Đề bài: Trong một bức thư bàn luận về văn chương, Nguyễn Văn Siêu đã viết: 'Văn chương (...) có tác phẩm đáng thờ, có tác phẩm không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chú ý vào văn chương. Loại đáng thờ là loại tập trung vào con người'. Chia sẻ quan điểm của bạn về quan niệm này.
I. Dàn ý chi tiết
1. Mở bài
2. Thân bài
3. Kết bài
II. Bài văn mẫu
Phát biểu quan điểm về quan niệm: Văn chương... có tác phẩm đáng thờ, có tác phẩm không đáng thờ
I. Dàn ý Phát biểu quan điểm về quan niệm: Văn chương... có tác phẩm đáng thờ, có tác phẩm không đáng thờ
1. Mở bài
- Giới thiệu câu nói của Nguyễn Văn Siêu.
2. Thân bài
a. Định nghĩa về văn chương:
- Trình bày một số khái niệm nổi tiếng về văn chương, tổng hợp về việc không thể định nghĩa văn chương chỉ bằng vài ba lời.
b. Quan điểm của Nguyễn Văn Siêu về văn chương đáng thờ và không đáng thờ:
- Văn chương đáng thờ là tác phẩm phải có giá trị, mang ý nghĩa xứng đáng được tôn trọng và ngược lại, văn chương không đáng thờ là những tác phẩm không mang ý nghĩa, không hướng đến những giá trị tích cực, không đóng góp vào sự phát triển của văn hóa quốc gia.
c. Thảo luận:
* Văn chương đáng thờ:
- Văn chương đáng thờ là sự tập trung vào con người, xoay quanh cuộc sống hàng ngày, từ những điều tưởng chừng đơn giản nhất mà nảy sinh ra nghệ thuật, một loại nghệ thuật quý báu và chân thực.
+ Xây dựng lý luận dựa trên các tác giả, tác phẩm, mối liên hệ giữa tác phẩm với thực tế và ý nghĩa của nó để chứng minh luận điểm trên.
+ Chứng minh văn chương chú trọng vào con người mang lại những giá trị to lớn: Tố cáo, phản ánh hiện thực xã hội, thay đổi xã hội, làm mạnh mẽ nhân cách và tình cảm của con người,... (nêu dẫn chứng).
* Văn chương không đáng thờ:
- Phê phán văn chương chỉ mang tính hình thức, thiếu tính thuyết phục, không đem lại giá trị, không đóng góp vào sự phát triển của con người và xã hội.
- Trình bày chứng minh cho quan điểm trên.
* Văn chương đáng thờ không chỉ về nội dung mà còn cần có hình thức nghệ thuật độc đáo, sáng tạo.
- Sự sáng tạo trong cách xây dựng, cấu trúc tác phẩm đã tạo nên phong cách đặc biệt của nghệ sĩ, tạo ra giá trị độc nhất cho từng tác phẩm.
- Liên kết với các tác giả và tác phẩm.
3. Kết bài
Chia sẻ ý kiến về quan điểm của Nguyễn Văn Siêu.
II. Bài văn mẫu Phát biểu ý kiến về quan niệm: Văn chương... có loại đáng thờ, có loại không đáng thờ
Vào thế kỷ trước, dưới tác động của thay đổi hoàn cảnh quốc gia, tư tưởng mới hiện đại từng bước thay thế những tư tưởng lạc hậu, phong kiến. Điều này là kết quả của sự lan tỏa của văn hóa tư sản và vô sản một cách nhanh chóng, tạo ra sự tiến bộ toàn cầu. Sự tiến bộ này khiến cho văn hóa phong kiến trung đại bị vượt mặt vì tính chậm trễ và tính cục bộ của nó. Cuộc tranh luận giữa những nhà nghệ thuật về quan niệm cái mới và cái cũ trở nên sôi nổi, đặc biệt là trong phong trào thơ Mới nổi lên từ năm 1932-1941 với các tên tuổi như Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính,... Cuộc bút chiến không những diễn ra trong phong cách nghệ thuật mà còn mở rộng ra trong tranh luận tư tưởng, nổi bật là cuộc chiến giữa 'nghệ thuật vị nhân sinh' do Hải Triều đứng đầu và 'nghệ thuật vị nghệ thuật' do Hoài Thanh khởi xướng. Cuộc tranh luận kéo dài từ 1935-1939. Tuy nhiên, chỉ khi cách mạng thành công và tư tưởng Mác - Lênin được đưa vào tư tưởng nhân dân, cuộc chiến này mới chấm dứt. Người ta nhận ra tính đúng đắn của quan niệm 'nghệ thuật vị nhân sinh' và nhận thức sai lầm của 'nghệ thuật vị nghệ thuật', đồng thời khẳng định rằng văn học nước nhà chỉ có thể phát triển và đóng góp tích cực vào cách mạng khi tuân thủ quan điểm chân chính. Trước cuộc bút chiến, Nguyễn Văn Siêu đã nhận thức sớm tính đúng đắn của văn chương: 'Văn chương có loại đáng thờ, có loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chú ý vào văn chương. Loại đáng thờ là loại tập trung vào con người'.
