Phân tích vẻ đẹp của sông Hương từ góc nhìn địa lý trong tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc Tường, đem đến bài văn mẫu xuất sắc nhất giúp các bạn học sinh có thêm tư liệu tham khảo để viết bài văn hay.

Cảm nhận về vẻ đẹp của sông Hương từ góc nhìn địa lý. Sông Hương được miêu tả theo hành trình từ nguồn đến ngoại ô Huế, khi chảy qua Huế và rời khỏi Huế. Dưới đây là bài văn mẫu xuất sắc nhất để các bạn đọc tham khảo. Bên cạnh đó, bạn có thể xem thêm bài văn phân tích vẻ đẹp của sông Hương.
Đề bài:
Cho đoạn trích:
Sông Hương rực rỡ giữa những vùng ngoại ô xanh biếc của Kim Long, kéo một đường thẳng yên tâm về hướng tân nam - đông bắc, nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố in ngần trên bầu trời, nhỏ nhắn như những vầng trăng non. Sông Hương uốn lượn nhẹ nhàng sang Cồn Hến, tạo nên một nét dịu dàng của tình yêu. Giống như sông Xen của Pa-ri, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét, sông Hương nằm ngay giữa trái tim của thành phố yêu quý; Huế vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của một đô thị cổ, trải dài hai bên sông. Những nhánh sông đào chảy qua các ngõ thành phố, rải nước sông Hương khắp phố thị, với những cây đa, cây cừa cổ thụ rợp lá u sầm xuống những xóm thuyền xúm xít; từ những nơi ấy, vẫn thấy những ánh lửa thuyền chài trong đêm, là linh hồn mộng mơ của một thời xa xưa mà không có thành phố hiện đại nào nhìn thấy được. Những chi lưu đó, cùng với hai hòn đảo nhỏ trên sông đã làm chậm lại lưu tốc của dòng nước, khiến cho sông Hương khi qua thành phố trở nên chậm rãi, thật chậm, như một mặt hồ yên bình.
“Từ đây, như đã tìm đúng đường về, sông Hương rực rỡ giữa những vùng ngoại ô xanh biếc của Kim Long, kéo một đường thẳng yên tâm về hướng tân nam - đông bắc, nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố in ngần trên bầu trời, nhỏ nhắn như những vầng trăng non. Sông Hương uốn lượn nhẹ nhàng sang Cồn Hến, tạo nên một nét dịu dàng của tình yêu. Giống như sông Xen của Pa-ri, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét, sông Hương nằm ngay giữa trái tim của thành phố yêu quý; Huế vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của một đô thị cổ, trải dài hai bên sông. Những nhánh sông đào chảy qua các ngõ thành phố, rải nước sông Hương khắp phố thị, với những cây đa, cây cừa cổ thụ rợp lá u sầm xuống những xóm thuyền xúm xít; từ những nơi ấy, vẫn thấy những ánh lửa thuyền chài trong đêm, là linh hồn mộng mơ của một thời xa xưa mà không có thành phố hiện đại nào nhìn thấy được. Những chi lưu đó, cùng với hai hòn đảo nhỏ trên sông đã làm chậm lại lưu tốc của dòng nước, khiến cho sông Hương khi qua thành phố trở nên chậm rãi, thật chậm, như một mặt hồ yên bình.”
Phân tích vẻ đẹp của sông Hương từ góc địa lý trong đoạn trích trên, và nhận xét về phong cách nghệ thuật của Hoàng Phủ Ngọc Tường.
Vẻ đẹp của sông Hương qua góc địa lý
Xứ Huế mộng mơ là nơi sinh sống của nhiều tài năng văn học Việt Nam, những người trở về và làm giàu văn hóa quê hương. Những chuyến về thăm Huế của Tố Hữu là những chuyến hành trình với máu trở về tim. Về lần đầu tiên, ông viết:
Đường về Huế quê ta, những dòng sông lội lội mấy xa mấy gần.
