Phân tích thái độ của Huấn Cao đối với Viên quản ngục trong truyện Chữ người tử tù cung cấp 3 mô hình viết cùng 12 ví dụ hấp dẫn. Giúp học sinh tự học, mở rộng kiến thức và biết cách đánh giá nhân vật cũng như thông điệp tác giả muốn truyền đạt.
Phân tích thái độ của Huấn Cao đối với Viên quản ngục được học trong chương trình Ngữ văn 11 và Ngữ văn 10. Do đó, TOP 12 bài mẫu dưới đây sẽ là nguồn tư liệu hữu ích, bao gồm cả mẫu ngắn và đầy đủ để học sinh tham khảo, chọn lựa theo khả năng của mình. Hãy tham khảo thêm phân tích nhân vật Huấn Cao.
Dàn bài phân tích thái độ của Huấn Cao với Viên quản ngục
Dàn bài số 1
I. Bắt đầu:
- Giới thiệu một số đặc điểm nổi bật về tác giả Nguyễn Tuân và tác phẩm Chữ người tử tù: Nguyễn Tuân nổi tiếng với phong cách uyên bác tài hoa. Chữ người tử tù là một tác phẩm ngắn xuất sắc trong bộ sưu tập Vang bóng một thời
- Trong truyện, nhân vật Huấn Cao và quản ngục là hai trung tâm chính của câu chuyện. Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục làm nổi bật hơn nhân cách cao quý của họ
II. Nội dung chính:
1. Thái độ của Huấn Cao khi chưa quen biết với quản ngục là “tiếng sóng trong veo”
a. Thái độ khi gặp quản ngục lần đầu
- Giới thiệu tình huống gặp gỡ đầu tiên giữa hai nhân vật: Huấn Cao và quản ngục khi quản ngục tiếp nhận nhóm tù nguy hiểm, trong đó có Huấn Cao – thủ lĩnh
- Ngay khi bước vào nhà tù: Bình thản và mạnh mẽ trên bậc thang gông: “đặt gông nặng tám tạ xuống mặt đất và đập một cú” và “lạnh lùng” không để ý đến sự đe dọa từ bọn lính áp giải.
⇒ Đối với Huấn Cao, quản ngục và lính áp giải chỉ là “một bọn tiểu nhân tự phụ”. Vì vậy, dù bị giữ giam bởi họ nhưng ông vẫn thể hiện sự “coi thường”. ⇒ Ông đứng ở trên bậc gông, ông vẫn có hình tượng của một người lãnh đạo, một vị chủ soái
⇒ sự kiêng nhẫn, uy nghiêm của người theo triết lý Nho
b. Thái độ đối với quản ngục trong những ngày giam giữ
- Trong những ngày giam giữ, mặc dù được quản ngục đối xử rất tôn trọng, nhưng vì Huấn Cao cho rằng quản ngục là một tay sai trung thành với chế độ, không có lòng nhân từ nên ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng với những hành động tốt của quản ngục:
- Hành động đặc biệt của quản ngục:
- Ước muốn: “Tôi muốn biệt đãi ông Huấn Cao, tôi muốn giúp ông ấy giảm bớt khổ đau trong những ngày cuối cùng còn lại”
- Gửi người mang rượu và đồ nhẹ cho Huấn Cao vì lo sợ ông ta lạnh trong buồng giam
- Tôn trọng biểu lộ: Biết rằng ông là một người có tâm hồn cao quý, tôi muốn chăm sóc ông một chút
- Thái độ, hành động của Huấn Cao:
+ Khi nhận được sự biệt đãi từ viên quản ngục: “Nhận những gì được cung cấp như không có gì” như “điều đó làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc”
⇒ thái độ tự do, thoải mái, phóng khoáng, coi nhẹ cái chết.
+ Phản ứng trước quản ngục với thái độ khinh bỉ: “Hỏi ta muốn gì... vào đây”.
⇒ Không chịu khuất phục trước sức mạnh áp đặt.
⇒ Phong thái của một người hùng dũng cảm.
2. Sự thay đổi trong tư duy của Huấn Cao khi nhận ra quản ngục là “âm thanh của trí tuệ trong sáng”
- Khi hiểu được tấm lòng thành thực của quản ngục: Huấn Cao chấp nhận lời của quản ngục
⇒ Chỉ dành cho những người biết trân trọng giá trị của tài năng và cái đẹp.
- Cảnh tượng thể hiện lòng kính trọng sâu sắc của Huấn Cao đối với quản ngục
- Lời khuyên của quản ngục: “Ở đây lẫn lộn…”
⇒ Lời khuyên thể hiện sự quý trọng và lo lắng cho một tâm hồn cao quý
- Huấn Cao nói với quản ngục: “Chút nữa... trong xã hội”
⇒ Sự trọng trách với những người có đam mê cao quý, có phẩm chất lớn lao.
⇒ Huấn Cao là một anh hùng - nghệ sĩ, một tượng đài trong lòng dân.
