Như lạc vào đoàn người đi khai mỏ vàng ở khu vực Alaska, Bắc chìm đắm trong cảnh vật bao la của Bắc Cực, cùng với những sự kiện, nhân vật đầy ấn tượng, mạnh mẽ không đối thủ. Đặc biệt, việc miêu tả về con chó Bắc và mối quan hệ cảm động giữa John Thornton và Bắc là phần đáng chú ý nhất, đầy cảm động. Tác giả không chỉ tập trung vào ngoại hình, hành động bản năng của chó Bắc mà còn khám phá sâu vào tâm trí của nó, một thế giới nội tâm chứa đựng tình cảm lo lắng, thấu hiểu con người. Đoạn văn về chó Bắc là một tấm gương thơm ngát, chứa đựng tình cảm chân thành và sự hiểu biết giữa người và động vật.
Có lẽ do trải qua những tháng ngày kéo xe trượt tuyết vất vả, đối mặt với những ông chủ tàn ác, con chó Bắc mới thấu hiểu sâu sắc ý nghĩa của lòng nhân ái. Bữa ăn mà nó kiếm được là những cái đòn roi, là sự tra tấn của những con người tàn bạo và tham lam. Vì vậy, từ khi được John Thornton cứu, nó mới được trải qua “một tình yêu thương thực sự lớn lên đầu tiên trong lòng'. Nó cũng đã một lần ít ỏi được trải nghiệm hương vị của tình thương trong thời gian sống dưới mái nhà của Thẩm phán Miller giữa thung lũng Santa Clara bình yên dưới ánh nắng mặt trời.
Bắc không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp và ngắn ngủi ấy. Những cuộc săn, những chuyến lang thang với các con trai của Thẩm phán Miller “mối quan hệ của Bắc với họ chỉ là một sự cộng tác trong công việc hàng ngày”. Với các cháu nhỏ của Thẩm phán Miller “đó là một trách nhiệm bảo vệ đầy kiêu hãnh và tự cao của chúng”. Với Thẩm phán Miller “đó là một tình bạn nghiêm túc và trung thực”.
Lân-đơn đã có cách diễn đạt đặc biệt về mối quan hệ của Bắc với các thành viên trong gia đình Thẩm phán Miller. Bắc chỉ là một con chó săn, một con chó nuôi, và là một con chó canh. Đó thôi!
Từ khi được sống với John Thornton, nó được ông chủ, người bạn mới “đánh thức” trong lòng Bắc những tình cảm yêu thương, những tình cảm chưa từng trải qua, chưa từng biết: “sôi nổi, mãnh liệt, tình yêu đến mức tôn thờ, tình yêu đến phát cuồng...'
Cảm xúc vui, buồn, yêu thương, tức giận cũng giống như dòng nước có độ rộng, có chật và mênh mông, có sức chảy nhanh, chậm. Mọi cảm xúc đều có nguồn gốc như mọi tình cảm đều có nguồn. Nguồn cảm xúc sâu thẳm mà Bắc tìm thấy ở John Thornton là anh đã “cứu sống nó”, anh là “người chủ lý tưởng”. Những người khác nuôi Bắc vì nghĩa vụ và lợi ích kinh doanh để Bắc đi săn, trông nhà, làm cảnh và kéo xe trượt tuyết đi tìm vàng. Nhưng John Thornton đã coi Bắc là “con của mình” vậy. Nguồn gốc ấy mới thực sự sâu sắc và quý báu, vì nó đã vượt xa mối quan hệ giữa con vật và con người, đến mối quan hệ của tình thương, tình người. Mối quan hệ đó, Bắc đã cảm nhận được bằng trực giác, bằng cảm xúc, bằng sự nhạy bén, thông minh mà chỉ có những con chó như Bắc mới có.
John Thornton “đã chăm sóc”, có khi là một lời chào “mừng”, có khi là một cử chỉ “trìu mến”, có khi là anh ngồi xuống rất lâu “tâm sự” với Bắc mà cả hai đều thân thiết, đều đồng cảm, đều “hứng thú”. John Thornton “thường xuyên vuốt ve” đầu Bắc, hoặc lắc lư đầu nó, vừa lắc vừa thì thầm những lời quở trách nhẹ nhàng. Với Bắc, đó là những khoảnh khắc đầy kỳ diệu mà chỉ John Thornton mới dành cho nó trong tình yêu thương, vuốt ve. Lúc đó, Bắc cảm thấy “không gì hạnh phúc bằng việc ôm chặt”, “lời quở trách nhẹ nhàng” từ anh. Sự hạnh phúc của Bắc tới cực độ, có lúc nó cảm thấy “tim như nhảy ra khỏi ngực”.
Tình cảm giữa con người và vật nuôi cũng đều có yếu tố 'cho' và 'nhận' trong mối tương tác. Đoạn văn này mô tả một cách tinh tế về mối quan hệ đặc biệt, sâu sắc và hiếm hoi ấy:
'Khi được thả ra, nó đứng dậy thẳng người, miệng mỉm cười, mắt lóe sáng, họng kêu những âm thanh không thốt nên lời, và vẫn thế, trong tư thế đứng yên im lặng. Những lúc đó, Giôn Thoóc-tơn thường thốt lên, hết sức kính trọng: 'Trời ơi! Đúng là nó gần như biết nói rồi đấy!'.
Bắc như một đứa trẻ đầy tình cảm, nó 'biểu lộ tình yêu thương một cách gần gũi, gần giống như làm tổn thương người khác'. Nó thường cắn vào tay của Giôn Thoóc-tơn 'để rồi sức cắn xuống mạnh đến mức vết răng đều in sâu vào da thịt một lúc sau mới mất đi'. Và chỉ có anh ấy mới hiểu rõ rằng 'cái cắn đó là biểu hiện của tình thương, của sự âu yếm'.
Lân-đơn với tình yêu đối với động vật, với khả năng quan sát và mô tả, đặc biệt ông đã nhận ra, đã 'sống' cùng với những cảm xúc, những biến động tâm tình, ông đã 'hiểu được' ngôn ngữ riêng của một vật nuôi đã được nuôi dưỡng và gắn bó lâu dài với con người, một vật nuôi thông minh nhất, trung thành nhất và đầy tình cảm nhất, để mô tả một cách xúc động về mối quan hệ 'nồng cháy, mãnh liệt, thương yêu đến mức tôn thờ, thương yêu đến mức cuồng nhiệt' giữa Giôn Thoóc-tơn và Bắc.
Nếu ở phần đầu, tác giả đã sử dụng mối quan hệ giữa Bắc và gia đình Thẩm phán Mi-lơ để làm nổi bật mối tình đặc biệt giữa Bắc và Giôn Thoóc-tơn, thì ở phần giữa ông đã so sánh cách biểu hiện tình cảm của Bắc và những con chó khác đối với chủ, mỗi con một phong cách. 'Xơ-kit thường nhấn mạnh đầu mũi của mình vào lòng bàn tay của Thoóc-tơn rồi tiếp tục hích hích mũi cho đến khi được sự vỗ về. Đôi khi tựa đầu lớn vào đầu gối của Thoóc-tơn'. Còn Bắc thì thể hiện tình thương yêu bằng 'sự tôn thờ', hạnh phúc tới 'mức cuồng nhiệt' khi được Thoóc-tơn 'vuốt ve' hoặc 'nói chuyện'. Thế giới của loài vật qua tầm nhìn của Lân-đơn được miêu tả và biểu hiện giống như thế giới của con người, tràn ngập tình yêu và sự giao lưu hạnh phúc! Bắc 'thường nằm gọn ở chân Thoóc-tơn trong vài giờ, mắt nhìn như chăm chú, tỉnh táo, linh lợi, đắm chìm vào mặt anh, theo dõi từng biểu hiện, mỗi cử động hoặc thay đổi trên khuôn mặt'. Có lúc Bắc ngước nhìn chủ từ phía sau, và qua cảm xúc, sự giao lưu giữa người và chó, anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Thoóc-tơn 'phản chiếu tình cảm từ đáy lòng', còn 'tình cảm của Bắc cũng tỏa sáng qua đôi mắt của nó'.
Cách ngồi, cách nhìn, cách lắng nghe và quan sát ánh mắt của Bắc trên trang văn như một tinh thần con người, trong cử động có sự sâu sắc của trí tuệ, trong tâm hồn có cả chiều cao của suy nghĩ. Con chó Bắc không chỉ có tình yêu thương mà còn có những suy nghĩ sống bên 'người chủ lí tưởng'.
Bắc cũng có nỗi lo sợ. Quãng thời gian đã qua với ba lần thăng trầm, luôn là nỗi ám ảnh của nó, 'nó không muốn rời xa Thoóc-tơn một bước'. Nó luôn sợ, rằng Thoóc-tơn cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống của nó như Pê-rôn và Phơ-răng-xoa cùng với chàng trai lai Ê-cốt đã từng đi qua và biến mất trước đó. Thậm chí trong giấc mơ, nỗi lo sợ đó cũng luôn làm nó tỉnh giấc giữa đêm, sau đó nó bò qua những chiếc giường lạnh lẽo để 'nghe thở đều đều của chủ'. Chi tiết đó là một điểm nhấn đầy xúc động, gợi lên trong lòng ta nhiều tình cảm bi thương. Đúng vậy, không chỉ riêng con người, mà cả những sinh vật như Bắc cũng sợ mất đi tình cảm! Nhà văn Lân-đơn đã nói lên điều đó và diễn đạt bằng những hình ảnh đầy ý nghĩa.
Mytour