Đề bài: Phát biểu ý kiến về bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá
I. Dàn ý chi tiết
II. Bài mẫu văn
Phát biểu ý kiến về bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá
I. Kịch bản Phát biểu ý kiến về bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá (Tiêu chuẩn)
1. Khởi đầu
- Giới thiệu ngắn gọn về tác giả và tác phẩm.
2. Phần chính
a. Hình ảnh ngôi nhà tranh giữa cơn gió lốc mùa thu qua đôi bàn tay nghệ sĩ 'Tháng tám...ngủ':
- Bằng cách kể chuyện theo phong cách tự thuật, tác giả mô tả hình ảnh của ngôi nhà tranh mình, đồng thời truyền đạt sức mạnh khủng khiếp của cơn gió lốc mùa thu.
- Nổi bật sự dữ dội và mạnh mẽ của cơn gió lốc mùa thu qua từng đường nét của bút pháp nghệ sĩ.
b. Tâm lý xót xa và bất lực của tác giả trước thảm kịch nhân dân trong hoàn cảnh khốn khổ 'trẻ con...mồ hôi':
- Trẻ con trở thành phường đạo tặc, thể hiện sự thiếu lòng nhân ái, khiến tác giả cảm thấy xót xa và bất lực.
- Sự ốm yếu của tác giả và nỗi ấm ức trước số phận cảnh đời được mô tả rõ qua các cụm từ 'Môi khô miệng cháy gào chẳng được'.
- Tình cảnh khốn khó trong cuộc sống gia đình được thể hiện qua hình ảnh 'mền vải lâu năm lạnh tựa sắt', tấm 'lót nát'.
c. Uớc mơ về ngôi nhà lý tưởng và phẩm chất đạo đức cao quý của tác giả: 'Ước được...dưới bóng cây':
- Tác giả mong muốn một ngôi nhà 'rộng muôn ngàn gian', là nơi che mưa chắn gió cho những kẻ nghèo đó.
- Sẵn sàng hy sinh bản thân vì một ngôi nhà lý tưởng, thể hiện lòng nhân hậu, đức tính cao quý của tác giả.
- Nói lên ước mơ về một quốc gia thịnh vượng, vững bền, nơi mọi người đều có nhà để ấm no, không còn ngôi nhà tranh bị gió thu phá.
3. Kết luận:
Tổng kết và chia sẻ cảm nhận.
II. Mẫu văn bài Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá
Đỗ Phủ (712-770) và Lý Bạch, hai nhà thơ vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc, đã để lại dấu ấn rực rỡ trong thời kỳ Đường thịnh trị. Thi Thánh và Thi Sử đã gặt hái thành công với tài năng và đức độ không giới hạn. Tuy nhiên, số phận đau thương đã đeo bám Đỗ Phủ, người sống trong nỗi khổ và tận hiến. Mong mỏi giúp đỡ dân giúp nước, ông lại không được trọng dụng. Loạn An Lộc Sơn làm ông chán nản, buộc ông rút lui về ẩn dật bảo vệ gia đình. Năm 760, với sự giúp đỡ, ông xây căn nhà tranh gần Cán Hoa, nhưng không may bị gió phá sớm. Bài ca nhà tranh bị gió thu phá không chỉ là biểu tượng của nỗi uất hận trước số phận đau thương mà còn là hiện thân của lòng nhân đạo, vị tha và cao thượng, trước bức tranh đau đớn của nhân dân.
Trong ấn tượng của nhiều người, mùa thu thường được liên kết với cơn gió heo may se se lạnh và lá vàng rơi lãng mạn. Tuy nhiên, trong thơ của Đỗ Phủ, mùa thu không hề hiền dịu như mọi người nghĩ. Gió thu không phải là hơi thở nhẹ nhàng của mùa thu mà là một cơn bão tố, hú vang, chứa đựng nguy hiểm, làm cho cảnh đẹp trở nên tan tác và bất lực.
'Tháng tám, thu cao, gió thét gào,
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta
Tranh bay sang sông rải khắp bờ,
Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa
Mảnh thấp quay lộn vào mương sa.'
Đỗ Phủ sử dụng phong cách tự thuật để kể về câu chuyện của ngôi nhà tranh của mình, với việc thể hiện sự dữ dội và mạnh mẽ của cơn gió lốc mùa thu. Tình trạng khốn đốn và tan tác của ngôi nhà được mô tả rõ qua các từ ngữ như 'rải khắp', 'treo tót', 'quay lộn'. Những hình ảnh này giúp độc giả hình dung được cảnh tượng buồn bã, nhưng bất lực của Đỗ Phủ khi ngôi nhà mới được lợp lại không lâu đã bị gió phá.
Những dòng thơ tiếp theo chứa đựng nỗi đau xót xa không chỉ ở sự bất lực trước khi ngôi nhà bị gió phá, mà còn ở nỗi buồn khi nhìn thấy tình cảnh khốn đốn của nhân dân, dẫn đến sự suy đồi đạo đức và tình trạng cướp giật lan rộng. Lễ nghĩa không còn được giáo dục một cách cẩn thận, làm cho tâm hồn người dân đi vào sự suy tàn.