III. Tổng kết:
- Khẳng định thái độ của Huấn Cao đối với quản ngục từ lúc chưa biết về lòng tốt và phẩm chất cao quý của quản ngục đến khi hiểu biết, làm nổi bật sự kiêng nể và tinh thần cao đẹp trong sáng của Huấn Cao.
.................
Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục - Mẫu 1
Nhà văn Nguyễn Tuân được ca ngợi là một tài năng vượt trội, luôn sử dụng bút pháp lãng mạn trong mỗi tác phẩm. Nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn 'Chữ người tử tù' được lấy cảm hứng từ nhân vật Cao Bá Quát, một con người văn võ với nhiều tài năng song không được thịnh vượng. Tác phẩm khẳng định sự hoàn hảo của Huấn Cao.
'Chữ người tử tù' chứng minh bút pháp lãng mạn của Nguyễn Tuân và khả năng xây dựng hình ảnh. Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục phản ánh triết lý sống của Nguyễn Tuân về cái đẹp và lòng tốt. Huấn Cao, một người có học thức và tài năng, không khinh thường quyền lực và chỉ biết làm việc vì lợi ích cá nhân. Dù vậy, ông đã thay đổi khi nhận ra lòng tốt của viên quản ngục.
Huấn Cao hiếm khi cho ai chữ của mình, nhưng ông đã làm điều đó với viên quản ngục, cùng với những lời khuyên tâm giao. Ông mong muốn viên quản ngục từ bỏ công việc hiện tại để giữ lấy lòng tốt của mình. Những lời này của Huấn Cao thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về cái đẹp và lòng tốt.
Nhân vật Huấn Cao được tôn vinh khi nhận ra lòng tốt của viên quản ngục. Với Huấn Cao, việc viên quản ngục biết trân trọng cái đẹp là điều đáng quý. Bản tính mạnh mẽ của ông không phải là điều sợ hãi, nhưng trước lòng tốt của người khác, ông đã thực sự rung động. Thái độ của Huấn Cao trong truyện 'Chữ người tử tù' chính là sự biết trân trọng những người sống có tình nghĩa và lòng tốt.
Trong phần kết thúc của truyện 'Chữ người tử tù', Huấn Cao viết từng nét chữ một như rồng bay phượng múa trên giấy, tặng cho viên quản ngục. Hành động này là điều đẹp nhất trong truyện, làm xúc động người đọc. Nó khẳng định rằng cái đẹp tồn tại ở mọi nơi, khi tài năng và lòng tốt kết hợp tạo ra điều tuyệt vời. Thông qua Huấn Cao, chúng ta thấy rằng cái đẹp có sức mạnh thức tỉnh con người và hướng họ về sự chân thiện trong cuộc sống.
'Chữ người tử tù' là một tác phẩm bất hủ của Nguyễn Tuân. Thông qua thái độ của Huấn Cao với viên quản ngục, chúng ta thấy rằng chỉ có sự chân thành và lòng lương thiện mới tạo ra mối quan hệ chân thành giữa con người. Diễn biến tâm lý của Huấn Cao qua từng giai đoạn chỉ làm nổi bật cái đẹp và lòng tốt, thứ khiến con người gần nhau.
Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục - Mẫu 2
'Chữ người tử tù' là một truyện ngắn trong tập Vang bóng một thời, xuất bản năm 1940. Đây là tác phẩm xuất sắc thể hiện quan niệm về cái Đẹp của Nguyễn Tuân. Huấn Cao, nhân vật chính, là một con người xuất sắc, một nhân cách trong sáng. Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục làm cho chúng ta hiểu rõ hơn về tâm hồn cao quý của ông.
Ngay từ đầu, Nguyễn Tuân đã giới thiệu Huấn Cao như một nhân vật đặc biệt, là người văn võ kiêm toàn, nổi tiếng với việc viết chữ Hán nhanh và đẹp. Huấn Cao bị coi là kẻ cực kỳ nguy hiểm, dám cầm đầu 'quân phiến loạn' chống lại triều đình.
Huấn Cao, với khí phách ngang tàng và tài hoa thông tuệ, là một tử tù đặc biệt. Thái độ ưu ái của viên quản ngục dành cho ông thể hiện sự cảm phục và tôn trọng. Nhận được sự biệt đãi đó, Huấn Cao hiểu rõ hơn về tâm hồn và tính cách của mình.
Trong những ngày đầu ở trong buồng giam, Huấn Cao dửng dưng và khinh bạc trước sự săn sóc quá đầy đủ của viên quản ngục. Nhưng ông vẫn thản nhiên nhận rượu thịt, coi đó như là một hứng sinh bình. Thái độ bất cần của ông làm nổi bật tính anh hùng và không khuất phục trước cường quyền.
Viên quản ngục phản ứng lễ phép khi nghe ông Huấn Cao nói, chỉ lặng lẽ rời đi. Sau đó, sự biệt đãi vẫn tiếp tục và còn hậu hơn trước. Điều này khiến Huấn Cao ngạc nhiên và cảm thấy bất ngờ.
Huấn Cao nghĩ rằng viên quản ngục muốn dò đến những điều bí mật của mình, nhưng thực tế không phải vậy. Ngoài thái độ khinh bạc, lạnh lùng, Huấn Cao còn phải bận tâm đến sự tươm tất của viên quản ngục.
Trong chốn ngục tù tăm tối, tấm lòng của viên quản ngục được ví như thanh âm trong trẻo trong một bản đàn. Sự dịu dàng và lòng biết trọng người của viên quản ngục đã làm cho Huấn Cao cảm động.
Trong một tình huống kịch tính, sự hiểu lầm và thái độ khinh bạc của Huấn Cao đối với viên quản ngục đã hoàn toàn thay đổi. Thầy thơ lại cảm động khi nghe lời kể của viên quản ngục và hết lòng giúp đỡ. Điều này khiến Huấn Cao nhận ra tấm lòng và cái nhìn đáng trân trọng của viên quản ngục với cái đẹp.
Huấn Cao thay đổi thái độ khi nghe thầy thơ lại bày tỏ lòng trân trọng và ước nguyện của viên quản ngục. Ông nhận ra tình cảm đích thực của viên quản ngục và sự quý trọng đối với cái đẹp. Lời khuyên của Huấn Cao cho viên quản ngục cũng thể hiện sự kính trọng và thông cảm của ông.
Một cảnh tượng kỳ diệu và trang trọng diễn ra khi Huấn Cao cho chữ trong chốn ngục tù. Sự hiểu biết và sự kính trọng giữa Huấn Cao và viên quản ngục đã tạo nên một tấm lòng liên tài hiếm có, làm cho Huấn Cao cảm động sâu sắc.
Lần này là lần cuối cùng trong đời Huấn Cao cho chữ và ông tự biết giá trị của những chữ do mình viết ra. Sự hiểu biết và tôn trọng giữa hai bên đã tạo ra một cảnh tượng đẹp và lạ, làm cho Huấn Cao cảm động sâu sắc.
Cảnh Huấn Cao cho chữ trong chốn ngục tù là một cảnh tượng kỳ diệu, lạ lùng và đẹp đẽ. Sự hiểu biết và kính trọng giữa Huấn Cao và viên quản ngục đã tạo ra một tấm lòng liên tài hiếm có, làm cho Huấn Cao cảm động sâu sắc.
Ở đây không phải là nơi để treo một bức lụa trắng với những nét chữ vuông vắn tươi tắn nói lên những hoài bão tung hoành của một đời con người. Tôi khuyên thầy Quản nên tìm về nhà quê và thoát khỏi công việc này, sau đó hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây, khó giữ thiên lương cho lành vững và có thể dẫn đến mất cái đời lương thiện.
Lửa đóm cháy rừng rực, lửa rụng xuống nền đất ẩm phòng giam, tàn lửa tắt nghe xèo xèo.
Ba người nhìn bức châm, rồi lại nhìn nhau.
Ngục quan cảm động, vái người tù một vái, chắp tay nói một câu mà dòng nước mắt rỉ vào kẽ miệng làm cho nghẹn ngào: 'Kẻ mê muội này xin bái lĩnh'.
Trong thời khắc đặc biệt này, ba người gặp nhau ở một điểm chung là tấm lòng tha thiết yêu mến và trân trọng Cái Đẹp – Cái Đẹp chữ viết đi đôi với Cái Đẹp tâm hồn.
Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục là hoàn toàn hợp lí, phù hợp với con người và tính cách của ông. Trước sự biệt đãi của viên quản ngục, Huấn Cao thấy lạnh lùng và cao ngạo. Tuy nhiên, ông đã nhận ra tấm lòng và sự hiểu biết của viên quản ngục, từ đó thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng.
Nếu Huấn Cao không thay đổi thái độ đối với viên quản ngục, hình tượng của ông sẽ không trọn vẹn. Nguyễn Tuân muốn Huấn Cao trở thành biểu tượng của Cái Đẹp toàn thiện. Khi biết ước nguyện của viên quản ngục, Huấn Cao cảm kích và thể hiện phẩm chất cao thượng của mình.
Sự thay đổi thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục có ý nghĩa quan trọng. Điều này cho thấy bản chất cao quý của Huấn Cao và lòng biết trọng người của ông. Viên quản ngục được tôn trọng như là một thanh âm trong trẻo giữa xã hội đầy loạn.
Thái độ của Huấn Cao trước sau có sự khác biệt rõ ràng. Từ cao ngạo ban đầu, ông đã chuyển sang thân thiện và đồng cảm hơn. Điều này là minh chứng cho lòng đại diện và tôn trọng của ông đối với vẻ đẹp tâm hồn của người khác.
Nguyễn Tuân đã thành công khi đặt hai nhân vật Huấn Cao và viên quản ngục cạnh nhau. Hai nhân vật này bổ sung và tỏa sáng lẫn nhau, tôn vinh giá trị của vẻ đẹp trong tác phẩm.
