Đề bài: Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu
I. Tóm tắt chi tiết
II. Bài viết mẫu
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong thơ Vội vàng của Xuân Diệu
Tips Bí quyết phân tích bài thơ, đoạn thơ để đạt điểm cao
I. Kế hoạch Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu (Hiệu quả)
1. Giới thiệu
Tổng quan về vẻ đẹp thiên nhiên trong tác phẩm thơ 'Vội vàng' của Xuân Diệu.
2. Nội dung chính
- Thiên nhiên trong 'Vội vàng' hiện lên với vẻ đẹp mới mẻ, tràn đầy sức sống:
+ Vẻ đẹp này khiến nhà thơ nuôi dưỡng những ước mơ mạnh mẽ để ghi chép lại tất cả hương vị của mùa xuân.
+ Bức tranh mùa xuân được vẽ nên với âm thanh, ánh sáng và màu sắc đầy đủ.
+ Tất cả vật thể hòa quyện, tương hợp tạo nên bức tranh thiên nhiên đẹp ngỡ ngàng.
+ Vẻ đẹp của mùa xuân được so sánh như 'cặp môi gần' của người phụ nữ, thể hiện sự hấp dẫn của thiên nhiên...(Tiếp theo)
>> Xem Dàn ý Phân tích chi tiết về vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu tại đây.
II. Bài văn mẫu Phân tích vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu (Chuẩn)
Xuân Diệu thực sự xứng đáng với danh hiệu nhà thơ của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. 'Thơ của Xuân Diệu là nguồn sống tràn đầy chưa từng xuất hiện trong xứ sở yên bình này' (Hoài Thanh). Thiên nhiên trong tác phẩm của ông là những bức tranh rực rỡ được vẽ nên bởi nét vẽ tài năng của một nghệ sĩ có cái nhìn tinh tế. Bằng đôi mắt 'xanh non', 'biếc rờn', tác giả đã khám phá ra sự trẻ trung, đầy sức sống của mùa xuân, đất trời và ông thể hiện những vẻ đẹp đó qua bài thơ 'Vội vàng'.
Những khao khát mạnh mẽ, chân thành là những ý tưởng đầu tiên về bức tranh thiên nhiên mùa xuân:
'Tôi muốn dập tắt nắng
Để màu sắc không bao giờ nhạt nhòa
Tôi muốn trói chặt gió lại
Để hương thơm không bao giờ bay đi'
Đó là một bức tranh với ánh nắng và làn gió. Ánh nắng mùa xuân ấm áp, mang lại sự sống cho mọi sinh linh. Gió mùa xuân nhẹ nhàng tạo cảm giác êm đềm, hứng thú cho con người. Điều đó làm cho Xuân Diệu muốn 'tắt nắng', 'buộc gió'. 'Tắt nắng' để màu vàng của ánh nắng không bao giờ phai, 'buộc gió' để hương sắc mùa xuân vẫn tồn tại trong thế gian. Các động từ 'muốn', 'tắt', 'buộc' thể hiện ước muốn táo bạo và chút ngông cuồng của nhà thơ khi ông muốn tranh đấu với quyền lực của tự nhiên, điều mà người bình thường không thể có được. Thể thơ ngũ ngôn và đại từ nhân xưng 'tôi' giúp chủ thể trữ tình tự do bày tỏ cảm xúc và lòng ham sống mãnh liệt.
Bức tranh thiên nhiên đó có những điều gì khiến 'nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới' (Hoài Thanh) của văn học Việt Nam có mong muốn táo bạo đến như vậy?
'Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi buổi sớm, thần Vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần'
Vẻ đẹp của thiên nhiên trong 'Vội vàng' là sự rực rỡ của cuộc sống. Mùa xuân mang lại sự sống cho mọi loài, hòa quyện vào sự lạnh lẽo và ảm đạm của mùa đông. Vật thể nào cũng mong muốn gặp lại mùa xuân để trình bày những điều tươi đẹp nhất. Chỉ qua sự hòa quyện ngọt ngào, của ong bướm trong 'tuần tháng mật', sự phát triển của hoa trên 'đồng nội xanh rì', sự non tơ của chiếc lá 'cành tơ phơ phất' và cả 'khúc tình si' của yến anh, Xuân Diệu đã đưa chúng ta đến với thế giới tuyệt vời. Không chỉ ở nơi bồng lai tiên cảnh mới có những điều đó. Nhà thơ khẳng định rằng ở thế giới hiện tại, trong cuộc sống của con người, cũng tồn tại một thiên đường. Tất cả như đang được trình diễn trước mắt độc giả, và con người là khách mời được thưởng thức bữa tiệc trần gian ấy qua từng từ ngữ 'Này đây'. Mùa xuân không chỉ làm cho muôn loài sống lại, mà còn đem lại sức sống cho tuổi trẻ. 'Cành tơ' khiến chúng ta liên tưởng đến những chàng trai, cô gái trẻ sống hết mình với tuổi thanh xuân. Xuân Diệu là người có tâm hồn yêu thương, sống động và đắm chìm trong tình yêu. Chỉ ông mới nhìn thấy 'tuần tháng mật' của ong bướm và cũng chỉ ông mới nghe thấy yến anh truyền đạt 'khúc tình si'. Bằng cách tinh tế nhìn nhận, những cảm nhận của nhà thơ đã phát hiện ra vẻ quyến rũ kỳ diệu của bức tranh thiên nhiên mùa xuân. Mỗi ngày mùa xuân là một khởi đầu mới, và mỗi ngày đều mang lại trải nghiệm thú vị. Tại sao con người phải đi tìm kiếm những điều đó ở một nơi xa xôi mà không thấy, không trân trọng vẻ đẹp của thế giới này? Chưa bao giờ trong thơ ca mùa xuân hiện ra với vẻ đẹp tươi đẹp như vậy.
Mùa xuân không phải là hình ảnh của một thiếu nữ nhút nhát nữa, không còn là bức tranh mảnh mai ẩn sau sự tàn tạ của mùa đông, mà mùa xuân đã hiện hình rõ nét: 'Tháng giêng ngon như một cặp môi gần'. Mùa xuân không chỉ là của đất trời mà còn đã thấm vào tâm hồn con người. Xuân Diệu phát hiện những điều đẹp, đáng trân trọng của cuộc sống ở thế giới này. So sánh tinh tế và mới mẻ thể hiện khát khao yêu đương mãnh liệt của ông, nhà thơ vương cao trong thế giới tình yêu. Ông coi cái đẹp là ngay tại cuộc sống hàng ngày và đặt con người làm tiêu chí cho vẻ đẹp của thiên nhiên. 'Cặp môi gần' của người thiếu nữ chứa đựng sự quyến rũ và lôi cuốn. Trong số các nhà thơ, chỉ có Xuân Diệu mới có cái nhìn tinh tế như vậy. Ông đã nhìn thấy mùa xuân ở độ tươi trẻ, sôi động nhất và sử dụng tất cả giác quan để tận hưởng những điều tuyệt vời mà mùa xuân mang lại.
Giữa bữa tiệc trần gian với âm thanh và ánh sáng, nhà thơ đặt mình vào tâm trạng 'sung sướng' nhưng cũng có chút 'vội vàng', lo âu:
'Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân'.
Tác giả đua với thời gian, lo sợ mất mát mùa xuân, thời gian sẽ trôi đi. Dấu chấm ở giữa dòng thơ như một cú đánh nhấn, một sự thức tỉnh trong tâm trí. Điều này là biểu hiện của sự chia ly, phai nhạt, tàn phai. Giữa mùa xuân và tuổi trẻ, nhà thơ nuối tiếc vẻ đẹp tràn đầy ấy. Xuân Diệu không đợi mùa xuân qua đi mới tỏ lòng nhớ thương mà ông đã vội vàng nuối tiếc ngay khi mùa xuân đang tràn ngập sự sống. Tác giả, ngây ngất trong mùa xuân như một vị thần, bất ngờ nhận ra sự ngắn ngủi, mong manh như thủy tinh tuy đẹp lung linh, rực rỡ nhưng lại dễ vỡ: