Mùa xuân đã từ lâu có sức hấp dẫn kỳ diệu đối với con người. Xuân tươi trẻ, tinh khôi đã khiến lòng các nhà văn, thi nhân say mê. Dù đã có nhiều bài thơ, văn bản, nhạc phẩm tôn vinh mùa xuân nhưng bức tranh về mùa xuân thật sự trở nên đầy sắc nét chỉ nhờ vào Cảnh ngày xuân trong thơ của đại thi hào Nguyễn Du. Chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn, Nguyễn Du đã mô tả được khung cảnh tuyệt vời của mùa xuân để lưu truyền qua thế hệ:
Ngày xuân con én cầm thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi..
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Bức tranh xuân mở đầu bằng thông điệp về thời gian:
Ngày xuân con én cầm thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Hình ảnh “con én cầm thoi” mang lại nhiều cảm nhận khác nhau. “Con én cầm thoi” có thể hiểu là những con én di chuyển trên bầu trời như thoi đưa, bởi chim én là biểu tượng của mùa xuân. Bên cạnh đó, 'con én cầm thoi” cũng có thể hiểu là thời gian trôi đi rất nhanh giống như thoi đưa. Nếu hiểu theo cách này, câu thơ 'Ngày xuân con én cầm thoi
Khi xuân đến, cũng là lúc xuân đi
Xuân vẫn trẻ mãi còn xuân sẽ già
(Vội vã - Xuân Diệu)
Sự tương đồng trong cách nhìn nhận bước chân của mùa xuân giữa hai nhà thơ xa lạ về thời gian thể hiện sự nhạy cảm, tinh tế của những tâm hồn thơ trí tuệ. Chỉ những ai biết trân trọng, biết yêu thương thời gian mới có thể cảm nhận được sự trôi chảy, sự biến đổi tế vi đến như vậy.
Nếu hai dòng đầu, Nguyễn Du tập trung vào việc mô tả thời gian thì hai dòng sau nhà thơ chú ý tới việc miêu tả cảnh vật:
Cỏ non xanh bát ngát,
Cành lê trắng rực vài đóa hoa.
Chỉ với hai câu thơ, người sáng tạo đã tái hiện một bức tranh xuân tràn đầy sức sống. Tất cả cảnh vật được mô tả ở trạng thái tươi mới nhất. Cỏ non xanh mướt chạm tận chân trời, màu xanh của cỏ nối tiếp với màu xanh của trời như được trải rộng vô tận. Màu xanh luôn là biểu tượng của sự sống, và đây là xanh non, xanh tươi mà nên sự sống hiện diện rất mạnh mẽ, phồn thịnh. Nguyễn Du không phải là nhà thơ đầu tiên miêu tả cảnh đẹp của mùa xuân, trước ông, nhà thơ Nguyễn Trãi đã viết trong bài Bến đò xuân đầu trại:
Đỉnh xuân thảo lục như lụa,
Xuân vũ bay phấp nước chảy mênh mang
(Cỏ xanh như khói bến xuân mới
Còn mưa rào xuân vỗ sóng cao)
Nếu Nguyền Trãi dùng thủ pháp so sánh “thảo lục như yên' để miêu tả về xuân như mờ ảo, sương khói trong ngày mưa nơi bến đò thì Nguyễn Du lại trực tiếp vẽ bức tranh cỏ xuân. Chỉ với câu thơ: “Có non xanh tận chân trời', ông đã gợi lên cho người đọc cảm nhận về hình ảnh, màu sắc, đường nét, sức sống của cỏ... Tất cả đều hài hòa, lắng đọng trong chiều sâu của câu thơ 6 chữ tạo nên nét xuân riêng biệt của Nguyễn Du. Tài năng của đại thi hào không dừng lại ở đó, bức tranh cỏ xuân xanh biếc như làm nền cho sự đột phá ở câu thơ tiếp theo:
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Miêu tả những bông hoa lê trắng trong, tinh khiết, nhà thơ không viết là “điểm trắng” mà sử dụng đảo ngữ “trắng điểm' khiến cho màu trắng càng được nhấn mạnh. Bên cạnh đó, biện pháp đảo ngữ khiến người đọc cảm nhận màu trắng của hoa lê tỏa sáng, tô điểm cho bức tranh xuân thêm phần tuyệt diệu. Chỉ “một vài bông hoa” nhưng cũng đủ tạo nên phong cách của bức tranh xuân.
Điều này đã tạo nên sự khác biệt đậm nét giữa câu thơ của Nguyễn Du và câu thơ cổ của Trung Quốc:
Hoạ mi kết âm dương
Lê chi sổ điểm hoa
Câu thơ “Lê chi sổ điểm hoa” (Trên cành lê có mấy bông hoa) chỉ đơn giản là lời thông báo, không có sự hòa quyện màu sắc giữa sắc màu hoa lê với sắc màu “cỏ thơm” ở câu đầu. Trái lại, câu thơ của Nguyễn Du là sự hòa quyện, kết hợp màu sắc tạo nên nét thần thái của cảnh vật. Tác giả đã rất tinh tế khi lựa chọn màu sắc cho bức tranh xuân của mình. Đó là xanh và trắng - những sắc màu trinh nguyên, thanh khiết, giàu sức sống, tiêu biểu cho mùa xuân. Ta nhận ra rằng Nguyễn Du không chỉ là đại thi hào trong lĩnh vực thơ ca mà cũng là bậc thầy trong lĩnh vực hội họa. Hai câu thơ tả cảnh thực sự là những câu thơ tuyệt bút.
Đã bao mùa xuân trôi đi, đã có bao áng thơ văn về mùa xuân ra đời nhưng bốn câu thơ của đại thi hào Nguyễn Du vẫn trường tồn cùng thời gian, không gì có thể thay thế. Đó thực sự là bức tranh xuân vĩnh cửu cùng đất trời và lòng người.