Trong tập truyện Vang bóng một thời, Nguyễn Tuân đã hoàn thành ước nguyện của mình bằng cách tôn vinh vẻ đẹp tinh thần truyền thống của dân tộc. Tác phẩm Chữ người tử tù của ông đã để lại ấn tượng sâu sắc, trong đó Huấn Cao symbolize cho vẻ đẹp lý tưởng mà con người luôn khao khát và tôn thờ.
Viết Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân muốn truyền đạt một thông điệp sâu sắc. Ông muốn thể hiện nỗi tiếc nuối vô hạn đối với một tài năng bất hủ, một nhân cách lớn lao trong thời kỳ đất nước suy vong. Đồng thời, ông cũng lồng ghép nỗi đau chung của dân tộc đang bị áp bức, bóc lột bởi thực dân.
Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục - Mẫu 3
Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn tiêu biểu nhất của văn học Việt Nam. Tác phẩm của ông đều đạt được thành công về mặt nghệ thuật. Đặc biệt, cách xây dựng nhân vật của ông rất ấn tượng, đặc biệt là nhân vật Huấn Cao và thái độ của ông đối với viên quản ngục.
Huấn Cao là một nhân vật được tác giả xây dựng với lòng yêu thương và tôn trọng. Ông là một anh hùng văn võ, tài ba và dũng mãnh. Tuy nhiên, ông phải trải qua những gian khổ khi bị giam cầm trong xã hội bất công, nhưng vẫn không ngừng đấu tranh cho sự công bằng.
Bằng cách xây dựng nhân vật một cách tinh tế, tác giả đã khơi dậy không gian mới mẻ trong tác phẩm, đó chính là ngục tù. Chính ở đây, cuộc đấu tranh giữa hai luồng tư tưởng, hai thế lực đối đầu diễn ra: một bên là các quan lại quản ngục đại diện cho chính quyền thối nát, tàn ác, một bên là những người anh hùng chống lại bạo quyền. Huấn Cao ban đầu có thái độ khinh bạc, nhưng dần nhận ra viên quản ngục không phải là kẻ mà ông hằn ghét.
Việc xây dựng nhân vật viên quản ngục, một người có tấm lòng cao đẹp, làm tôn lên vẻ đẹp của con người. Huấn Cao và viên quản ngục đều là những nhân vật đáng khâm phục, mỗi người một cách thể hiện lòng nhân ái và tố chất cao quý của mình.
Khi nhận ra điều đó, Huấn Cao đã làm lương tâm mình và dành sự cao đẹp cho viên quản ngục. Ông mong viên quản ngục có thể trở về với lương tâm của mình.
Thái độ của Huấn Cao thể hiện sự phản kháng và khinh bạc ban đầu. Nhưng về sau, ông nhận ra rằng viên quản ngục cũng chỉ là một con người như mình, và dần thay đổi thái độ của mình.
Huấn Cao coi thường viên quản ngục vì ông chưa nhận ra những đau khổ mà họ phải chịu đựng. Trái với bản thân, ông không sợ họ mà xem thường và phản kháng với họ.
Thái độ của Huấn Cao khiến người ta phải ngưỡng mộ ông hơn. Ông không chịu khuất phục trước bạo quyền và tà lực, mà luôn dấy lên lòng ghét bạo động. Điều này chỉ có ở những người có tấm lòng sáng sủa và cao thượng. Mặc dù câu chuyện có thể đi theo hướng đó, nhưng Nguyễn Tuân không muốn tuân theo những quy tắc cũ, ông muốn tạo ra điều mới mẻ.
Huấn Cao thấy hối hận vì đã không biết trân trọng viên quản ngục, một người có tấm lòng cao quý. Ông dành những dòng cuối cùng trong cuộc đời để tặng cho người đó và nhắc nhở người đó giữ vững lương tâm.
Nguyễn Tuân đã miêu tả cảnh cho chữ một cách rất sinh động. Cảnh tượng đó không phải là thông thường, mà là điều đặc biệt và đẹp đẽ trong văn học Việt Nam.
Trong đêm tối trước ngày Huấn Cao kinh chịu tội, việc cho chữ đã diễn ra trong một không gian u ám và cảm động. Người cho chữ và người nhận chữ đều có những tâm trạng đặc biệt, và sự tương tác giữa họ gây ra nhiều cảm xúc cho độc giả.
Cảnh tượng trong đêm sâu tăm tối, giữa những âm u và tăm tối, bất ngờ xuất hiện ánh sáng và mùi thơm đặc biệt. Điều này tượng trưng cho sự thanh cao và tinh thần trong sáng của nhân cách và nguyện vọng cho một tương lai tươi sáng.
Huấn Cao, bằng tiếng lời của sự tinh túy..., bằng tiếng lời khuyên dạy con người về hướng về cái Thiện “ở đây lẫn lộn ta khuyên thầy... về nơi không ở đây nhem nhuốc” tất cả tinh thần đạo đức. Và viên quản ngục chỉ có thể nín lặng trước lời “kẻ cuồng si này xin kính bái lĩnh”. Điều đó chứng tỏ cái Đẹp đã biến hoá cái xấu, cái ác và nói như Đôxtôiepxki “Cái Đẹp đã cứu rỗi nhân loại”. Không gian im lặng, nếu có tiếng vang lên thì đó là tiếng nói của Huấn Lời khuyên chân thành của Huấn Cao “ở đây không phải nơi treo tấm lụa” và xác nhận một điều: Cái Đẹp không thể sống chung, sống cùng, sống xen lẫn với cái ác, cái xấu.