(Lối vào)
và mãi mãi da diết như thế:
Hương Giang ơi, dòng sông êm, trái tim ta vẫn tự tình suốt ngày đêm.
(Bài hát quê hương)
Sông Hương không chỉ là biểu tượng mà còn là niềm tự hào của người dân Huế. Là con cháu của cố đô, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã góp phần vào văn hoá địa phương bằng những bút ký tinh tế về sông Hương trong tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”.
Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn có phong cách độc đáo với chất trí tuệ và tính trữ tình. Bút ký đặc sắc “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” được viết tại Huế vào ngày 4/1/1981.
Tác giả theo dòng sông Hương để khám phá vẻ đẹp của nơi này. Sông Hương khi đến với Huế trở nên vui tươi hơn, như một lời “vâng” của tình yêu.
Tình yêu là điều kì diệu, đặc biệt trong những khoảnh khắc lặng yên. Hương giang ở Huế trở nên dịu dàng và duyên dáng hơn.
Nghệ thuật nhân hóa làm cho sông Hương trở nên gần gũi như con người. Đây là điều kỳ diệu của vùng đất cố đô Huế.
Nhìn từ góc địa lý, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã cảm nhận vẻ đẹp của sông Hương như một nghệ sĩ: hội họa và âm nhạc. Sông Hương hiện lên với vẻ đẹp của cố đô Huế, của Việt Nam. Tác giả tập trung vào hình ảnh cổ điển của sông Hương, với những cây cổ thụ, những đốm sáng từ lửa thuyền chài. Sông Hương không chỉ được mô tả bằng nét vẽ mà còn được tái hiện bằng màu sắc, làm nên vẻ đẹp độc đáo của Huế. Nhờ nghệ thuật của tác giả, sông Hương được tô điểm bởi những đường nét quyến rũ, màu sắc hài hòa của cây cau, trúc, và sự lung linh của hoa trên sông, cùng với cây cầu trắng nhỏ nhắn trên bầu trời như một vầng trăng non.
Qua âm nhạc, sông Hương là điệu slow trữ tình của Huế, chậm rãi và sâu lắng. Ai đến với Huế cũng yêu điệu nhạc của sông Hương. Như thơ của Thi sĩ Thu Bồn:
“Con sông dường như không chảy
Sông chảy vào lòng Huế rất sâu”
Hoàng Phủ Ngọc Tường đã nhạy bén khi nhận ra tính chậm của sông Hương. Để minh chứng cho điều này, ông so sánh sự chậm chạp của sông Hương với sông Nê-va. Sự bền bỉ của sông Hương càng khiến tác giả cảm nhận vẻ đẹp độc đáo của nó. Sông Hương chảy chậm như mặt hồ yên tĩnh, giữ lại những vẻ đẹp văn hoá của Huế.
Điệu nhạc slow của sông Hương là sự kết hợp giữa địa lý và cảm xúc của tác giả. Sông Hương chảy chậm vì yêu Huế, yêu quê hương. Đó là tình cảm của sông Hương dành cho thành phố Huế và của tác giả dành cho sông Hương và Huế. Sự duyên dáng của sông Hương góp phần tạo nên tính cách nết na của người con gái Huế.
Qua đoạn trích này, ta thấy được vẻ đẹp quyến rũ của sông Hương và phong cách nghệ thuật độc đáo của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Tác phẩm đã truyền đạt sâu sắc về vẻ đẹp của dòng sông Huế và kỹ thuật nghệ thuật của tác giả trong việc miêu tả.
Tác phẩm của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đưa chúng ta đến gần hơn với vẻ đẹp thơ mộng của sông Hương qua góc nhìn địa lý và từ nhiều thời điểm khác nhau. Đây là một cách tiếp cận đa chiều và sâu sắc về con sông Huế, biểu tượng của văn hóa địa phương.
Nhờ vào tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”, chúng ta mới hiểu rõ hơn về sự huyền bí và toàn diện của sông Hương, cũng như tài năng kể chuyện của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong việc tôn vinh vẻ đẹp của quê hương Huế.