'Trẻ con làng xóm khinh già không sức,
Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
Cắp tranh đi tuốt vào lụy tre
Môi khô miệng cháy gào chẳng thể
Quay về, chống gậy lòng ấm ức'
Trẻ con không biết trọng quý người già, không có lòng nhân hậu, giúp đỡ người khác trái lại lại nhè đương lúc người ta gặp hoạn nạn. Trẻ con trở thành bộ mặt của sự hỗn loạn trong thời kỳ loạn An Lộc Sơn. Bất chấp tôn ti và trật tự, trẻ con cướp tranh từ nhà của Đỗ Phủ và chạy biến vào lụy tre làng mà không hề có lương tâm. Trong bối cảnh này, 'Môi khô miệng cháy gào chẳng thể' là biểu hiện của sự kiệt sức và ốm yếu của tác giả, cũng như sự đau đớn và xót xa trước số phận khó khăn. Cảnh nhà tranh tan tác và đạo đức suy đồi làm cho tác giả chỉ có thể nói 'Quay về, chống gậy lòng ấm ức'.
Trở lại với ngôi nhà bị gió phá tan, tác giả cảm thấy đau đớn và bất lực trước khó khăn của cuộc sống, gia đình, và sức khỏe yếu đuối, phải phụ thuộc vào sự giúp đỡ của bạn bè.
'Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt
Con nằm xấu nết đạp lót nát
Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu
Dày hạt mưa, mưa mưa chẳng dứt.
Từ trải cơn loạn ít giấc ngủ
Đêm dài ướt át làm sao trụ được?'
Căn nhà tranh nguyên lành ban đầu đã chẳng mang lại sự ấm áp gì cho tấm vải lâu năm, giờ lại bị gió thu phá tan tác, khiến cho tấm vải trở nên lạnh lẽo, được diễn đạt qua cảm giác chạm vào 'sắt' đến ghê người. Gia cảnh nghèo khó của tác giả không chỉ thể hiện qua 'mền vải lâu năm' mà còn thông qua hình ảnh tấm 'lót nát', khiến người đọc cảm thấy xót xa, uất ức. Nhưng trời không thương kẻ tài năng và đức hạnh như Đỗ Phủ, 'dày hạt mưa, mưa mưa chẳng dứt' mặc kệ rằng 'Đầu giường dột dột chẳng chừa đâu'. Những nỗi khốn khó trong cơn loạn lạc mang đến cho Đỗ Phủ nhiều phiền muộn, làm giảm giấc ngủ, lại gặp cảnh bần hàn cơ cực, giấc ngủ lại càng không đến, chịu rét, chịu lạnh, nhìn cảnh ướt át của căn nhà tranh mà lòng ngao ngán, bất lực.
Từ những nỗi đau đớn và xót xa đó, tác giả bộc lộ niềm mong ước của mình, không phải là vụ lợi cá nhân mà là niềm mong ước mang hạnh phúc đến cho mọi người.
'Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan
Gió mưa chẳng núng, vững như thạch bàn!
Than ôi! bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt
Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!'
Từ cảnh cửa nhà tan hoang, tác giả mong rằng bản thân có một căn nhà 'rộng muôn ngàn gian', để trở thành nơi che mưa chắn gió cho mọi người nghèo trong thiên hạ. Ngôi nhà không chỉ rộng lớn mà còn an toàn, không sợ bị thiên tai tàn phá. Mong muốn này không chỉ dành cho bản thân mà còn dành cho toàn dân. Tấm lòng nhân hậu, vị tha, đức tính cao thượng của tác giả trước cuộc đời và khốn khó của nhân dân được thể hiện qua những ước mơ cao cả này.
Bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của Đỗ Phủ không chỉ là một tác phẩm nổi tiếng mà còn là biểu tượng của bút pháp nhân đạo ảnh hưởng sâu rộng trong thi ca Trung Quốc. Tác phẩm bắt đầu bằng hình ảnh bất lực và đau lòng trước cảnh nhà tranh bị gió thu phá, cùng với tình trạng loạn lạc của nhân dân. Tuy nhiên, tác giả vượt qua những đau đớn và uất ức, thể hiện tấm lòng nhân đạo sâu sắc qua ước mơ về một căn nhà lý tưởng, thể hiện sự hy sinh và tâm hồn cao thượng, từng được mệnh danh là Thi Thánh.
""""HẾT""""---
Bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá không chỉ là tác phẩm xuất sắc của Thi Thánh Đỗ Phủ mà còn là nguồn cảm hứng sâu sắc. Để hiểu rõ hơn về giá trị của bài thơ, bạn có thể đọc thêm về phân tích, giá trị hiện thực, và tấm lòng nhân ái của nhà thơ trong bài ca này.