Sau lời nói của Huấn Cao, không gian trở nên yên bình. Yên bình để cho cái Thiện, cái Đẹp vang lên trong tiếng reo gọi... Và lúc ấy, Huấn Cao, viên quản ngục, từ thế đối lập đã hoà nhập vào nhau chỉ còn sự tôn kính vô hạn dành cho cái Đẹp, cái Thiện của cuộc sống này.
Sự thay đổi trong thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục không hề ngạc nhiên hay không thể hiểu. Vì thực tế Huấn Cao là người kiêu hãnh nhưng viên quản ngục không phải lúc nào cũng là kẻ xấu xa. Thậm chí họ gặp nhau trong lòng yêu mến, tôn trọng cái Đẹp. Do đó, ta có thể hiểu sự biến đổi từ sự đối lập đến sự hòa hợp trong sự lan tỏa của con chữ thiện lương. Không chỉ thế, trong tâm hồn của Huấn Cao, ông là một người tinh tế, hào phóng, biết trọng người có lòng thiện. Ông vì một tấm lòng mà truyền chữ cho kẻ tội đồ của cái Thiện. Trong tù ngục, cuối đời ông không ngờ lại gặp được một tâm hồn đồng điệu, đồng trí!
Bằng cách mô tả thành công diễn biến thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật vẻ đẹp nhân cách của nhân vật mà ông yêu quý. Đó thực sự là một hình mẫu hoàn hảo cho một con người tài năng, kiêu hãnh, hào phóng – một biểu tượng hoàn thiện cho cái Đẹp, cái Thiện. Qua sự thay đổi trong tâm lý nhân vật, nhà văn cũng khẳng định một điều: cái Thiện có thể sinh ra từ cái ác (thiên lương cho người quản ngục được ban tặng chốn ngục tù) nhưng không thể sống chung, sống xen lẫn cùng cái ác (Huấn Cao từng khinh thường viên quản ngục vì nghĩ nhầm đó là kẻ ác rồi sau đó khuyên ông rời chốn lao tù thì mới bảo toàn được “thiên lương”).
Huấn Cao là một hình tượng văn học hoàn mỹ đẹp đẽ nhất từ trước đến nay trong văn học dân tộc. Nhưng hình tượng đó không hề cứng nhắc hoặc lý tưởng hóa trong ngòi bút của nhà văn. Ngược lại, nó sống động bởi sự thay đổi tâm trạng, lôgic, biện chứng. Điều này càng làm nổi bật thành công của tác phẩm 'Chữ người tử tù' và một lần nữa tôn vinh tài năng hiếm có của Nguyễn Tuân trong văn học nước nhà, nơi hiếm có những hình tượng văn học như thế.
Trong tác phẩm 'Chữ người tử tù', Huấn Cao xuất hiện như một hình ảnh tuyệt vời, đáng kính trọng. Dù đối mặt với những khó khăn, nguy hiểm của cái chết, nhưng anh hùng này vẫn kiên cường, dũng cảm. Hình ảnh của nhân vật như là một tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta học tập và làm theo.
Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục - Mẫu 4
Có thể khẳng định rằng trong văn học Việt Nam, Nguyễn Tuân là một ngôi sao lớn: 'Khi nhắc đến Nguyễn Tuân, chỉ cần nói rằng ông là một nhà văn, tôi vẫn thấy không đủ. Nguyễn Tuân là một hiện tượng văn hóa. Con người và phong cách của ông đều đẹp một cách độc đáo như văn của ông. Văn của ông là duy nhất trong nghệ thuật ngôn từ Tiếng Việt' (Phan Huy Chú). Nguyễn Tuân không chỉ góp một phong cách mà còn mang lại cho văn học Việt Nam những tác phẩm xuất sắc. Trong số đó, tác phẩm 'Chữ người tử tù' là một ví dụ nổi bật. Đặc biệt, qua câu chuyện này, chúng ta thấy Huấn Cao không chỉ là một anh hùng tài năng mà còn là người trân trọng cái thiện, đặc biệt là thiên lương của viên quản ngục.
Truyện kể về anh hùng Huấn Cao, người dám đứng lên chống lại thế lực phong kiến. Từ đó, chúng ta được thấy những phẩm chất và tính cách của nhân vật. Huấn Cao không chỉ là một anh hùng mà còn là một tác gia xuất sắc. Ngoài ra, chúng ta cũng nhìn thấy một nhân vật đáng quý khác, đó là viên quản ngục. Hai người này, mặc dù hoàn toàn trái ngược nhau trong xã hội, nhưng lại cùng nhau hòa hợp trong nghệ thuật. Viên quản ngục kính trọng tài năng văn chương của Huấn Cao, muốn có một tác phẩm của anh treo trong nhà. Sự mong muốn cao quý này cũng là sự tôn trọng đối với cái đẹp, một phần thể hiện quan niệm của tác giả về cái đẹp. Trong văn của Nguyễn Tuân, cái đẹp luôn tỏa sáng ở mọi hoàn cảnh, điều này cũng được thể hiện qua sự mong muốn cao quý của viên quản ngục và sự 'ích kỉ' không muốn tiếp nhận chữ của Huấn Cao. Ngoài ra, câu chuyện còn mang lại cho chúng ta về vẻ đẹp của cái thiện, của thiên lương con người. Tuy nhiên, quá trình Huấn Cao nhận ra tấm thiên lương của viên quản ngục và quá trình viên quản ngục đạt được ước nguyện cao quý đó là một quãng đường không ngắn. Tuy nhiên, thái độ của Huấn Cao đối với sự tôn trọng từ viên quản ngục như thế nào? Diễn biến thái độ đó như thế nào?.
Ban đầu khi Huấn Cao bị bắt và đưa đến nhà giam nơi viên quản ngục này đang cai quản, anh ta tỏ ra lạnh lùng và khinh thường viên quản ngục. Đó là vì anh ta chưa biết về tấm thiên lương của viên quản ngục, anh ta nghĩ rằng viên quản ngục cũng là một kẻ như triều đình và đều đáng khinh. Khi viên quản ngục biết Huấn Cao được giải giam ở đây, ông ta rất vui mừng và tỏ ra kính trọng và tôn trọng. Ông ta mời Huấn Cao ăn uống và đưa anh ta vào một phòng riêng. Tuy nhiên, Huấn Cao không thể hiểu và nghĩ rằng viên quản ngục đang có mưu đồ gì. Mặc dù viên quản ngục quan tâm và hỏi thăm Huấn Cao, nhưng anh ta chỉ trả lời với sự khinh bỉ, không để ý đến sự quan tâm đặc biệt của viên quản ngục. Trong cái nhà giam tối tăm đó, Huấn Cao khinh thường mọi thứ liên quan đến triều đình phong kiến. Và chính vì thế, viên quản ngục không thể lọt vào tâm trí hay lòng nhân cách của anh hùng ấy.
Qua những sự kiện này, ta thấy Huấn Cao ban đầu không quan tâm đến những người xung quanh, đặc biệt là viên quản ngục. Điều này phản ánh thái độ khinh bỉ của Huấn Cao đối với viên quản ngục. Vậy khi hiểu được điều này, thái độ của Huấn Cao với viên quan đó đã thay đổi như thế nào?.
Sau một thời gian, Huấn Cao đã làm cho viên quản ngục cảm thấy buồn. May mắn thay, một thầy thơ đã giải thích cho Huấn Cao hiểu về điều này, không thì Huấn Cao đã mất đi một tấm lòng trong lòng dân. Chữ của Huấn Cao rất quý giá, vì vậy ông không dành cho ai chữ của mình ngoài bạn thân. Tuy nhiên, khi nghe thầy thơ nói về ước nguyện của viên quản ngục, Huấn Cao đã đồng ý ngay lập tức. Nghe điều này, Huấn Cao không khỏi thốt lên 'Suýt nữa thì ta đã mất một tấm lòng trong lòng dân'. Từ đó, chúng ta có thể thấy thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục đã thay đổi. Anh không chỉ không khinh bỉ mà còn trân trọng những con người thiện lương như thế.
Khi quyết định cho viên quản ngục chữ, trong phòng giam, không gian và cảnh tượng trở nên đẹp đẽ. Điều này làm cho mọi người gần nhau hơn. Huấn Cao không còn miệt thị hay khinh bỉ viên quản ngục, mà ngược lại, ông lại gần gũi hơn với ông ta. Ông viết chữ và tặng cho viên quản ngục, thể hiện sự tôn trọng và lòng thành của mình. Ngoài ra, sau khi viết xong, Huấn Cao còn khuyên viên quản ngục nên trở về quê nhà, vì nếu ở lại đây, ông sẽ mất đi cái thiên lương trong sáng. Điều này cho thấy Huấn Cao coi viên quản ngục như người thân, người bạn và khuyên bảo ông ta từ trái tim.
Qua các sự kiện khác nhau, chúng ta có thể thấy rõ thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục. Đó không chỉ là thái độ, mà còn là ý nghĩa nhất định. Trong đó, sự trân trọng về thiên lương của người xưa là một điển hình.
Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục - Mẫu 5
Nguyễn Tuân được biết đến là một nhà văn tài năng, văn chương của ông phản ánh tài năng đặc biệt của mình. Dựa trên hình tượng thực tế của Cao Bá Quát, Nguyễn Tuân đã sáng tạo câu chuyện về Huấn Cao - một nhân vật mạnh mẽ, cao quý và tài năng. Thông qua nhân vật viên quản ngục, Nguyễn Tuân khẳng định sự thắng lợi của cái đẹp và cao thượng trước cái xấu và thấp kém.
