thuật là biểu tượng cho sự phân chia giữa khu mộ người nghèo và khu mộ người chết chém, một thói quen xấu đã trở nên quen thuộc. Hành động của bà mẹ thằng Thuyên bước qua ranh giới của con đường mòn để đến an ủi bà mẹ Hạ Du không chỉ là một hành động đơn thuần mà còn là việc vượt qua định kiến để gặp gỡ nhau trong sự đồng cảm và chia sẻ. Vòng hoa trên mộ Hạ Du khiến người mẹ của Hạ Du cảm thấy bất ngờ, hạnh phúc, và nhận ra ý nghĩa cao cả của công việc của con trai. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự trân trọng của tác giả, của thế hệ sau với những người chiến sĩ cách mạng đi tiên phong, niềm tin vào tương lai, và sự tiến bộ của cách mạng.
Phân tích tác phẩm Thuốc - Mẫu 5
Văn học Trung Quốc không chỉ nổi tiếng với các tác phẩm thơ của Đỗ Phủ, Lý Bạch, mà còn có những tác phẩm văn xuôi hấp dẫn người đọc. Trong số đó, truyện Thuốc của Lỗ Tấn nổi bật. Ông không chỉ là một thầy thuốc chữa bệnh cơ thể mà còn là một thầy thuốc chữa bệnh tinh thần cho người Trung Quốc. Tác phẩm Thuốc là liều thuốc mà ông muốn gửi đến người dân Trung Quốc. Ông chữa trị căn bệnh tinh thần bằng sức mạnh của văn chương.
Tiêu biểu cho văn học Trung Quốc không chỉ là các tác phẩm thơ của Đỗ Phủ, Lý Bạch, mà còn có những tác phẩm văn xuôi rất đáng yêu thích. Trong đó, truyện Thuốc của Lỗ Tấn là một điển hình. Ông không chỉ là một thầy thuốc chữa bệnh thân thể mà còn là một thầy thuốc chữa bệnh tinh thần cho người Trung Quốc. Tác phẩm Thuốc là liều thuốc ông muốn truyền đạt cho người dân Trung Quốc. Ông sử dụng văn chương để chữa trị căn bệnh tinh thần.
Nhà văn của chúng ta quyết định theo đuổi y học bởi vì cha ông đã mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng. Một người lang băm đã kê nhầm đơn thuốc cho cha ông, khiến cho tình trạng bệnh tình trở nên nặng hơn và cuối cùng ông ta đã qua đời. Vì lý do đó, ông quyết định trở thành một thầy thuốc để có thể cứu chữa những người khác. Một lần tình cờ, ông đọc được về căn bệnh tinh thần của người dân Trung Quốc khi đang học y tại Nhật Bản, từ đó ông quyết định không tiếp tục học mà trở về nước để viết văn và tạo ra phương thuốc tinh thần để chữa trị căn bệnh đó.
Tác phẩm bắt đầu với hình ảnh ông bà Hoa Thuyên hối thúc nhau đi mua thuốc về cho con trai độc đinh của họ. Ông Hoa Thuyên phải dậy sớm để đi mua thuốc, dù trời vẫn đang sương mù, nhưng ông không ngần ngại. Vì ông tin rằng loại thuốc này sẽ cứu con trai của ông. Hai ông bà chỉ có một người con trai duy nhất, vì vậy việc cứu sống con trai đối với họ cũng như cứu chính bản thân. Ông đi và mua thuốc về, không biết loại thuốc nào có thể cứu được người đang sắp chết. Đó chính là bánh bao tẩm máu của người tử tù. Ông Hoa Thuyên mua và nhận lại chiếc bánh bao tẩm máu, nước máu vẫn còn nhỏ giọt. Không có loại thuốc nào như thế này trên đời, nhưng ông lao vào ăn và người chết bệnh lao sẽ sống.
Lão Hoa Thuyên mang thuốc về cho con trai độc đinh mắc bệnh lao ăn. Bà Hoa Thuyên gọi con trai dậy với niềm vui không thể che giấu. Cả hai tin rằng sau khi ăn bánh bao đó, con trai sẽ khỏi bệnh và sống lâu để chăm sóc bản thân. Người trong quán trà cũng chúc mừng gia đình lão Hoa Thuyên và bàn tán về Hạ Dư, người tử tù. Họ nói rằng Hạ Dư, người anh hùng cộng sản, đã bị phản động và bị chết. Những người trong quán trà thể hiện sự khinh bỉ với người chiến sĩ cộng sản. Trong truyện, Hạ Dư là biểu tượng cho những người chiến sĩ yêu nước và căm thù kẻ thù, trong khi ông bà Hoa Thuyên và những người trong quán trà đại diện cho nhân dân Trung Quốc.
Cuối cùng, liệu loại thuốc quý giá đó có cứu được con trai của ông bà Hoa Thuyên hay không? Hình ảnh của bà mẹ đến thăm mộ con trai đã cho chúng ta biết kết quả. Tác giả đặc biệt miêu tả nghĩa trang, vừa thể hiện sự chia rẽ giữa cộng sản và nhân dân, vừa thể hiện sự đồng cảm giữa hai người mẹ. Con đường chia cắt giữa người tử tù và người chết bệnh giờ đây đã biến mất khi hai người mẹ nhận ra điều quan trọng nhất là tình mẫu tử. Hai người mẹ bước bên nhau, thể hiện sự gần gũi giữa cách mạng và nhân dân. Hạ Dư tố cháu trai của mình một phần vì tiền thưởng, nhưng cũng có thể do không hiểu rõ công việc của cháu trai, nhưng điều quan trọng là người Trung Quốc cần phải đoàn kết với nhau để thành công trong cách mạng.
.......................
Mời các bạn tải file dưới đây để xem nội dung chi tiết của tài liệu!