Ban-dắc(1799 - 1850) là một nhà văn nổi tiếng của Pháp, được biết đến là 'một đại diễn viên của thực tại''. Ông đã sáng tạo ra bộ sưu tập 'Tấn trò đời' phong phú, bao gồm 97 tác phẩm với hơn 2.000 nhân vật. Câu chuyện của Lão Gô-ri-ô (1834) là một trong những kiệt tác của ông.
Bằng cách sử dụng ngôn từ chân thực và mô tả chi tiết về lịch sử, Ban-dắc đã tạo ra một loạt các nhân vật đặc trưng trong các tình huống đặc biệt trong bộ 'Tấn trò đời'. Tác giả đã chỉ trích mạnh mẽ xã hội tư bản, mô tả nó như một vở hài kịch, nơi tiền bạc là nguyên nhân của nhiều bi kịch đau lòng.
Phân tích đoạn văn “Đám tang lão Gô-ri-ô”. Lão Gô-ri-ô trước đây đã trở nên giàu có thông qua việc buôn bán lúa mì. Tuy nhiên, hai người con gái của ông đã lấy hết tất cả tài sản của ông vào cuối đời. Ông sống cô đơn và nghèo khó trong một quán trọ tội lỗi do mụ Vô-ke quản lý. Ông qua đời ở tuổi 69 mà không có ai thương tiếc. Quan tài của ông được mở ra, và trên ngực ông được đặt một bức hình của hai cô con gái mà ông yêu quý khi chúng còn bé, trong sự trong sáng và trong trắng... Một chi tiết thực tế đắng lòng, phản ánh sự vô tình và đạo đức suy tàn của hai cô con gái đã lấy chồng giàu có.
Chỉ có Ra -xti-nhăc và Cri-xtô-phơ (hai người cùng ở chung tại quán trọ) cùng hai tù nhân chở quan tài của lão Gô-ri-ô đến nhà thờ Thánh Ê chiên đuy Mông. Xác của ông được đặt trước một nhà thờ thấp và tối. Tang lễ diễn ra nhanh chóng, chỉ mất khoảng hai mươi phút với giá bảy mươi quan do hai linh mục và một cậu bé hát lễ cùng người dọn dẹp nhà thờ. Tang lễ kết thúc nhanh chóng, vì 'trong một thời đại mà tôn giáo không còn được coi trọng nhiều để trở thành giàu có'. Do đó, nhà thờ, linh mục, và tang lễ... đều được đánh giá, đếm bằng tiền.
Những người tham dự tang lễ cũng đến vì tiền bạc. Cri-xtô-phơ tham gia đưa quan tài vì 'nghĩa vụ', bởi vì ông Gô-ri-ô đã giúp anh kiếm được một số tiền từ công việc của mình.
Không có ai đến đưa tang, và đã là năm giờ rưỡi rồi, xác của ông Gô-ri-ô được chuyển nhanh chóng đến nghĩa trang. Có hai chiếc xe treo huy hiệu nhưng không có người ngồi trên đó, một của bá tước Đơ Re-xtô và một của nam tước Đơ Nuy-xin-ghen theo sau xe tang đến nghĩa trang! Mặc dù là con gái, nhưng bây giờ họ đã trở thành phu nhân của những người quyền quý, không thể tham gia tang lễ của một người nghèo khổ, bất hạnh! Điều này làm nổi bật sự suy đồi của đạo đức, và thực trạng bạc bẽo trong xã hội!
Tang lễ diễn ra vội vã. Bài kinh ngắn cầu cho linh hồn kẻ đã khuất được một sinh viên trả tiền (như một sự biểu hiện của trách nhiệm). Gia đình hai cô con gái và nhóm người từ giáo phận đã biến mất ngay lập tức! Hai người đào huyệt chỉ kịp hạ một vài xẻng đất để lấp mộ, thì họ đòi tiền đãi công 'Ơ-gien kiểm tra túi ví và thấy không còn đồng nào, nên anh ấy buộc phải vay Cri-xtô-phơ hai mươi xu'. Món nợ này lại được ghi vào sổ nợ của kẻ xấu số, ngày càng nặng nề! Ai sẽ trả cho ông Gô-ri-ô?
Cảnh nghĩa trang là một bức tranh u ám của buổi hoàng hôn với những đám mây trên bầu trời. Trong cảnh này, Ra-xti-nhắc 'cảm thấy lòng rung động...', 'giọt nước mắt trào ra...'. Đó là giọt nước mắt duy nhất trong tang lễ của ông Gô-ri-ô.
Một đám tang của một người già nua, cô đơn và nghèo khó. Số tiền được sử dụng cho lễ tang ở nhà thờ, tiền trả cho người đọc kinh cầu nguyện tại nghĩa địa, tiền trả cho công việc đào huyệt, và tiền thuê xe tang - tất cả những khoản tiền này, ai sẽ trả cho ông Gô-ri-ô? Cha và con, cha cố và con cháu, ... tất cả đều vì tiền bạc. Bằng việc mô tả chi tiết và chân thực, Ban-dắc đã tạo ra một bức tranh đầy bi kịch về một đám tang của một người nghèo trong một xã hội chạy theo tiền bạc, nơi cuộc sống đầy rẫy những mặt trái. Hãy đọc những dòng thơ này để tưởng nhớ ông Gô-ri-ô bất hạnh:
... “Ai đã qua đời? Cánh cửa và bánh xe,
Xe tang đi tới cõi chết nào?
Chiều đông lạnh buốt từ bầu trời cao,
Không lửa ấm, chắc hồn buồn lắm đây... '
(Âm nhạc buồn - Huy Cận)
Tour Của Tôi