Thái độ của Huấn Cao cũng là quan điểm của tác giả về thế giới và là cách đánh giá các giá trị trong cuộc sống, về cái đẹp và cái thiện. Huấn Cao là một người tự trọng, không viết câu đối vì danh vọng hay quyền lực, ông coi trọng giá trị của chữ văn. Ông không cho chữ mình cho ai, vì ông biết nếu không phù hợp, sẽ làm mất đi giá trị của nó. Huấn Cao không sợ bất kỳ uy lực nào và khinh bỉ những người đại diện cho quyền lực. Dưới con mắt của ông, họ chỉ là những kẻ 'tiểu nhân thị oai'.
Dưới sự quản lý của họ, Huấn Cao vẫn giữ thái độ khinh bỉ. Khi gõ gông nặng 7,8 tạ trước mặt viên quản ngục, ông lãnh đạm và không quan tâm. Khi viên quản ngục hỏi ông cần gì thêm, ông chỉ muốn họ không đặt chân vào đây. Ông không muốn những người thấp hèn làm xáo trộn không gian của mình. Tuy lòng thượng đẳng, nhưng ông cũng không sợ cái xấu. Khi hiểu được lòng của viên quản ngục, Huấn Cao chân thành nhận lời cho chữ và thốt lên: 'Ta cảm ơn sự tinh tế của các người. Gần như ta đã mất một tấm lòng trong lòng dân'.
Không chỉ cho chữ, mà lời khuyên của Huấn Cao cho viên quản ngục cũng phản ánh lòng nhân hậu. Ông khuyên họ nên trở về quê, tránh xa công việc này, vì khó giữ thái độ trong sạch ở đây và có thể làm mất đi lòng thiện lương. Huấn Cao đã thể hiện một triết lý: 'Cái đẹp không thể sống chung với cái xấu và con người chỉ có thể thưởng thức được cái đẹp khi giữ được sự trong sạch'.
Huấn Cao cũng là một người tài năng, khiến viên quản ngục coi việc nhận được chữ của ông là 'như có một kho báu trên đời'. Với tư thế đường hoàng và kiên cường, Huấn Cao là một người anh hùng. Dù đối diện với cái chết, ông vẫn ung dung và không sợ. Khi trong tù, ông vẫn tiếp tục thưởng thức cuộc sống bằng việc ăn uống và thưởng rượu.
Phần kết của truyện có thể xem là đỉnh cao nghệ thuật của tác phẩm. Nguyễn Tuân đã sử dụng thủ pháp tinh tế, kết hợp hiệu quả giữa cái đẹp và cái xấu trong một không gian hẹp và bẩn thỉu. Hình ảnh Huấn Cao, mặc dù bị giam cầm, lại tự do sáng tạo với chữ trên tấm lụa như một nghệ sĩ, trong khi viên quản ngục khúm núm vái người tù với nước mắt rỉ vào kẽ răng, thể hiện sự chiến thắng của cái đẹp và cái tài hoa trước cái xấu xa. Ý nghĩa tư tưởng của truyện là ở đây, khi tài năng và tâm hồn hòa quyện với nhau. Huấn Cao là một ví dụ điển hình cho sự kết hợp giữa 'tài' và 'tâm'.
Huấn Cao được mô tả như là âm thanh trong trẻo giữa bối cảnh hỗn loạn, là một nghệ sĩ trong con người của chính quyền tàn bạo.
Trong 'Chữ người tử tù', Huấn Cao và thái độ của ông thay đổi theo từng giai đoạn, nhưng không bao giờ mất đi cái đẹp và thiên lương. Tác giả không đối lập tài với tâm, cái đẹp với sự trong sáng, mà kết hợp chúng để thể hiện nghệ thuật và lòng nhân ái.
Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục - Mẫu 6
Trong tác phẩm ngắn 'Chữ người tử tù', Nguyễn Tuân đã thành công trong việc xây dựng nhân vật Huấn Cao và diễn biến tâm lí của ông đối với viên quản ngục.
Nguyễn Tuân đã vẽ nên hình tượng Huấn Cao - một anh hùng hiên ngang, uy nghi và tài năng với văn võ song toàn, đặc biệt là tài viết chữ đẹp và lòng nhân ái bao la. Dẫn đầu cuộc nổi dậy nhân dân, ông không khuất phục trước sự bạo lực của chế độ tàn ác và cuối cùng phải nhận án tử. Trong tù, gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục là sự đối đầu của hai thế giới: của người nổi loạn và kẻ bảo thủ.
Trong mắt xã hội, Huấn Cao và viên quản ngục là kẻ thù. Nhưng khi hiểu rõ hơn, Huấn Cao phát hiện viên quản ngục cũng có tấm lòng cao quý và sự đam mê với chữ viết. Sự nhận thức này thay đổi thái độ của Huấn Cao, từ sự khinh rẻ ban đầu thành sự trân trọng và biết ơn.
Dù lần đầu tiên đối diện với uy quyền, Huấn Cao vẫn giữ thái độ mạnh mẽ và không cam chịu. Ông không chấp nhận sự bạo lực và luôn khẳng định bản ngã của mình. Dù được 'biệt đãi' nhưng Huấn Cao không thay đổi tư tưởng, vẫn kiên định với lập trường của mình.
Nguyễn Tuân đã tạo ra một hình ảnh đầy uy nghi và tài năng của Huấn Cao, kết hợp với lòng nhân ái và lòng trung thành với những người có thiên lương. Điều này làm nổi bật sự thành công trong việc miêu tả tâm hồn con người và phong cách nghệ thuật độc đáo của tác giả.
Thái độ của Huấn Cao với Viên quản ngục - Mẫu 7
Nguyễn Tuân, một trong những nhà văn lãng mạn độc đáo nhất, đã tái hiện thú vui chơi chữ trong tác phẩm Chữ người tử tù, đồng thời đề cập đến hành trình nhận thức của Huấn Cao và sự trân trọng tấm lòng của viên quản ngục.
Huấn Cao, với tinh thần nổi loạn, chống lại chế độ nhưng sau thất bại, bị giam giữ. Gặp viên quản ngục lần đầu, ông khinh bạc và không chịu khuất phục. Dù được biệt đãi nhưng vẫn giữ vững phẩm chất và khí phách của mình.
Thái độ của Huấn Cao đã thay đổi khi hiểu rõ tâm nguyện cao đẹp của viên quản ngục. Ông trở nên biết trân trọng và đồng ý dành tặng nét chữ cuối đời cho quản ngục, thể hiện sự cảm động và ân hận về thái độ trước đó của mình.
Nguyễn Tuân đã tái hiện tình huống gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục một cách sinh động, khẳng định tấm lòng biệt nhỡn và sự quý trọng người tài của quản ngục trong tâm hồn của Huấn Cao.
Trong đêm tối ấy, một cảnh tượng chưa từng thấy xảy ra trong căn phòng giam tối tăm. Dưới ánh sáng từ bó đuốc sáng rực và tấm lụa trắng, ba người cúi đầu lại để chiêm ngưỡng cái đẹp đang hình thành. Mỗi nét chữ của Huấn Cao thể hiện sự tự do và tinh thần chiến đấu của một người anh hùng. Khi hoàn thành tác phẩm, Huấn Cao khuyên quản ngục nên rời khỏi nơi này để bảo vệ cái đời lương thiện, chứng minh rằng cái đẹp có thể làm thay đổi con người.
Thái độ của Huấn Cao đối với Viên quản ngục - Mẫu 8
Tác phẩm “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân khắc họa hình ảnh của Huấn Cao, người anh hùng có tài viết chữ và thiên lương trong sáng. Sự thay đổi thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục từ lạnh lùng ban đầu đến quý mến sau khi hiểu được tâm nguyện của người đó, thể hiện sâu sắc về vẻ đẹp tâm hồn và lòng nhân ái của họ.
Huấn Cao, người anh hùng tài hoa với phẩm chất cao quý, có sự chuyển biến thái độ rõ rệt đối với viên quản ngục. Sự quý trọng và biệt đãi của viên quản ngục đã làm thay đổi ông, từ sự lạnh lùng ban đầu đến sự trân trọng và biết ơn sau này, thể hiện lòng nhân ái và khí phách của Huấn Cao.
Thái độ của Huấn Cao ban đầu đối với viên quản ngục là lạnh lùng và khinh bỉ. Tuy nhiên, khi nhận ra tâm nguyện và lòng nhiệt thành của viên quản ngục, ông đã thay đổi thái độ từ sự coi thường sang sự quý trọng và tôn trọng, thể hiện lòng biết ơn và sự hiểu biết về cái đẹp.
Với việc hiểu được tâm nguyện của viên quản ngục và quý trọng cái đẹp, Huấn Cao đã thay đổi từ thái độ lạnh lùng sang sự quý mến và tôn trọng. Ông đã đánh giá cao lòng biệt tài và sự sáng tạo của quản ngục, thể hiện sự biết ơn và hối hận về thái độ trước đó.
Cảnh tượng trong buồng giam tối tăm đã tạo nên một sự đối lập hoàn hảo với nét chữ thanh cao của Huấn Cao. Mối quan hệ giữa ông và viên quản ngục đã thay đổi từ sự lạnh lùng ban đầu sang tình bạn tri âm, tri kỉ, thể hiện sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau.
Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục đã trải qua một sự chuyển đổi tích cực, phản ánh đúng bản chất của ông. Ban đầu, khi chưa hiểu được lòng tốt của quản ngục, ông thể hiện sự khinh thường với quyền lực. Tuy nhiên, khi ông nhận ra tấm lòng cao đẹp của quản ngục, ông trở nên cảm động và quý trọng. Sự thay đổi này không chỉ làm sâu sắc hơn về tính cách của Huấn Cao mà còn làm nổi bật phẩm chất tốt đẹp của viên quản ngục.
........
Tải file tài liệu để xem thêm bài văn Phân tích thái độ của Huấn Cao với người cai ngục