Vậy làm thế nào để định nghĩa văn chương? Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh mô tả nó như 'một hình thái tư tưởng nghệ thuật bằng ngôn ngữ của con người'. Theo S. Langer, văn chương là sự sáng tạo hình thức ký hiệu tình cảm nhân loại. Hoặc có thể nói văn chương là một sinh thể tinh thần của con người và xã hội. Tổng cộng, không ai có thể định nghĩa toàn diện về văn chương chỉ trong vài câu, vì nó không phải là một khái niệm nhỏ bé, mà là sự kết hợp của nhiều tư tưởng, ý thức trên khắp thế giới, mỗi người đều có thể đưa ra quan niệm về văn chương riêng của mình, tuy nhiên chẳng ai có thể khẳng định đó là quan niệm duy nhất và đúng đắn.
Văn chương là thước đo tinh thần, một dạng tôn thờ tinh tế theo lời của Nguyễn Văn Siêu. Văn chương đáng thờ là những tác phẩm mang giá trị to lớn, tôn vinh những đặc trưng quý báu của cuộc sống và đóng góp vào phát triển văn hóa. Ngược lại, văn chương không đáng thờ không có ý nghĩa, không hướng đến giá trị có lợi, thiếu vai trò trong nền văn học. Quan điểm này phản ánh tư tưởng 'nghệ thuật vị nhân sinh' phù hợp với xã hội hiện nay, nơi con người là trung tâm.
Văn chương đáng thờ tập trung vào con người và cuộc sống hàng ngày, khám phá nghệ thuật trong những điều đơn giản và tầm thường. Không cần hoàn mỹ, văn chương giữ tính chân thực để truyền đạt giá trị cho độc giả bình thường. Truyện Kiều của Nguyễn Du là ví dụ, tôn vinh tình nhân văn và phê phán bất công xã hội phong kiến. Các tác phẩm hiện đại như Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài, Số đỏ của Vũ Trọng Phụng tiếp tục là những minh chứng cho văn chương đáng thờ, đánh thức ý thức nhân loại và đóng góp vào sự phát triển văn học Việt Nam.
Văn chương đáng thờ không chỉ là gương phản ánh xã hội mà còn là lực lượng tác động sâu sắc, thay đổi thế giới. Thạch Lam nhấn mạnh văn chương không chỉ mang tính chất ghi chép mà còn là khí giới thanh cao, đắc lực có thể làm sạch lòng người và thay đổi thế giới giả dối và tàn ác. Từ Truyện Kiều đến Số đỏ, Chí Phèo, Đời Thừa, Vợ nhặt, Sống mòn, Lão Hạc, và nhiều tác phẩm khác, mục tiêu chung là thúc đẩy sự thay đổi tích cực trong xã hội, làm thức tỉnh tâm hồn con người và xây dựng nhân cách, đạo đức.
Văn chương không đáng thờ thường chỉ mang tính chất giải trí mà thiếu đi ý nghĩa sâu sắc. Tác giả lạc quan hóa hình thức mà quên mất nội dung, chỉ chú trọng vào tiêu chuẩn hoàn mỹ ngoại hình mà bỏ qua ý nghĩa. Những tác phẩm như Cửu Trùng Đài của Vũ Trọng Phụng là ví dụ rõ nét về tác phẩm vị nhân sinh, khi tòa lâu đài rực rỡ mà không có giá trị nội dung, trở nên xa xôi với nhân dân. Văn chương cần tập trung vào xây dựng nhân cách, đạo đức và tâm hồn con người.
Văn chương đáng thờ không chỉ là việc phản ánh hiện thực xã hội mà còn là sự kết hợp tinh tế giữa nghệ thuật hình thức và sâu sắc nội dung. Mỗi nhà văn, nhà thơ đều tạo nên phong cách riêng, từ Nguyễn Du đến Thạch Lam, Vũ Trọng Phụng hay Nam Cao, đều đưa ra những tác phẩm độc đáo, thu hút qua cách diễn đạt và ý nghĩa sâu sắc. Điều này chứng minh rằng văn chương đáng thờ không bao giờ bị giới hạn trong một khuôn mẫu cụ thể.
Văn chương là nguồn động viên quan trọng trong cuộc sống tinh thần, là bức tranh ghi lại những biến đổi xã hội, nhưng chỉ có văn chương đáng thờ mới thực sự phục vụ con người. Những tác phẩm này không chỉ mang giá trị nhân văn sâu sắc mà còn tỏa sáng với nghệ thuật đẹp đẽ, tạo nên những trải nghiệm tinh thần đặc biệt.
"""""--HẾT"""""---
Ý kiến về quan niệm: Văn chương...có loại đáng thờ, có loại không đáng thờ là một chủ đề quan trọng. Pháp La Bơ-ruy-e nhấn mạnh về sức mạnh của tác phẩm nâng cao tinh thần và khẳng định không cần nguyên tắc để đánh giá, chỉ cần là tác phẩm hay của một nghệ sĩ. Việc chuyên chú ở con người là quan trọng hơn so với chỉ chú ở văn chương. Quan điểm này đánh giá văn chương qua khía cạnh nhân văn và con người.